Bạch Cẩm Sương cũng không nói ra chuyện mình mang thai, chuyện này, tạm thời cô không muốn để người khác biết!
Cô không có cách nào phân biệt, trong lòng người ta mang thiện ý hay là ác ý!
Bạch Cẩm Sương vừa nói xong, sắc mặt của hai người đồng nghiệp nói lời ác ý lập tức trở nên trắng bệch.
Bởi vì có Thẩm Giai Nghi mở đầu, mọi người thấy Bạch Cẩm Sương hòa hoãn cũng chủ động xin lỗi, hai người kia cũng cảm thấy lo sợ.
Cuối cùng vẫn cúi đầu, có chút sợ hãi xin lỗi: "Nhà thiết kế Bạch, thật sự rất xin lỗi, chúng tôi không có ý đâu!"
Bạch Cẩm Sương mỉa mai: "Tôi đâm cô một dao rồi xin lỗi cô, cô cũng chấp nhận sao?”
Sắc mặt của người kia thay đổi, bọn họ không nghĩ tới, Bạch Cẩm Sương đối với những người khác hòa khí như thế, nhưng đối với bọn họ lại bắt đầu làm khó.
Hai người đỏ mặt cúi đầu, dưới ánh mắt lạnh lùng của Mặc Tu Nhân cũng không dám lên tiếng.
Bạch Cẩm Sương cũng không tức giận lắm, mặc dù hôm nay suýt nữa hại cố xảy ra chuyện, nhưng bây giờ cô không sao cả, đứa trẻ cũng bình yên vô sự, Bạch Cẩm Sương cũng không muốn làm to chuyện.
Cô nói: "Hi vọng về sau tôi sẽ không nghe thấy các cô tùy tiện nghị luận về người khác nữa, một câu nói vô tâm của các cô có thể tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với người khác đấy!".
Thấy thái độ của Bạch Cẩm Sương hòa hoãn, hai người kia liên tục gật đầu, vô cùng biết ơn CÔ.
Mặc Tu Nhân trầm mặt: "Các cô có thể đi rồi, Cẩm Sương cần phải nghỉ ngơi!"
Anh vừa nói chuyện vừa dịu dàng kéo chăn cho Bạch Cẩm Sương.
Nhìn thấy Mặc Tu Nhân lo lắng bảo vệ cho Bạch Cẩm Sương, mấy người trước đó nói Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương là vợ chồng mặt ngoài, hận không thể chặt đứt đầu lưỡi của mình!
Chờ đám người này đi, Mặc Tu Nhận mới nhìn Bạch Cẩm Sương: "Vừa rồi tại sao em lại ngăn anh nổi giận, những người này hại em suýt nữa thì xảy ra chuyện, làm sao anh có thể tùy tiện bỏ qua cho bọn họ!".
Vừa rồi Mặc Tu Nhân đang định nổi giận, kết quả Bạch Cẩm Sương lại kéo cánh tay của anh trở về, cho nên Mặc Tu Nhân đành phải nhịn.
Bạch Cẩm Sương nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh giống như có chút oan ức, cười khẽ một tiếng: "Nói gì thì nói bọn họ cũng không phải người mang tội ác tày trời, chỉ là nhất thời miệng lưỡi nhanh chóng nhai phải lưỡi mà thôi, thật sự mà nói, bọn họ cũng chẳng có ác ý gì, chỉ có điều, bọn họ không nghĩ tới, mình đang nói sau lưng một người lại bị người ta bắt gặp, còn xảy ra chuyện như vậy!"
Bạch Cẩm Sương cười cười, tiếp tục nói: "Cho nên, em cũng không muốn truy cứu, dù sao bọn họ cũng xin lỗi rồi, em thấy rất thành tâm, chuyện này coi như xong đi!"
Mặc Tu Nhân vẫn trầm mặt như cũ, hiển nhiên là không muốn tuỳ tiện bỏ qua những người này, suýt nữa thì bọn họ hại đến con của mình, ít nhất mình cũng có năng lực khai trừ những người này đi!
Bạch Cẩm Sương cầm tay của Mặc Tu Nhân, nói khẽ: "Thật ra, nếu như đổi lại là trước kia, nếu như em nghe thấy người khác nói mình như vậy chắc chắn là sẽ có thù tất báo, thế nhưng lần này em muốn tích phúc cho con, bọn họ cũng đã nhận sai thì bỏ qua đi, mà những người mắng mỏ em trên mạng nhiều như vậy, làm sao anh có thể thu thập từng người chứ!"
Nghe thấy Bạch Cẩm Sương nói như vậy, trong lòng Mặc Tu Nhân cũng tán thành, nhưng khuôn mặt đẹp trai vẫn hơi biến thành màu đen.
Bạch Cẩm Sương không muốn để Mặc Tu Nhân không vui, cô vô thức nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, không phải anh mời em tham gia cuộc thi trang sức quốc tế sao!"
Lúc này sắc mặt của Mặc Tu Nhân mới tốt hơn chút: "Em định đi à?"
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Em không có ý định đi đâu, nói thật, người nhằm vào em nhiều lắm, trước kia một mình em thì có thể liều mạng xông xáo, nhưng cây giờ em đang mang thai, không thể giày vò bản thân nữa, lỡ như làm con bị thương thì sẽ không tốt, mà hiện tại không biết Tổng Chỉ Nam đang trốn ở nơi hẻo lánh nào, cô ta hoàn toàn muốn đầu với em, trước mắt, em không muốn để cô ta thừa cơ đối phó!"
Mặc Tu Nhân hiểu rõ suy nghĩ của Bạch Cẩm Sương, chỉ cảm thấy hơi tiếc nuối: "Cuộc thi trang sức quốc tế nhiều năm mới tổ chức một lần, để lỡ cơ hội này thì lần sau phải chờ rất lâu đấy!"
Bạch Cẩm Sương cười cười, thấp giọng nói: "Lúc em ở nhà Lâm Kim Thư đã liên hệ với người phụ trách cuộc thi, em nói muốn dự thi ẩn danh, bọn họ đồng ý rồi! Như vậy, người khác sẽ không tuỳ tiện chú ý tới em!"
Mặc Tu Nhân có chút giật mình: "Loại tình huống này, từ trước tới nay chưa từng có!"
Bạch Cẩm Sương lôi kéo cánh tay của Mặc Tu Nhân, hơi đắc ý: "Bởi vì trước đây bọn họ bôi nhọ danh dự của em, cho nên bọn họ mới phải thỏa mãn yêu cầu của em, mà lại, vì không muốn để em lộ mặt mới cho phép em dự thi nặc danh, chỉ cần gửi bản thảo qua là được rồi, mà gần đây em cũng không tiện ra nước ngoài, vừa hay một công đối việc!"
Mặc Tu Nhân nhìn tâm trạng của Bạch Cẩm Sương không tệ, cười cười: "Tốt, em vui vẻ là được rồi!"
Lúc đầu Bạch Cẩm Sương muốn ra viện, nhưng Mặc Tu Nhân vẫn có chút bận tâm, để cô chờ đến buổi tối, nếu như không còn vấn đề gì thì mới xuất viện.
Giữa trưa, Mặc Tu Nhân ra ngoài mua cơm, Bạch Cẩm Sương có chút nhàm chán, xuống giường đi dạo trong hành lang.
Kết quả gặp phải Tề Bạch Mai.
Tề Bạch Mai cố ý đến tìm Bạch Cẩm Sương, trước đó nghe Lâm Kim Thư nói cho nên mấy ngày nay không đến bệnh viện tìm Vân Thành Nam.
Kết quả, hôm nay nhận được điện thoại của Vân Thành Nam, nói Bạch Cẩm Sương mang thai té xỉu, hôm nay đang ở trong bệnh viện.
Tề Bạch Mai vô cùng lo lắng lập tức chạy đến.
Cô ta vừa mới ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đứng trong hành lang, nằm nghiêng ở bên giường ngắm cảnh.
Tề Bạch Mai cười đi qua, cô ta vừa mới đến bên cạnh Bạch Cẩm Sương, vừa quan sát Bạch Cẩm Sương nhìn những bệnh nhân ở tầng dưới đang đi trên bãi cỏ, coi trọng sức lực.
Cô ta định che mắt Bạch Cẩm Sương, tạo cho cô một bất ngờ.
Nhưng lúc này đột nhiên có một người xông về phía Bạch Cẩm Sương, sau lưng đối phương còn có một người đang đuổi theo hô to: "Bắt trộm!"
Tề Bạch Mai và Bạch Cẩm Sương cùng nhau nhìn sang.
Mắt thấy đối phương sắp đụng vào, phản ứng đầu tiên của Tề Bạch Mai chính là, Bạch Cẩm Sương đang mang thai, nhất định không thể để Bạch Cẩm Sương bị đối phương đụng ngã.
Tề Bạch Mai không hề nghĩ ngợi, trực tiếp theo bản năng hướng về phía đối phương tiến lên, hai người cùng nhau ngã trên mặt đất.
Người đuổi theo sau lưng nhanh chóng khống chế người đàn ông kia, liên tục nói cảm ơn với Tề Bạch Mai.
Người đàn ông nói lời cảm ơn tên là Lưu Cửu Bình, vợ của anh ta đang nằm viện ở đây.
Anh ta là dân nông thôn thành thật, bình thường tiền kiếm được đều để trong sổ tiết kiệm, buổi chiều đi tìm đồng hương vay ít tiền để đóng viện phí, đối phương gửi vào ATM cho anh ta, kết quả, anh ta không nghĩ tới mình lại bị người khác để mắt tới.
Mà kẻ để mắt tới chính là tên trà trộn khắp các ngõ ngách trong bệnh viện, ăn trộm tiền bạc.
Gã bám theo Lưu Cửu Bình lên lầu, trông thấy đối phương vừa đi vừa đếm, đếm xong liền nhét vào ví, bỏ vào túi quần.
Trên đường tên trộm vẫn chưa tìm được thời cơ tốt để trộm tiền, nhìn thấy Lưu Cửu Bình nhanh chóng tới phòng bệnh, có chút không chịu nổi, bày ra dáng vẻ gấp gáp vội vàng chạy lên phía trước, và một phát vào Lưu Cửu Bình.
Lưu Cửu Bình là người rất nhạy cảm, theo bản năng anh ta cảm thấy không đúng, sờ túi quần sau mông một cái, mất tiền rồi!
Thế nên mới sinh ra một màn anh ta quyết tâm truy đuổi tên trộm này.
Tề Bạch Mai cũng không phải tận lực giúp anh ta, tiếp nhận lòng biết ơn của anh ta rồi kéo Bạch Cẩm Sương trở về phòng bệnh.
Tiến vào phòng bệnh, cô ta nghiêm túc nhìn Bạch Cẩm Sương: "Về sau cậu không được phép chạy loạn nữa!".