Sắc mặt của Tống Thuý Kiều trở nên vô cùng khó coi.
Tống Đình Nguyên gật đầu với bác sĩ, sau đó nhìn chằm chằm Tống Thuý Kiều: “Cho dù tôi có bỏ tiền ra mua tin tức của cô hay không thì lúc này tôi cũng thể bỏ qua cho cô, thu lại những cái suy nghĩ nhỏ nhặt đó của cô đi!”
Tống Đình Nguyên vừa nói xong, lập tức gọi điện thoại, ngay sau đó trợ lý của ông ta liền đi lên lầu.
Tống Đình Nguyên dặn dò: “Mang cô ta đến nhà họ Tống, khoá cửa lại, không có mệnh lệnh của tôi thì không để bất cứ ai được vào phòng cô ta!” Trợ lý gật đầu, lập tức mang Tống Thuý Kiều đi.
Tống Đình Nguyên tới đây vốn dĩ chỉ để nhìn Mặc Tu Nhân, lúc này ông ta không nghĩ là chuyện đó có thể xảy ra, cơ thể ông ta như có ai đó đâm một nhát dao, đang không ngừng lấy đi sinh mạng của ông ta.
Sắc mặt ông ta trở nên chết lặng nhìn về hướng phòng bệnh của Mặc Tu Nhân.
Bên ngoài sắc trời hoàn toàn tối đen, Tống Đình Nguyên đứng trước cửa phòng bệnh của Mặc Tu Nhân, có chút do dự.
Hôm nay ông ta đã giải quyết hết công việc, thật ra tới thăm bệnh Mặc Tu Nhân cũng chỉ để hy vọng có thể hoà giải được mối quan hệ giữa nhà họ Tống và nhà họ Tần.
Nhưng mà, chuyện này chỉ đột nhiên xảy ra, lúc này ông ta đứng trước phòng bệnh của Mặc Tu Nhân, lại có chút do dự.
Nếu bây giờ ông ta mở cửa ra bước vào thì mọi chuyện sẽ như thế nào!
Ông ta chỉ cần thêm thật nhiều sự an ủi, trường hợp này là cho tâm trạng của ông ta không thể nói được một lời nào.
Sắc mặc của Tống Đình Nguyên như chết lặng đứng ở cửa phòng bệnh, trong lòng có chút suy tư, có lẽ ông ta không nên đi vào, quay đầu rời đi có lẽ sẽ tốt hơn.
Lúc này, Mặc Tố Nhiên đột nhiên mở miệng hỏi Mặc Tu Nhân: “Chỉ một chút tin tức của Bạch Cẩm Sương mà con cũng không tìm được sao?”
Tuy rằng trong lòng của Mặc Tố Nhiên hận Bạch Cẩm Sương, bởi vì cô tốt xấu thì cũng là tính mạng mà cậu con trai cả của bà đổi lại.
Hơn nữa, cô cũng là vợ của con trai út của bà, còn là con cháu của nhà họ Tần.
Mặc Tố Nhiên trước đây chưa từng có tâm trạng giống như bây giờ, cảm xúc của bà ta đối với Bạch Cẩm Sương vô cùng phức tạp.
Mặc Tu Nhân nghe được Mặc Tố Nhiên nói, trầm mặc hai giây: “Cô ấy bị chính người trong nhà của cô ấy mang đi!"
Cả người của Mặc Tố Nhiên cứng đơ: “Người trong nhà?”
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Trong khoảng thời gian này, con bận đủ thứ việc, cũng không có thời gian để có thể nói chuyện với mẹ, lúc trước Cẩm Sương có nói với con là người nhà của cô ấy đã đến tìm cô ấy! Sau khi chuyện này xảy ra, con cùng bàn bạc với cảnh sát, bọn họ cũng nói với con là Cẩm Sương đã được mẹ của cô ấy mang đi, cô ấy lớn lên thật sự trông rất giống với mẹ của cố ấy!”
Sắc mặc của Mặc Tố Nhiên lại thay đổi: “Bọn họ sao có thể xác định đó là mẹ của Bạch Cẩm Sương, Tu Nhân, con đừng quên, Cẩm Sương lớn lên thật sự rất giống dì Đỗ Yến Oanh của con.
Nhưng con bé không phải cũng là con gái của Tống Đình Nguyên và Đỗ Yến Oanh hay sao?”
Mặc Tu Nhân lắc đầu: “Chuyện mẹ của Cẩm Sương đưa cô ấy rời đi quả thật không sai.
Bởi vì phía trước, vào thời điểm cô ấy nói với con chuyện này thì cô ấy còn nhắc tới một chuyện khác nữa.
Con có thể khẳng định người mang cô ấy rời đi chính là người nhà của cô ấy, không có gì nghi ngờ nữa."
Mặc Tố Nhiên nhíu mày: “Bạch Cẩm Sương nhắc đến chuyện gì với con cơ?”
Mặc Tu Nhân do dự, tuy rằng Bạch Cẩm Sương không có nói với anh quá nhiều về sự việc trong nhà của cô ấy.
Nhưng mà người trong nhà của cô ấy hy vọng không ai khác biết về tin tức của họ.
Chuyện này thì Mặc Tu Nhân cũng đã biết hoặc là cũng có khả năng Bạch Cẩm Sương vẫn đang lừa gạt chính anh.
Mặc Tố Nhiên thấy con mình như vậy, có chút sốt ruột: “Rốt cuộc là có chuyện gì, con hãy nói thật đi không chừng nói ra còn có thể tìm được nhiều manh mối về Bạch Cẩm Sương!”
Nghe được hai chữ manh mối, con người của Mặc Tu Nhân có hơi kích động, anh nói: “Cẩm Sương vốn dĩ cho rằng cô chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng kỳ thật, cô ấy năm nay đã hai mươi mốt tuổi, hẳn là mẹ của cô ấy nói với cô ấy, năm đó cô ấy sinh vào ngày hai mươi chín tháng mười hai, mới được sinh ra trong hai ngày thì đã bị ném đi, vợ của Bạch Cao Minh lúc ấy cùng bị mất đi con gái nên đã nhặt cô ấy về và cho rằng sinh nhật của cô ấy là vào tháng một!”
Nghe được lời này, sắc mắt của Mặc Tố Nhiên liền thay đổi.
Hai mươi chín tháng mười hai, hai mươi mốt tuổi, lớn lên còn giống như Đỗ Yến Oanh...!
Nhưng mà chẳng phải Tống Đình Nguyên đã nói là ông ta đã tìm được con của ông ta cùng với Yến Oanh rồi sao? Tại sao Bạch Cẩm Sương lại là đứa bé bị mất tích kia cơ chứ!
Mặc Tố Nhiên trong lòng tràn đầy nghi ngờ, đang suy nghĩ sao lại như thế này thì đột nhiên cửa phòng bệnh của Mặc Tu Nhân bị mở ra!
Tống Đình Nguyên bước vào không cần gõ cửa, vẻ mặt tái nhợt đẩy cửa ra, kinh ngạc nhìn Mặc Tố Nhiên và Mặc Tu Nhân.
Ông ta vốn dĩ đã định rời đi rồi, nhưng đột nhiên nghe được Mặc Tu Nhân nói trắng ra vấn đề tuổi tác của Cẩm Sương, ông ta liền nghe tiếp hai câu.
Chỉ là ông ta không thể nghĩ tới rằng ông ta thế mà lại nghe được một tin tức quan trọng đến như vậy!
Mặc Tố Nhiên không vui nhìn Tống Đình Nguyên: “Tống Đình Nguyên, tại sao ông lại xuất hiện ở đây? Còn nữa, ông đi vào mà không biết là phải gõ cửa hay sao?”
Tống Đình Nguyên không rảnh để ý đến sự tức giận của Mặc Tố Nhiên, ông ta vẫn mang vẻ mặt choáng váng đó nói chuyện với Mặc Tu Nhân: “Tu Nhân, những lời cậu vừa mới nói đó, có phải là sự thật hay không?”
Con người của Mặc Tu Nhân hơi hơi co rụt lại, nhìn đến vẻ mặt của mẹ đột nhiên biến sắc, Tống Đình Nguyên thấy mình có chút thất thổ, nhưng ông ta lại
nghĩ đến lời nói mới rồi của Mặc Tu Nhân.
Ông ta dường như đã biết được chân tướng của sự việc.
Chẳng qua, trước mắt còn không dám xác định đây có phải là sự thật hay không mà thôi.
Mặc Tu Nhân gật gật đầu: "Là thật sự, đều là Cẩm Sương chính miệng nói cho tôi!”
Hốc mắt của Tống Đình Nguyên đỏ lên ngay lập tức: “Vậy Cẩm Sương...!Cẩm Sương nhất định chính là con gái ruột của tôi! Tu Nhân, cậu có biết bây giờ Cẩm Sương đang ở đâu không?”
Mặc Tu Nhân lắc lắc đầu, vừa rồi anh cũng đoán ra được Bạch Cẩm Sương chính là con gái ruột của Tống Đình Nguyên, còn về vai trò của Tống Thuý Kiều kia, anh cũng không hiểu rõ đến rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng mà còn không đợi anh mở mồm nói chuyện, Mặc Tố Nhiên liền không vui mở miệng: “Tống Đình Nguyên, ông đừng có nhìn ai cũng thành con gái của ông nữa.
Không phải ông nói đã tìm thấy con gái của ông rồi sao? Chính là cái cô Tống Thuý Kiều đó, bây giờ lại đến chỗ này nhận vơ con gái nữa là sao hả?”
Âm thanh của Tống Đình Nguyên có chút nghẹn ngào, ông ta vừa cảm thấy tức giận lại vừa cảm thấy bản thân ông ta vô dụng: “Tôi nhận nhầm người rồi, Tống Thuý Kiều...!Tống Thuý Kiều cùng với Tống Chí Nam hai người đó hợp tác với nhau để lừa tôi.
Ông Chí Nam đưa cho tôi kết quả xét nghiệm AND của Tống Thuý Kiều, nhưng kết quả đó đã bị Tống Chí Nam động tay động chân vào!”
Mặc Tố Nhiên cùng Mặc Tu Nhân đều ngây ngẩn cả người ra, bọn họ hai mẹ con nhìn nhau, biểu tình trên mặt đều có chút phức tạp.
Thật ra, ông ta vừa nói những chuyện này ra thì mọi chuyện liền được làm sáng tỏ rồ
Tống Chí Nam vốn dĩ căm thù Bạch Cẩm Sương, nếu Bạch Cẩm Sương thật sự là con gái của Tống Đình Nguyên nữ nhi, thì chỉ sợ Tống Chí Nam kia sẽ không thể chấp nhận nổi.
.