Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương: “Cẩm Sương, em đừng kích động, không phải như những gì em nghĩ đâu, chẳng qua là anh cảm thấy...!Thể trạng sức khỏe của hai chúng ta, không phải trước đó em đã nói qua rằng nhất định sẽ sinh ra được đứa bé khỏe mạnh như thế này sao? Chính là vì anh đang lo lắng đến vấn đề này, cho nên anh mới đặt ra giả thuyết như vậy! Em tuyệt đối đừng nên suy nghĩ linh tinh!”
Bạch Cẩm Sương lập tức nghiêm mặt: “Em đã tìm bác sĩ để kiểm tra rồi, hai người chúng ta trên mình mang dược tính, sẽ không ảnh hưởng đến đứa trẻ đâu.
Còn nữa, về sau anh đừng có nhắc đến đề tài này, đứa trẻ nào cũng đều có linh tính, ngộ nhỡ như...!Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nhân, sắc mặt nghiêm túc đến lạ: “Nếu như con của chúng ta biết được anh không cần nó nữa thì nó sẽ rời đi đó, anh hiểu không?”
Cho đến tận thời điểm này, Mặc Tu Nhân vẫn chưa bao giờ nhìn thấy Bạch Cẩm Sương nghiêm túc đến như vậy.
Loại nghiêm túc kiểu này không giống với lúc nghiêm túc trong công việc, mà là một loại nghiêm túc mang theo quyết liệt đến tột cùng, không thể nghi ngờ.
Mặc Tu Nhân bất đắc dĩ thở dài, nghĩ thầm, chuyện này hay là chờ cử hành hôn lễ lại nói đi, bây giờ không thể ảnh hưởng đến tâm trạng Bạch Cẩm Sương được.
Nghĩ tới đây, anh nhẹ gật đầu:
“Được được, tất cả anh đều nghe em hết, em đừng nóng giận như thế mà!”
Bạch Cẩm Sương hừ một tiếng: “Em không có nóng giận!"
Tuy là Cẩm Sương nói vậy, nhưng Mặc Tu Nhân nhìn ra được, rõ ràng cô ấy đang rất tức giận, có điều Mặc Tu Nhân cũng không biết phải làm sao để cô ấy vui vẻ đây.
Cuối cùng, vẫn là Mặc Tu Nhân phải mang tâm sự nặng nề mà rời đi.
Thậm chí anh còn có chút hối hận, đáng lẽ lúc chiều không nên đi thăm dò thái độ của Bạch Cẩm Sương đối với chuyện này.
Thế nhưng, anh lại nghĩ đến rằng, bất kể là lựa chọn như thế nào thì cuối cùng Bạch Cẩm Sương đều sẽ tổn thương và khổ sở.
Anh cứ nghĩ một lần đau đớn còn hơn day dứt dai dẳng, nhưng có lẽ, thái độ này của Cẩm Sương...!e là có chút khó khăn.
Đừng nói rằng Mặc Tu Nhân không vui, kỳ thực tâm trạng của Bạch Cẩm Sương bây giờ cũng đâu có tốt hơn chỗ nào!
Suốt một đêm qua cô đều không chợp mắt.
Ngày hôm sau, lúc thợ trang điểm kéo Bạch Cẩm Sương từ trên giường dậy, quầng mắt cô xanh tím đến nỗi mà thợ trang điểm cũng phải vừa thở dài vừa tramg điểm cho cô.
Trang điểm xong, cô liền mặc chiếc áo cưới trắng tinh vào.
Rất nhanh, đội xe đã đến.
Ngoại trừ chiếc xe BMW màu trắng dẫn đầu, thì phía sau là một đội xe gồm chín mươi chín chiếc Ferrari màu đỏ, xếp thành một đội dài tít tắp từ cổng Hương Uyển số một đến ven đường bên ngoài biệt thự.
Bên trong căn phòng, ngoại trừ Bạch Cẩm Sương cùng Lâm Kim Thư và Tề Bạch Mai, những người khác đều là phù dâu của nhà Tần sắp xếp, mấy cô gái trẻ tíu tít, vô cùng náo nhiệt.
Lúc Mặc Tu Nhân cùng Cảnh Hạo Đông và Vân Thành Nam tiến vào, sau lưng bọn họ còn đi theo mấy người mặc âu phục phù rể.
Phù dâu mười một người, phù rể mười một người, ngụ ý muốn nói một đời một kiếp.
Giây phút Mặc Tu Nhân tiến lên lầu, lúc này cánh cửa ở phòng ngủ mà ngày bình thường anh cùng Bạch Cẩm Sương cùng nhau sinh hoạt đã đóng chặt.
Mặc Tu Nhân tiến về phía cửa.
Anh vốn là bậc công tử quý tộc lịch thiệp, ngay cả lúc đón lấy nụ hôn cũng hết mực tao nhã và quý phái.
Đến cửa phòng ngủ, chú rể đạo mạo đưa tay gõ cửa một cái.
Kết quả, bên trong truyền đến tiếng cười của Tề Bạch Mai: “Là tổng giám đốc Mặc sao?”
Đáy mắt Mặc Tu Nhân khó kìm được mà hiện lên một ý cười, thấp giọng ừ một tiếng.
Ngay sau đó, anh liền nghe được tiếng cười phách lối từ Tề Bạch Mai: “Muốn mở cửa, phải lấy li xì đỏ ra trước đã!”
Mặc Tu Nhân quay người, Triệu Văn Vương lập tức tiến lên, cầm trong tay một xấp mấy phong bao đỏ chói.
Bởi vì muốn nhét lì xì đỏ vào từ lối khe cửa, Mặc Tu Nhân chỉ bỏ trong mỗi bao một trăm lẻ một nghìn, ý nói trong một trăm thì chỉ duy có một.
Kết quả, anh vừa đưa mấy cái phong bao xong liền nghe được bên trong rôm rả, không biết đang nói về cái gì.
Một giây sau, Tề Bạch Mai liền cất cao giọng: “Tổng giám đốc Mặc, anh như thế này là không được rồi nha, cái gì mà bên trong chỉ có một trăm lẻ một nghìn vậy.
Cẩm Sương nhà chúng ta, nói thế nào cũng là một cô gái tốt dù tìm trong triệu người cũng không kiếm nổi đâu đó!”
Mặc Tu Nhân khẽ giật mình, lập tức cười nhẹ một tiếng: “Một triệu thì tôi nhét không lọt được qua khe cửa!"
Tề Bạch Mai chỉ sợ cái thế giới này còn chưa đủ loạn, nín cười nói: “Thì chuyển tiền vào thẻ ngân hàng đi, chuyện đơn giản như thế còn cần chúng tôi phải chỉ cho anh sao?”
Vân Thành Nam tức giận lắc đầu, tiến lên một bước: “Yên lặng, được rồi đó, em đừng làm khó người khác nữa, nếu không, chờ tới lúc chúng ta kết hôn, lại đến lượt anh bị chặn không được vào cửa mất!”
Cảnh Hạo Đông cong môi cười đùa: “Ái chà, viện trưởng Vân cũng tính xa thật đó nha!”
Đoàn phù rể đi theo ồn ào, đúng lúc này, chỉ nghe Tề Bạch Mai bên trong phòng xấu hổ giận dữ nói: “Mọi chuyện còn chưa có gì đâu, anh lại suy nghĩ nhiều quá, nhưng có điều em phải nhắc nhở đám đàn ông các anh, không cho phép chơi xấu, nếu không, đừng nghĩ đến việc cướp cô dâu!”
Lúc này, người bên ngoài nghe được tiếng Lâm Kim Thư nói: “Yên lặng, lì xì cũng đã đủ rồi, bọn anh đừng nhét bao tiền lì xì nữa, đến lượt bọn anh biểu diễn tiết mục đó!”
Tề Bạch Mai chép miệng: “Cậu cứ gấp gáp cái gì chứ!”
Lâm Kim Thư im lặng: “Tớ không vội, là cô dâu của chúng ta nóng lòng nhìn mặt chú rể kìa, sao cậu lại ngốc quá vậy!”
Tề Bạch Mai vỗ vỗ đầu: “Ui chao, tớ không đùa nữa đâu, chờ một chút để tớ nói cho mấy người kia biết đây!”
Vân Thành Nam nín cười: “Nhanh lên, em đừng nói nữa, cuộc trò chuyện của em và Lâm Kim Thư, bọn anh nghe thấy cả rồi!”
Lâm Kim Thư có chút xấu hổ: “Nếu các anh đều nghe thấy cả rồi, vậy thì mau mau biểu diễn tiết mục đi, một người một tiết mục, không cho phép chơi xấu, nếu không, bỏ lỡ giờ lành thì đoàn phù rể các anh chịu hoàn toàn trách nhiệm!”
Nghe nói như thế, Vân Thành Nam thừa cơ trêu chọc Cảnh Hạo Đông vài câu: “Cảnh Hạo Đông, thực sự không nhìn ra, vợ anh ác độc thật đó nha, mỗi người một tiết mục, thôi thì anh mau chóng tính toán giúp tôi đi, phần tôi không biết gì nha!”
Cảnh Hạo Đông nghe nói như thế đưa tay lên bóp bóp trên đầu chóp mũi, cười khẽ, đáy mắt mang theo tràn đầy ý vui vẻ: “Em nói thật chứ, có khi nói không chừng nhóm phù dâu lại không cho người mở cửa!”
Vân Thành Nam nhíu mày: “Ái chà, hôm nay để Hạo Đông lên trước đi, tới tới tới, anh biểu diễn tiết mục cho tổng giám đốc Mặc mở đầu thuận lợi!”
Chẳng mấy khi Mặc Tu Nhân mới chịu quay sang nhìn người anh em tốt Cảnh Hạo Đông của mình.
Cảnh Hạo Đông cười đùa tí tửng trên mặt, bày ra bộ dạng khó xử: "Cái này.
Biểu diễn cái gì bây giờ!”
“Nhảy điệu Quả táo nhỏ đi!” Tề Bạch Mai đang im lặng bất thình lình hét lớn.
Lâm Kim Thư giống như cười một tiếng, nói thêm vào: “Phải vừa hát vừa nhảy nha!”
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân đen lại hai giây, quay đầu ngó Cảnh Hạo Đông: “Cậu biểu diễn tiết mục thứ nhất đi.”
Cảnh Hạo Đông cười, vẻ mặt tràn ngập đau khổ: “Tu Nhân à, tớ không có làm cái đó đâu!”
Mặc Tu Nhân nhíu mày: “Vợ cậu ở nhà không để cho cậu luyện tập hay sao?”
Cảnh Hạo Đông trừng mắt nhìn: “Đây không phải...!còn chưa có trở thành vợ nữa mà!”
Mặc Tu Nhân hừ một tiếng, bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, lục một cái video khiêu vũ Quả táo nhỏ, nhanh chóng chia sẻ cho mấy người Cảnh Hạo Đông: “Tớ cầm điện thoại đứng ở phía trước cho mọi người nhìn mà biểu diễn, Triệu Văn Vương, cậu quay video đi, đợi chút nữa phát cho Lâm Kim Thư, chứng minh rằng chúng ta thực sự nhảy!”
Triệu Văn Vương chạy tới, tràn đầy tinh thần sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi, lập tức cười, gật đầu: “Được, tổng giám đốc Mặc, cái này tôi quay nhé!”
Sau vài phút rề rà, Mặc Tu Nhân cùng Triệu Văn Vương đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cùng với chín người bạn chí cốt đứng tại ngoài hành lang, Mặc Tu Nhân bình tĩnh bắt đầu phát ra bài múa Quả táo nhỏ, Cảnh Hạo Đông ngượng đến chín mặt, cứng đờ nhìn màn hình điện thoại di động trong tay Mặc Tu Nhân, thực sự nhảy không nổi!