**********
Biểu cảm của Bạch Cẩm Sương có chút phức tạp, cô không biết nên nói hành vi của những người này thế nào.
Cô hỏi: "Các cô bình thường làm như vậy vì cái gì?"
Doãn Nhược Liên nghĩ nghĩ: "Cái này có nhiều cách giải thích lắm, ví dụ như vừa rồi bọn họ đến phòng bao của quán cà phê kia, nghe nói bình thường là không mở, ngay cả hai người chúng ta không phải còn đang ngồi bên ngoài uống cà phê sao.
Dù gì thì tôi nghe nói phòng bao đó một lần mở là một trăm năm mươi triệu, người bình thường sẽ không có được sự nhàn hạ thoải mái đó đâu.
Nhưng bọn họ thì khác, bọn họ một đám người tốn ngần ấy tiền mở phòng bao, trong phòng bao chụp vài tấm trà chiều, họ dùng cái này để thể hiện phong cách của họ, nâng cấp địa vị bản thân, cái này cô cũng có thể hiểu mà!"
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Bỏ ra một trăm năm mươi triệu mở một phòng bao á, bọn họ không phải là không có tiền sao?"
Doãn Nhược Liên tức giận nói: "Cô còn chưa hiểu đấy thôi, đám người kia vừa rồi cũng có mấy chục người, như hôm nay trong tình huống này, bọn họ có một trăm người, cùng nhau góp tiền mở một phòng thì mỗi người chỉ cần trả một triệu năm năm nghìn thôi, sau đó bọn họ thay phiên nhau đi vào chụp ảnh, nói như vậy rồi cô đã rõ chưa?"
Bạch Cẩm Sương đột nhiên đoán được trước đó những ghi chép chuyển khoản kia của Trình Ngọc Viện là chuyện gì xảy ra.
Tâm trạng của cô rất là phức tạp: "Bọn họ đây là cần cái gì?"
Cái này cùng với việc lừa gạt người khác có khác nhau chỗ nào chứ!
Doãn Nhược Liên xem thường: "Bọn họ vì muốn câu được con rùa vàng nên phải lôi ra hết thủ đoạn của mình, cô nói bọn họ hà tất gì phải làm như vậy? Tôi nghe nói mấy ngày trước có một chiếc du thuyền cho thuê, người phụ trách du thuyền đó đưa ra giá một tỷ năm trăm triệu cho một trăm người, mỗi người chỉ cần mười lăm triệu thôi là được ngồi du thuyền tiền tỷ rồi.
Bọn họ cứ bố người ở một phòng, tin tức vừa được truyền ra ngoài, các thành viên trong nhóm trong một ngày liền có mặt đông đủ luôn!!"
Bạch Cẩm Sương khiếp sợ há to miệng, cảm giác tam quan vỡ vụn, rơi xuống đất.
Doãn Nhược Liên nói: "Cô cũng đừng cảm thấy giật mình, loại du thuyền kia bình thường đi cũng sẽ dừng lại ở vùng biển quốc tế, hơn nữa người cũng nhiều, trong đó toàn kẻ có tiền mà cô khó có thể tưởng tượng được.
Cho nên mới nói tốn hơn mười lăm triệu để đi du thuyền chính xác là còn có thể câu được người có tiền, cớ sao mà không làm chứ? Giống như tôi và cô, tôi có nghèo đi một chút cũng có tiền ra biển chơi, nếu là cô, sợ là chỉ cần nói một câu muốn ra biển chơi, Mặc Tu Nhân có thể lập tức mua cho cô một chiếc du thuyền luôn rồi!"
Nghe cô ta nói như thế, khóe miệng Bạch Cẩm Sương có chút run rẩy, không thể không nói, Doãn Nhược Liên vô hình trung đã nói đúng sự thật.
Khoảng thời gian trước cùng Mặc Tu Nhân đi ra đảo chơi, Mặc Tu Nhân trực tiếp đưa cho cô một chiếc du thuyền.
Bạch Cẩm Sương nhặt lên tam quan của mình, lúc này mới nhìn về phía Doãn Nhược Liên: "Cô nói xem có ai mà kiểu thân phận giống như cô, không sai biệt lắm, nhà cũng có tiền, ở nước ngoài mở công ty còn cùng đám người này ở cùng một chỗ không?"
Doãn Nhược Liên nhíu nhíu mày: "Hẳn không có đi, kẻ có tiền chân chính sẽ không tự mình làm ra chuyện như này đâu, trừ khi người này chỉ có vẻ bề ngoài, kỳ thật trong nhà không có tiền mới có thể gia nhập hội người thích phù phiếm như thế này.
Dùng loại biện pháp như vậy tìm đường ra, hơn nữa, vừa rồi đi trong đám người kia, tôi liền nhận ra một người gần giống với kiểu người trong chuyện mà cô vừa hỏi!"
Lông mày của Bạch Cẩm Sương nhíu một cái: "Cô biết người kia, ai vậy?"
Doãn Nhược Liên nói: "Chính là Trình Ngọc Viện đó, không biết cô có nghe nói qua cái tên này hay không!"
Con mắt Bạch Cẩm Sương trợn to lên, giọng điệu thậm chí có chút vội vàng: "Cô ta làm sao?"
Doãn Nhược Lan khẽ giật mình, âm thầm đánh giá Bạch Cẩm Sương: "Cô mới vừa rồi nói cô có người quen biết trong đây, sẽ không phải chính là cô ta đó chứ!"
Bạch Cẩm Sương mấp máy môi, cũng không có lừa gạt Doãn Nhược Liên: "Quả thật là cô ta!"
Khóe miệng Doãn Nhược Liên có chút co lại: "Nếu là cô ta, vậy tôi phải nhắc nhở cô cách xa cô ta ra một chút.
Loại người như cô ta nếu không phải muốn lừa gạt tiền của cô, thì chính là muốn cướp Mặc Tu Nhân từ tay của cô!"
Bạch Cẩm Sương thở một hơi mới mở miệng: "Lời này là ý gì?"
Cô có cảm giác mình đã chạm đến được đầu mối rồi!
Doãn Nhược Liên nói: "Trình Ngọc Viện kia, khi trước lúc nhà cô ta còn ở trong nước, tôi cũng đã được nghe nói qua, chỉ là lúc đó tôi còn nhỏ, vào mười năm trước, cả nhà bọn họ đã ra nước ngoài hết, công ty cũng chuyển tới nước ngoài, nghe nói là ở nước ngoài lăn lộn không nổi mới phải về nước, nhưng bố mẹ cô ta không trở về, thành phố Trà Giang biết công ty nhà cô ta sắp phá sản, tin tức này, tôi cũng nghe được từ một cô minh tinh nho nhỏ của hội những người thích phù phiếm đó! Với tình hình của cô ta, tiếp cận cô nếu không phải là vì tiền, thì tôi liền đổi họ của tôi thành họ của cô!"
Con người Bạch Cẩm Sương lấp lóe: "Lời của cô nói, tôi đều tin!"
Doãn Nhược Liên nghe như thế đột nhiên cười một tiếng: "Tôi biết cô nhất định sẽ tin tôi, hơn nữa loại chuyện này, tôi cũng không cần thiết phải lừa cô!"
Bạch Cẩm Sương cười cười: "Cô nói rất đúng!"
Bạch Cẩm Sương muốn nhận lấy tờ danh sách của Doãn Nhược Liên, nói với cô ta suy nghĩ của mình, Doãn Nhược Liên rất hài lòng đáp ứng hai ngày nữa đến trang sức đá quý Hoàng Thụy ký hợp đồng.
Bạch Cẩm Sương từ quán cà phê đi ra, trực tiếp nhắn cho Tề Bạch Mai cùng Lâm Kim Thư.
Bạch Cẩm Sương: “Tớ có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với hai cậu, Lâm Kim Thư, cậu đến nhà Bạch Mai đi! Đợi chút nữa tớ liền đến đó!"
Lâm Kim Thư: “Chuyện gì thế? Nghe giọng điệu của cậu có chút nghiêm trọng đấy!”
Tề Bạch Mai: “Tớ có thể nói tớ đang ở chỗ của Vân Thành Nam không?”
Bạch Cẩm Sương: “Tớ đã tìm ra cách đối phó với Trình Ngọc Viện, cậu có thể về không?”
Tề Bạch Mai: “A! Thật sao? Tớ về, tớ về! Bây giờ tớ liền trở về!”
Lâm Kim Thư: “Tớ cũng lập tức tới ngay!"
Bạch Cẩm Sương nói xong, mang theo Vấn Đình trực tiếp đi đến nhà Tề Bạch Mai.
Khi Bạch Cẩm Sương đến đó, Tề Bạch Mai cũng đã đến nơi rồi.
Vấn Đình ở trong xe đợi cô, Bạch Cẩm Sương xuống xe, Tề Bạch Mai vừa nhìn thấy cô tựa như là thấy được người cứu khổ cứu nạn Quan Thế Âm Bồ Tát, trực tiếp lôi kéo cánh tay của cô: "Cẩm Sương, chuyện gì xảy ra? Cậu biết cái gì rồi?"
Bạch Cẩm Sương câu môi nhìn cô ta một cái: "Đợi chút nữa Lâm Kim Thư đến đây rồi nói!"
Nghe Bạch Cẩm Sương như thế Tề Bạch Mai giống như là kiến bò trên chảo nóng, lôi kéo cánh tay của cô nũng nịu: "Cẩm Sương, cậu nói cho tớ một chút đi, trong lòng tớ sốt ruột chịu không được nữa rồi!"
Bạch Cẩm Sương tức giận cười lắc đầu, đang định nói với cô ấy.
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, Bạch Cẩm Sương giơ cái cằm lên: "Đi mở cửa đi, khẳng định là Lâm Kim Thư đến đấy!"
Tề Bạch Mai đi mở cửa, cửa mở ra, Tề Bạch Mai nhìn thấy là Lâm Kim Thư thì hai mắt sáng lên: "Tranh thủ thời gian vào đi!"
bố người ngồi xuống, Bạch Cẩm Sương trước tiên kể về chuyện của Trình Ngọc Viện, nói: "Nghe nói bọn họ đi uống trà xong, đã góp tiền thuê biệt thự để tổ chức tiệc tùng, đúng rồi, nghe nói đoạn thời gian trước còn góp tiền ngồi du thuyền ra biển chơi!"
Khóe miệng Lâm Kim Thư có chút run rẩy: "Thật đúng là thế giới rộng lớn, không thiếu chuyện lạ mà!"