Đàm Phi Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, lấy ra một tấm thẻ: “Không đến một tiếng, trong thẻ này có hơn mười lăm triệu! Cô cầm đi đi!”
Mới có hơn mười lăm triệu, Bạch Linh Lan lập tức tái xanh mặt lại: “Cậu định nhục nhã ai đấy hả?”
Đàm Phi Vũ mặt vô tội nói: “Tôi không biết mình đã làm nhục ai cả? Tôi chỉ là nói thật mà thôi, đương nhiên nếu cô không cần số tiền này thì tôi cầm đi vậy!”
Kết quả, cậu ta vừa đưa tay, Bạch Linh Lan đã cầm lấy tấm thẻ: “Ai nói tôi không cần cơ chứ!”
Đàm Phi Vũ châm chọc cong khoé môi, trước đó cậu ta đã nghe ngóng được tình trạng hiện giờ của nhà họ Bạch, bọn họ đã sớm túng quẫn đến mức đứng không vững ở xã hội thượng lưu này nữa rồi, làm gì còn phải ở trước mặt người khác giả vờ nữa chứ.
Mục đích đã hoàn thành rồi, Đàm Phi Vũ đứng dậy rời đi! “Nói như vậy...!Cẩm Sương đã sớm biết nó không phải con gái ruột của nhà họ Bạch?” Đỗ Yến Oanh nói đến đây, giọng nói vừa đau lòng vừa chua chát.
Đây chính là con gái bảo bối của bà ta, những năm này không biết con bé đã sống như thế nào.
Đàm Phi Vũ cũng không muốn giấu diểm Đỗ Yến Oanh, cậu ta nói: “Dì Đỗ, đây là Bạch Linh Lan chính miệng thừa nhận, nhìn vẻ mặt của cô ta cũng không giống là nói dối, chỉ là nhà họ Bạch đối xử với Cẩm Sương thật sự không tốt, cháu nghe ngóng được một chút tin tức liên quan tới nhà họ Bạch, nghe nói khi vợ của Bạch Cao Minh là Vu Huyền mang thai đã cùng Lộ Vân Hương ngoại tình với nhau, cho nên Cẩm Sương và Bạch Linh Lan không chênh lệch nhiều về tuổi tác!” “Về phần Cẩm Sương, chắc hẳn là sau khi Vu Huyền mất con, bà ta coi Cẩm Sương trở thành con gái ruột thịt của mình, chỉ là về sau chồng phản bội, sức khỏe bà ta ngày càng yếu, khi Cẩm Sương vừa lên cấp ba, bà ta đã qua đời rồi, về sau không biết làm sao mà Bạch Cao Minh lại biết được thân thể của Cẩm Sương, biết được cô không phải con gái ruột của mình, đối xử với cô càng ngày càng tồi tệ hơn, về sau nữa, Cẩm Sương đã có khả năng tự chăm sóc mình đã hoàn toàn đoạn tuyệt với nhà họ Bạch!”
Nghe thấy con gái của mình những năm gần đây phải chịu khổ, Đỗ Yến Oanh có cảm giác giống như là tim mình đang bị khoét, đau đến mức ngạt thở.
Hốc mắt bà ta đỏ lên: “Cẩm Sương...!Cẩm Sương của mẹ ơi! Sao con lại đáng thương như thế chứ, đều là tại mẹ không tốt, không thể tìm thấy con sớm hơn một chút, khi con cần mẹ nhất, mẹ lại không cách nào ở bên cạnh con!”
Đàm Phi Tuấn trừng mắt liếc Đàm Phi Vũ ra hiệu cho cậu ta ngậm miệng lại.
Sau đó, ông ta nhìn về phía Đỗ Yến Oanh, ngữ điệu chậm rãi mở miệng nói: “Không phải có câu nói, trải qua bao nhiêu đau khổ về sau sẽ đón nhận từng ấy sung sướng sao, tôi nghĩ Cẩm Sương trước kia chịu khổ, trong cuộc sống sau này đều sẽ đạt được hạnh phúc gấp bội, hiện tại đã tìm được Cẩm Sương, bà cũng đừng tự trách mình nữa!” Đỗ Yến Oanh nhắm mắt lại, sắc mặt khó chịu vô cùng “Tôi biết rồi!” “Vậy bà định lúc nào thì nhận lại Cẩm Sương?” "Mấy ngày tới tìm thời gian thích hợp, để tôi với nó gặp nhau một lần trước đã!”
Đôi mắt Đàm Phi Tuấn sáng rực: “Cho nên bà không có ý định nói chân tướng cho Tổng Đình Nguyên biết sao?” Trước khi buổi tiệc đá quý kết thúc, Đỗ Yến Oanh tìm người đi điều tra mọi chuyện giữa Tổng Đình Nguyên và
Bạch Cẩm Sương.
Khi bà ta biết được, chuyện của Tổng Thúy Kiều cùng Bạch Cẩm Sương trước đây, Tổng Đình Nguyên đối với Tổng Thúy Kiều là yêu thương bảo vệ, Đàm Phi Tuấn chỉ sợ bà ta chạy đi liều mạng cùng Tổng Đình Nguyên, cũng may, bà ta cuối cùng vẫn kịp thời tỉnh táo lại.
Đỗ Yến Oanh nghe thấy lời của Đàm Phi Tuấn, nhìn ông ta một cái: “Với những chuyện mà ông ta đã làm với Cẩm Sương, tôi tại sao lại phải nói cho ông ta biết chứ?”
Đàm Phi Tuấn cũng coi như là đã nhìn ra tình cảm Đỗ Yến Oanh đối với Tổng Đình Nguyên có thể nói là yêu nhiều, hận cũng nhiều, vốn là vô cùng hận lại thêm chuyện của Bạch Cẩm Sương, muốn tha thứ hoàn toàn thì có thể nói là khó như lên trời.
Ông ta thở dài: “Tôi tôn trọng lựa chọn của bà, chỉ là nếu như bà nhận Cẩm Sương mà lại lựa chọn ở tại thành phố Trà Giang, Tổng Đình Nguyên hẳn là sớm muộn sẽ phát hiện ra thôi!”
Con người Đỗ Yến Oanh chuyển động: “Vậy thì chờ ông ta phát hiện lại nói tiếp vậy!”
Sâu trong thâm tâm Đàm Phi Tuấn cũng có phần đồng cảm Tống Đình Nguyên, cũng không biết Tổng Đình Nguyên sau khi biết sự thật sẽ có bao nhiêu hối hận!
Buổi chiều lúc sắp tan làm, Mặc Tu Nhân đột nhiên nhận được tin nhắn của Cảnh Hạo Đông
Cảnh Hạo Đông: “Tu Nhân, buổi tối tớ muốn mời cậu cùng nhà thiết kế Bạch ăn cơm! Hai người có thời gian không?”
Mặc Tu Nhân: “Tại sao muốn mời chúng tớ ăn cơm?” Cảnh Hạo Đông có chút xấu hổ.
Cảnh Hạo Đông: "Không phải tớ cùng Kim Thư bắt đầu yêu đương rồi sao, chúng tớ muốn cảm ơn cậu và nhà thiết kế Bạch nên mời hai người ăn một bữa!”
Mặc Tu Nhân: “Cậu cảm ơn cũng đủ muộn rồi đó!”
Cảnh Hạo Đông: "...!Cho nên, cậu rốt cuộc có tới hay không? Tớ cùng Kim Thư trong khoảng thời gian này xem như đang yêu đương cuồng nhiệt, bận quá không có thời gian mời khách, đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý!”
Mặc Tu Nhân: “Nói cậu béo cậu còn thở hổn hển, đúng không?” Cảnh Hạo Đông: “Ai nha, đừng chọc ngoáy nữa, cậu đến đi mà!”
Mặc Tu Nhân: “Được thôi, chút nữa gửi địa chỉ cho tớ đi!"
Sau khi tan làm, Mặc Tu Nhân dẫn theo Bạch Cẩm Sương trực tiếp lái xe đến nhà hàng mà Cảnh Hạo Đông nói.
Đây là một nhà hàng mới mở, thiết kế trong một cái rừng trúc, quang cảnh rất trang nhã.
Khi Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đến nhìn thấy Cảnh Hạo Đông cùng Lâm Kim Thư đã đến rồi.
Hơn nữa, trong phòng bao không chỉ hai người Cảnh Hạo Đông cùng Lâm Kim Thư, còn có Vân Thành Nam và Tề Bạch Mai.
Bạch Cẩm Sương vừa nhìn thấy Tề Bạch Mai cùng Vân Thành Nam, ánh mắt mập mờ nhìn về phía hai người đó.
Vân Thành Nam nhịn không được ho nhẹ một tiếng: “Cái kia...!Bạch Mai nói muốn tôi cùng ăn cơm với bạn bè cô ấy, cho nên mới dẫn tôi đến đây!” Bạch Cẩm Sương gật đầu một cái: “Cho nên hai người ở bên nhau rồi à?”
Nếu là ngày bình thường thì hai người đã sớm phản bác lại rồi, thế mà bây giờ Vân Thành Nam này lại cùng cô vợ nhỏ đỏ mặt không lên tiếng.
Vân Thành Nam đưa tay lên để ở chóp mũi cũng có một chút ngại ngùng nói: “Ừm, chúng tôi đang ở bên nhau!” Bạch Cẩm Sương nhịn không được ngoắc ngoắc môi: “Cái này được nha! Cho nên hai người lúc nào thì mời cơm chúng tôi đây?”
Lúc này, Tề Bạch Mai ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: “Cậu cùng tổng giám đốc Mặc không phải chuẩn bị kết hôn sao? Chờ hai người kết hôn, chúng tớ lập tức mời khách ăn cơm!”
Bạch Cẩm Sương không đùa với cô ấy nữa, gật gật đầu cười: “Vậy được, tớ chờ các cậu mời khách đó nha!”
Lúc này, Mặc Tu Nhân vuốt vuốt tóc của cô: “Cẩm Sương, thiệp mời!”
Bạch Cẩm Sương lúc này mới kịp phản ứng: “A, đúng rồi, em suýt nữa thì quên mất!”
Cô hôm nay cùng Mặc Tu Nhân tới dùng cơm cũng không chỉ đến để vì ăn cơm.
Ngày kết hôn của họ tới gần rồi, thiệp mời cũng chuẩn bị xong rồi, không dễ gì để gặp mặt bạn bè, thiệp mời đều có thể tự mình đến đưa.
Bạch Cẩm Sương cười lấy ra bốn tấm thiệp mời: “Vừa đủ, bốn người các cậu đều ở đây, một lần mình có thể đưa đủ cho bốn người rồi!”
Cảnh Hạo Đông cười tiếp nhận thiệp mời, lấy thiệp mời của Lâm Kim Thư để cùng một chỗ.
Bạch Cẩm Sương nhịn không được giễu cợt nói: "Không phải mỗi người một thiệp mời rồi hay sao, để gần như vậy làm cái gì?”
Nghe nói như thế, mặt Lâm Kim Thư lập tức đỏ lên.
Lâm Kim Thư vốn là người hướng nội, cô mấp máy môi, đỏ mặt dời tầm mắt đi.
Kết quả, Cảnh Hạo Đông vô lại trực tiếp đưa tay ôm vai của cô ấy: “Kim Thư, đừng sợ, da mặt anh dày, về sau anh sẽ giúp em nói lại nhà thiết kế Bạch!”
Nghe như thế, Tề Bạch Mai cùng Bạch Cẩm Sương đều cười lên.
Ngay cả Vân Thành Nam cũng cảm thấy buồn cười, Mặc Tu Nhân nhíu mày nhìn thoáng qua Cảnh Hạo Đông, đáy mắt mang theo mỉm cười: “Cảnh Hạo Đông, cậu không muốn sống nữa sao?”.