Ngay sau đó, là giọng Tề Bạch Mai hét thật lớn: “Lâm Kim Thư, cậu lại đây xem Cảnh Hạo Đông của nhà cậu này, ha ha ha...!Mắc cười quá!”
Lâm Kim Thư và cô ấy chê bai lẫn nhau: “Động tác của Vân Thành Nam nhà cậu cũng “không kém” đâu nhé, tư thế rất đẹp!”
Tiếng cười của Tề Bạch Mai kẹt lại: "Cái này...!anh ấy không phải là do anh ấy bị Mặc Tu Nhân ép buộc sao!”
Sau khi Mặc Tu Nhân nghe xong câu này, chân mày giật lên, có linh cảm không tốt.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Lâm Kim Thư liền nói: “Mặc Tu Nhân vẫn chưa biểu diễn tiết mục của chính mình, không thể để anh ấy dễ dàng vào trong, phải để anh lên sân khấu biểu diễn một lần!”
Tề Bạch Mai lập tức gật đầu đồng ý, nâng cao giọng: “Tổng giám đốc Mặc, anh tự mình biểu diễn một tiết mục, chúng tôi sẽ cho anh vào, nếu không, muốn dễ dàng đưa Cẩm Sương của nhà chúng tôi đi, cũng thật là không có thành ý!”
Mặc Tu Nhân nghe xong câu đó, quay đầu liếc qua Vân Thành Nam.
Vân Thành Nam xấu hổ ho nhẹ một cái: “Cái ý kiến đó không phải là do Lâm Kim Thư đưa ra hả, Bạch Mai hét lên, chỉ là muốn truyền lời thôi!”
Mặc Tu Nhân lạnh lùng nhìn Cảnh Hạo Đông.
Ánh mắt Cảnh Hạo Đông né tránh: “Chuyện đó.
Không phải tớ không coi cậu là anh em, tớ cảm thấy...!Kim Thư nói cũng đúng, dù sao, cậu kết hôn, cũng phải có chút thành ý chứ!” Mặc Tu Nhân hừ một tiếng.
Sau đó, Cảnh Hạo Đông nhìn thấy, Mặc Tu Nhân nhìn Triệu Văn Vương, Triệu Văn Vương liền hiểu, lấy ra từ trong túi một cái kèn Harmonica nhỏ đưa cho Mặc Tu Nhân.
Cảnh Hạo Động sửng sốt hai giây, ngay sau đó mới chợt hiểu ra: “Mặc Tu Nhân cậu giỏi lắm, thì ra cậu đã chuẩn bị từ trước, vậy mà còn bắt chúng tớ nhảy!"
Giọng nói của Mặc Tu Nhân có tiếng cười khẽ: “Tớ chỉ là đề phòng việc này sẽ xảy ra mà thôi!”
Anh nói xong, cầm kèn Harmonica lên, bài “Hôm nay em phải gả cho anh” vang lên âm thanh rất rõ ràng từ chiếc kèn.
Đương nhiên là Mặc Tu Nhân đã bỏ công sức ra luyện tập, khúc nhạc này được thổi không tệ.
Một khúc nhạc kết thúc, Tề Bạch Mai liền la lên: “Tổng giám đốc Mặc đúng là tài năng vẹn toàn!”
Phù dâu ở bên trong đều bật cười.
Cuối cùng, Bạch Cẩm Sương cũng mở miệng nói một câu: “Yên lặng, đừng phá nữa!”
Tề Bạch Mai ngay lập tức trêu chọc:
“Ồ...!Đây là bắt đầu nói chuyện vì chồng sắp cưới hả, cậu yên tâm, chúng tớ sẽ cho họ vào ngay!"
Tề Bạch Mai nói xong, liền mở cửa phòng ngủ ra.
Mặc Tu Nhân đưa kèn cho Triệu Văn Vương, nhìn vào trong liền thấy Bạch Cẩm Sương mặc một bộ váy cưới trắng tinh, cô đang vui vẻ ngồi trên chiếc giường màu đỏ.
Đáy mắt anh hiện lên sự dịu dàng, nhanh chóng đi vào bên trong.
Kết quả, anh chỉ vừa đi đến mép giường, Tề Bạch Mai liền lớn gan chặn anh lại:
“Tổng giám đốc Mặc, còn phải tìm giày cho cô dâu nữa! Nếu không, cô dâu sẽ phải đi chân đất!”
Mặc Tu Nhân nhìn thoáng qua Tề Bạch Mai, sau đó quay người nhìn Vân Thành Nam: “Tìm giày!”
Vân Thành Nam: “...”
Tại sao cậu kết hôn, tớ phải đi tìm giày? Không lẽ là bởi vì câu nói của bạn gái tớ sao?
Nhưng mà Vân Thành Nam cũng chỉ nghĩ trong lòng như vậy thôi, anh ta vẫn phải đi tìm ngay lập tức.
Mặc Tu Nhân nhìn những phù rể khác vẫn đang ngơ ngác, mở miệng nói: “Tất cả đi tìm đi, đứng ngơ ngác ở đó làm gì!”
Ngay sau đó, anh nói với Cảnh Hạo Đông: “Đặc biệt là cậu!”
Cảnh Hạo Đông: “..."
Ha ha ha ha...!Cậu kết hôn, không lẽ muốn tôi chủ động hả?
Mọi người bắt đầu đi tìm, bọn họ lật tung mọi thứ, nhóm phù dâu đứng xem rất vui vẻ.
Nhưng mà, cuối cùng cũng chỉ tìm thấy một chiếc giày, nằm tít trên nóc tủ, nếu như không có người tự nhiên nóng đầu, đứng lên giường nhìn thử, thì chắc không thể tìm được.
Còn lại một chiếc giày, không biết đã bị nhóm phù dâu giấu ở đâu rồi!
Mặc Tu Nhân nhìn xung quanh phòng ngủ một vòng, đột nhiên nhìn thấy có một đầu sợi dây màu đen được buộc trên cửa sổ.
Anh đi qua, cầm lấy đầu sợi dây đó, mở cửa sổ ra.
Sau đó, mọi người nhìn thấy, Mặc Tu Nhân nắm một sợi dây đen, từ từ kéo nó lên, cuối cùng, ở đầu kia chính là chiếc giày, được kéo lên từ bên ngoài cửa sổ!
Các phù rể: “..."
Những phù dâu này cũng thật tài giỏi, vậy mà dùng cách đó để giấu giày, nếu như Mặc Tu Nhân không tìm thấy thì chỉ có quỷ mới biết chiếc giày bị cột dây treo ngoài tường biệt thự, đung đưa trong gió! Mặc Tu Nhân bình tĩnh cởi sợi dây đang buộc giày, sau đó, cầm hai chiếc giày cúi người ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Cẩm Sương, cẩn thận xỏ đôi giày màu trắng bạc vào chân cho cô.
Mang giày xong, Mặc Tu Nhân cúi người, trực tiếp bế ngang người Bạch Cẩm Sương, nhỏ giọng nói: “Em yêu, anh đưa em đi kết hôn!”
Phù rể và phù dâu ngay lập tức cùng nhau la hét, cầm lấy rổ hoa hồng trong phòng, rải hết lên người Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân.
Bạch Cẩm Sương nằm trong lồng ngực của Mặc Tu Nhân cười khúc khích, dựa đầu vào ngực anh.
Mặc dù hôm qua nói về vấn đề con cái với Mặc Tu Nhân, nói chuyện có hơi không vui.
Chỉ là, tất cả mọi thứ ngày hôm nay, đều được Mặc Tu Nhân chuẩn bị rất kỹ lưỡng, trong lòng Bạch Cẩm Sương giây phút này chỉ có tràn đầy cảm động và hạnh phúc.
Mặc Tu Nhân ôm Bạch Cẩm Sương xuống lầu.
Mặc Tu Nhân để cô ngồi vào trong xe, đó là chiếc xe BMW màu trắng đời mới nhất ý muốn bên nhau đến già.
Khi Mặc Tu Nhân cúi người đặt Bạch Cẩm Sương ngồi vào trong xe, mí mắt Bạch Cẩm Sương, đột nhiên giật mạnh một cái.
Trong tay cô cầm bỏ hoa, duỗi tay xoa nhẹ đôi mắt, cũng không để ý nhiều.
Chiếc xe chạy thẳng đến khách sạn Ngũ Nhất.
Khi tới khách sạn, Bạch Cẩm Sương được sắp xếp ở trong phòng nghỉ để chỉnh trang lại.
Không lâu nữa, hôn lễ sẽ được tổ chức.
Ban đầu, theo nghi thức thì phải có bố của Bạch Cẩm Sương, dẫn Bạch Cẩm Sương đến, rồi giao cô cho Mặc Tu Nhân.
Tuy nhiên, rõ ràng là Bạch Cao Minh không xứng đáng được làm chuyện thiêng liêng này, Bạch Cẩm Sương cũng không muốn dính dáng quá nhiều với ông ta.
Về phần Tống Đình Nguyên, bây giờ Bạch Cẩm Sương đã biết thân phận của ông ta.
Chỉ là cảm xúc của cô đối với Tống Đình Nguyên thật sự rất phức tạp, hơn nữa, khi Tống Đình Nguyên nhận ra con gái giả Đỗ Yến Oanh không muốn gặp ông ta.
Nhưng mà, người đưa hôn thì vẫn phải có.
Cuối cùng, Bạch Cẩm Sương nói với Mặc Tu Nhân, để Tần Vô Đoan dẫn cô di.
Dù sao, từ năm Tần Vô Đoạn mười bố đến mười tám tuổi, anh ấy giống như là anh trai chăm sóc cho cô năm năm, anh ấy có đủ tư cách dẫn cô đi.
Mặc Tu Nhân hỏi Tần Vô Đoan, Tần Vô Đoạn liền đồng ý ngay.
Hôn lễ sắp bắt đầu.
Tần Vô Đoan định đến phòng nghỉ tìm Bạch Cẩm Sương, nhưng, Tần Hạo đột nhiên xuất hiện: “Vô Đoan, con có