Lời nói này khiến Đàm Phi Vũ lúng túng không thôi: “Tôi chỉ tuỳ tiện hỏi một chút, cô không muốn trả lời cũng được, tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Đàm Phi Vũ, nhà họ Đàm chúng tôi chuyên nghiên cứu về thuốc Bắc, tôi muốn làm bạn với cô, lần này, cô có thể trả lời câu hỏi của tôi không?”
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Cho nên, cậu là một người chuyên về thuốc Bắc, vì sao lại chui vào buổi tiệc trang sức chứ?”
Đàm Phi Vũ: "..”
Vì sao, điểm chú ý của cô ấy cứ khác thường như vậy chứ!
Đàm Phi Vũ tức muốn hộc máu, thật lâu sau cậu ta mới đen mặt: “Nói chuyện với cô thật là khó mà!”
“Vậy thì cậu có thể lựa chọn không nói chuyện!” Bạch Cẩm Sương từ đầu đến cuối đều không cảm xúc.
Nhưng mà, Đàm Phi Vũ quả thật không muốn từ bỏ như vậy, cậu ta mím môi, nói bóng nói gió: “Cô còn có anh em hay cô em gì khác không, ví dụ như, bố mẹ cô như thế nào, cô có thể tuỳ ý nói chuyện với tôi một chút không!”
“Tại sao tôi phải tuỳ ý nói những chuyện này với cậu cơ chứ?” Bạch Cầm Sương rất không khách sáo nhìn cậu ta, thái độ còn đề cao cảnh giác hơn so với trước đó.
Đàm Phi Vũ hoàn toàn thất bại, cậu ta cảm thấy mình không có tài làm gián điệp chút nào!
Nghĩ đến vừa rồi cậu ta còn đồng ý với dì Đỗ, nhất định sẽ nghe ngóng được rốt cuộc Bạch Cẩm Sương có biết được thân thể của cô hay không.
Kết quả, vừa mở miệng ra cậu ta mới biết, má ơi, thật quá khó khăn mà!
Thấy dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của Đàm Phi Vũ, Bạch Cẩm Sương không nhịn được cong môi: “Đây là buổi tiệc trang sức, không thích hợp với thầy thuốc Bắc, cậu vẫn nên tới từ nơi nào thì về lại nơi đó đi!”
Đàm Phi Vũ thở phì phò trừng mắt nhìn cô: “Người như cô một chút cũng không dễ chơi!”
Bạch Cẩm Sương không nhịn được cong môi, rốt cuộc vẫn còn dáng vẻ của thiếu niên, chẳng trách ăn nói trẻ con như vậy!
Đàm Phi Vũ tức muốn chết, nhưng cũng không biết cậu ta đang tức cái gì.
Cậu ta tức tối nhìn Bạch Cẩm Sương, cũng không dám nổi giận.
Cuối cùng cậu ta bực bội nảy sinh ý định rút lui.
Kết quả, ngay lúc này, đột nhiên có một âm thanh vang lên.
“Bạch Cẩm Sương, hoá ra cô trốn ở đây!”.
Dung Linh Nhi không nghĩ tới, Bạch Cẩm Sương khó đối phó như vậy.
Đôi mắt cô ta rét lạnh, cô ta chia tay ra: “Chào cô, tôi là người đoạt giải Á quân trong Cuộc thi trang sức Thế Kỷ lần này, Dung Linh Nhi.
Cô có thể không biết tôi, nhưng mà, chắc là cô biết chị tôi, Dung Bảo Linh.
Trước đây hai người từng tham gia hoạt động tranh giải cùng nhau!”
Bạch Cẩm Sương nhất thời tỉnh ngộ, cô nói mà, người này sao lại quen mắt như vậy chứ, hoá ra là em gái của Dung Bảo Linh!
Cô nhìn tay Dung Linh Nhi, bắt một chút, vừa chạm vào đã tách ra.
Dung Linh Nhi từ trên cao nhìn xuống Bạch Cẩm Sương: “Nghe nói tài năng thiết kế của cô Bạch Cẩm Sương cũng không tệ, tại sao lần này lại không tham gia cuộc thi thiết kế trang sức Thế Kỷ vậy?”
Bạch Cẩm Sương nhẹ nhàng nói: “Còn không phải là...!người nổi tiếng thì nhiều thị phi sao.
Sau khi tham gia vòng loạn Cuộc thi trang sức Thế Kỷ thì phải trải qua một đống chuyện lộn xộn, cho nên cuộc thi chính thức cũng không dám làm ra động tĩnh gì lớn!”
Mọi người: “...”
Cô thật đúng là dám nói!
Lam Hiểu Yên mặt đầy khinh bỉ: “Tôi thấy cô là vì biết mình không lấy được giải, cho nên sợ mất mặt thì có!”
Lời của Lam Hiểu Yên vừa thốt ra, tất cả mọi người nhao nhao lên tỏ ý đồng tình.
“Đúng vậy, bình thường khoe khoang như giỏi lắm mà, kết quả, ngay cả cuộc thi cũng không dám tham gia!”
“Hơn nữa, cô ta thật sự không lễ phép chút nào.
Dung Linh Nhi chính là Á quân của cuộc thi trang sức Thế Kỷ, cô ta cũng không biết đứng lên chào hỏi!”
“Theo tôi thấy nhé, có vài người không có bản lĩnh, ý vào việc gả được cho nhà giàu, cho nên đây ỷ thế hiếp người đấy!”.
“Gả cho nhà giàu có gì hay ho, nghề của chúng ta ấy mà, còn không phải là dựa vào thực lực để nói chuyện sao, trên mạng khoe khoang minh tài giỏi như vậy, nhìn một cái mới biết là cái mặt hàng gì!”
Bạch Cẩm Sương lạnh mặt, những âm thanh lộn xộn kia, mặc dù không phải quá lớn, nhưng mà, có một đôi lời khó nghe vẫn rơi vào tai cô.
Đàm Phi Vũ tức giận sắc mặt khó coi: “Miệng các người sạch sẽ chút cho tôi!”
Bạch Cẩm Sương thấy cậu ta tức giận không nhẹ, kinh ngạc nhìn cậu ta một cái.
Lam Hiểu Yên thấy Đàm Phi Vũ ra mặt cho Bạch Cẩm Sương, nhất thời quái gở nói: “Ai ui, Bạch Cẩm Sương, cô quyến rũ em trai này ở đâu thế này!”
Người nọ sửng sốt một chút, nhất thời tỉnh ngộ: “Là tôi đường đột, trái lại tôi đã quên mất vụ này.
Hôm nay nhà thiết kế Bạch của thành phố Trà Giang có tới không? Tôi muốn gặp cô ấy một lần!”
Lần này, mọi người không lên tiếng, nhất là đám người mới vừa nãy từng chế giễu Bạch Cẩm Sương.
Sun không nhịn được cau mày: “Hôm nay cô ấy không tới sao?”.