Cùng lúc đó.
Triệu Văn Vương đi theo Mặc Tu Nhân, nhìn lại tất cả các kiến trúc của Bách Hoa Lâm một lần nữa.
Anh ta hỏi: “Tổng giám đốc Mặc, bây giờ chúng ta trở về sao?”
Ánh mắt của Mặc Tu Nhân nhìn về hướng biển hoa ở bên kia triền núi: “Đi sang biển hoa bên kia xem xem!”
Triệu Văn Vương gật gật đầu, lập tức gọi người lái xe qua đây.
Người khác đều là ngồi xe điện đi tới đây, còn xe của Mặc Tu Nhân lại trực tiếp lái đến chỗ đậu xe điện, lúc này mới xuống xe đi về phía biển hoa bên kia.
Tần Minh Huyền đứng ở trên con đường hoa, có chút giật mình: “Chú Đàm, không phải nói xe không thể lái vào đây sao? Vì sao chiếc xe kia lại lái vào được?”
Đàm Phi Vũ không muốn khiến cho Tần Minh Huyền còn tuổi nhỏ đã bị những hiện tượng xã hội nào đó làm hỏng tư tưởng, hình thành giá trị quan sai lầm.
Chiếc xe kia vừa nhìn thấy liền biết không phải người bình thường có thể lái được, cậu ta quay đầu lại nói với Tần Minh Huyền: “Có thể là xe của nhân viên làm việc ở đây, người bình thường là không thể lái xe vào đây được!”
Tần Minh Huyền gật gật cái đầu nhỏ, cũng không biết có tin tưởng lời nói của Đàm Phi Vũ hay không.
Cậu bé nhìn thấy bên kia có một vườn hoa cực kì đẹp mắt, màu sắc của cánh hoa dần dần thay đổi nhạt đi.
Cậu bé muốn tới đó xem, lại sợ Đàm Phi Vũ không cho, liền chớp chớp mắt: “Chú Đàm, con muốn uống nước!” Đàm Phi Vũ giật mình, ánh mắt quét một vòng, phát hiện triền núi bên kia có một cái chòi nghỉ chân, bên trong có người mua nước.
Cậu ta nói: “Chú dẫn con sang bên kia mua nước!”
Tần Minh Huyền méo miệng: “Quá xa, con không muốn đi!”
Đàm Phi Vũ bất đắc dĩ nhìn cậu bé: “Vậy con ở bên này chờ chú, chú đi mua về cho con, đừng có mà chạy loạn!”
Tần Minh Huyền ngoan ngoãn gật đầu: “Con nhất định không chạy loạn!”
Nghe thấy lời đảm bảo của Tần Minh Huyền, Đàm Phi Vũ quay người rời đi mua nước.
Tần Minh Huyền dù sao cũng là một đứa bé, cậu bé tràn đầy lòng hiếu kỳ, tuy rằng cậu bé đã đồng ý với Đàm Phi Vũ không chạy loạn, nhưng mà, nhìn cách đó có khóm hoa không xa, cậu bé nghĩ ở trong lòng, bên kia gần như vậy, hẳn là không tính là chạy loạn đi chơi đâu nhỉ!
Cậu bé tự mình an ủi vài câu, liền đi về hướng khóm hoa bên cạnh.
Bởi vì con đường hoa kia khoảng cách khóm hoa quá gần, nếu Đàm Phi Vũ ở đâu, sẽ không cho phép cậu bé đến gần khóm hoa như vậy.
Cậu ấy đến gần mới phát hiện, khóm hoa đó nhìn từ xa còn đẹp hơn nhiều, bên trong là màu đỏ thẫm, bên ngoài thay đổi dần thành màu vàng, đặc biệt là màu sắc thay đổi nhạt dần kia, cực kì đẹp.
Nhìn này khắp núi đồi toàn hoa, Tần Minh Huyền cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Tuy rằng cậu bé nghịch ngợm một chút, chạy tới con đường này để ngắm hoa, nhưng mà, cậu vẫn là nhớ rõ những gì đã hứa với Đàm Phi Vũ, sẽ không chạy loạn.
Cậu bé xoay người liền phải trở về, kết quả, vừa không chú ý, dẫm phải một cậu bé mặc một thân áo hoodie màu trắng.
Cậu bé ấy nhìn dấu giày trên chân, mặt lập tức liền đen xì lại: “Cậu dẫm lên chân tôi!”
Tần Minh Huyền trên mặt đầy vẻ hối lỗi, nhanh chóng xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi vừa rồi xoay người quá vội vã, không chú ý tới!”
Cậu bé hừ lạnh một tiếng, vênh váo tự đắc nhìn Tần Minh Huyền: “Xin lỗi, một câu xin lỗi liền xong rồi sao? Cậu biết giày của tôi đắt như thế nào không?”
Tần Minh Huyền trước nay chưa từng gặp qua chuyện này, Bạch Cẩm Sương đã bảo bé vệ cậu quá tốt, cậu bé 5 tuổi, cũng không biết trên thế giới này, còn có rất nhiều mặt đen tối xấu xa khác, có rất nhiều người ỷ thế ức hiếp người khác!
Biểu cảm của cậu có chút mê man: “Vậy...cậu muốn thế nào? Bằng không, tôi bồi thường tiền cho cậu!”
Cậu bé kia cười châm chọc một tiếng, cái biểu cảm này, thấy như thế nào đều như là học được từ người lớn, cả ánh mắt của cậu toàn vẻ khinh bỉ nhìn Tần Minh Huyền: “Cậu bồi thường? Đồ nhà nghèo như cậu bồi thường nổi sao? Cậu biết giày của tôi là nhãn hiệu gì không?”
Tần Minh Huyền đối với những lời nói của cậu bé đó, cảm thấy không hiểu: “Dù là nhãn hiệu gì, còn không phải chỉ là một đôi giày thôi sao?”
Cậu bé này vừa nhìn thấy đã biết từ nhỏ đã có tính kiêu ngạo, cậu ấy không nghĩ tới, Tần Minh Huyền lại nói như vậy với cậu, đối với thái độ của cậu như vậy không cho là đúng.
Cậu ấy lập tức bực bội, nghĩ đến những lúc ngày thường ba răn dạy cấp dưới, một dáng vẻ hung hăng.
Cậu ấy trực tiếp đi phía trước một bước, một tay hung hăng mà đẩy Tần Minh Huyền về phía sau: “Tên nghèo kiết xác như cậu, đi chết đi!”
Tần Minh Huyền căn bản không nghĩ tới, cậu bé này lại độc ác như vậy, trực tiếp đẩy cậu ấy, cậu ấy vốn dĩ đã đứng ở bên viền khóm hoa.
Cái đẩy này khiến hai chân cậu lảo đảo, đột nhiên không kịp phòng bị, chân phải vướng vào chân trái, cả người ngã vào khóm hoa.
Tần Minh Huyền theo bản năng muốn duỗi tay chống lên, nhưng dù sao thì cậu cũng chỉ là một cậu bé, phản ứng không nhanh được như vậy, trực tiếp ngã vào khóm hoa, hai đóa tươi đẹp hoa bị cậu đè lên, phấn hoa bám lên mặt cậu, trực tiếp từ trong kẽ hở của khẩu trang bay vào trong lỗ mũi.
Tần Minh Huyền lập tức cảm thấy tức ngực, hô hấp trở nên khó khăn hơn, cậu giãy giụa muốn bò dậy từ trong khóm hoa, nhưng lại không sử dụng được sức lực, phấn hoa cứ thế bay vào xoang mũi, cả khuôn mặt cậu đều trở nên xanh tái mét.
Cậu bé đó không nghĩ tới, cậu ấy chỉ là đẩy một chút, Tần Minh Huyền liền biến thành như vậy.
Cậu dù sao cũng chỉ là một cậu bé, có chút sợ hãi nhìn Tần Minh Huyền, không hề tự tin mắng: “Cậu...cậu đừng ăn vạ, tôi chẳng làm gì cậu cả, Cậu đây là...kẻ lừa dối, xảo trá, cậu hiểu không?” Đáng tiếc, Tần Minh Huyền không thể trả lời được cậu ta, cậu ấy chỉ cảm thấy càng ngày càng khó chịu, tần suất hô hấp không ngừng nhanh hơn, căn bản thở không nổi, lỗ tai tựa như chỉ còn lại những tiếng vang ầm ầm mà thôi.
Khi Mặc Tu Nhân cùng Triệu Văn Vương đi tới, liền thấy được cậu bé mặc áo hoodie trắng chân tay luống cuống, còn có một cậu bé khác ngã vào khóm hoa, khuôn mặt nhỏ xanh tím, rất rõ ràng là thở không nổi, nhìn như là có bệnh gì đó, tạm thời phát tác.
Sắc mặt Mặc Tu Nhân nháy mắt thay đổi, anh nhanh chóng đi đến đó, trực tiếp bế Tần Minh Huyền từ trong khóm hoa ra.
Khi Đàm Phi Vũ đi qua tới nơi, liếc mắt một cái liền thấy Mặc Tu Nhân đang bế Tần Minh Huyền, vội vàng đi về phía ngoài biển hoa, vừa nhanh chân vội vàng đi về phía trước, còn vừa phân phó với Triệu Văn Vương nói: “Đi tìm phụ huynh của cậu bé, hỏi xem bệnh của nó là bệnh gì, lập tức đưa tới bệnh viện!”
Triệu Văn Vương không dám trì hoãn, chạy nhanh xoay người đi tìm nhân viên ở đây.
Đàm Phi Vũ sắc mặt thay đổi, còn chưa có làm rõ ràng sao lại thế này, liền trực tiếp đi đến ngăn cản Mặc Tu Nhân: “Anh bỏ đứa bé xuống!”
Trong lòng cậu ta bây giờ đều đã loạn thành một nồi cháo thập cẩm rồi, cho rằng Mặc Tu Nhân đã phát hiện ra thân phận của Tần Minh Huyền, cho nên mới muốn đem cậu bé đi.
Kết quả, chờ đến khi cậu ta đi tới trước mặt Mặc Tu Nhân, lúc này mới phát hiện, bệnh hen suyễn của Tần Minh Huyền tự nhiên phát tác, hơn nữa, lần phát tác này cực kỳ nghiêm trọng, khẩu trang trên mặt cậu bé đã bị tháo ra, khuôn mặt nhỏ xanh tái lên, trên mặt còn dính phấn hoa.
Đàm Phi Vũ da đầu nháy mắt đều trở nên tê dại: “Trên mặt nó tại sao lại có phần hoa!”
Mặc Tu Nhân vội vàng nhìn cậu ta một cái, bước chân không dừng lại nói: “Cậu bé bị ngã xuống khóm hoa, anh là ai?"
Đàm Phi Vũ thấy Mặc Tu Nhân hình như không nhận ra mình, anh cũng không thở phào nhẹ nhõm, sốt ruột mở miệng nói: “Tôi là phụ huynh của cậu bé, nó không thể tiếp xúc với phấn hoa, nó có bệnh hen suyễn bẩm sinh, anh giao đứa bé cho tôi, chỗ tôi có thuốc xịt!"
Mặc Tu Nhân nghe thấy những lời này, bước chân mới ngừng lại.
Cậu ta trực tiếp bế Tần Minh Huyền: “Anh lau phấn hoa cho nó, xịt một chút thuốc, tình hình này của nó cực kỳ nghiêm trọng, phải mau chóng đưa đến bệnh viện!”
Mặt của Đàm Phi Vũ căng thẳng, cậu ta đương nhiên biết tình hình của Tần Minh Huyền cực kỳ nghiêm trọng, cậu ta đâu có mù.
Đàm Phi Vũ nhanh chóng lấy giấy ướt ra, giúp Tần Minh Huyền lau khô phấn hoa trên mặt, cầm bình xịt xịt thuốc cho cậu bé..