Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 487: Cô Ta Là Hàng Rởm






**********
Chương 490: Cô ta là hàng rởm
Lam Hiểu Yên chột dạ, cô ta nói: "Chú Tống, hay là...!chúng ta bỏ qua việc hôm nay đi."
Bạch Cẩm Sương nhìn Lam Hiểu Yên giễu cợt: "Sự tình thế nào vẫn chưa rõ ràng đầu, làm sao mà cho qua được"
Kì thực, vừa nãy nghe những lời này của Tống Đình Nguyên, đột nhiên Bạch Cẩm Sương có vẻ cũng không tức giận đến thế.

Cô biết rõ rằng đối đầu với Mặc Tu Nhân ở Minh Thành chắc chắn không phải là sự lựa chọn sáng suốt.

Thế nhưng, Tổng Đình Nguyên lại vì con gái mà không sợ hãi chút nào cả.

Giờ phút này, cô thật sự hâm mộ Tống Thúy Kiều, Bạch Cao Minh còn lâu mới bằng được Tổng Đình Nguyên.

Như thế mới xứng làm bố, một người bố chân chính chứ.

Tổng Đình Nguyên không hề sai, ông ta tin con gái, xót con gái.

Người sai chính là Tống Thúy Kiều, cô ta với Lam Hiểu Yên là cùng một giuộc, lợi dụng tình yêu thương của bố mà giấu giếm ông ta, lừa gạt ông ta, làm ông ta phải ra mặt thay bọn họ.

Đương nhiên nghe thấy người như Mặc Tụ Nhân lại chủ động chia sẻ giấy chứng nhận kết hôn làm cô tự nhiên thấy mềm lòng hơn hẳn.


Đột nhiên Bạch Cẩm Sương nhìn Tống Đình Nguyên nở nụ cười: "Ông Tống, nói nhiều cũng chỉ phí lời thôi, tôi sẽ không giải thích, còn ông cũng đừng để người ta qua mặt dễ dàng như vậy.

Tôi khuyên ông nên đi xem lại video giám sát cho kĩ vào, dù gì lời con gái ông nói cũng chưa chắc đã là sự thật.

Không phải Tống Ngọc Tiên đã là một bài học rồi sao?"
Biểu cảm của Tống Đình Nguyên thay đổi ngay lập tức.

Bạch Cẩm Sương lại nói: "Tổng Ngọc Tiên lớn lên bên cạnh ông biết bao năm như thể còn lầm đường lạc lối.

Huống hồ Tổng Thúy Kiều chỉ mới quay lại nhà họ Tống, lời cô ta nói rốt cuộc có phải thật hay không, ông có muốn bảo vệ cho cô ta không, vừa nhìn đã biết ngay rồi.

Về phần Lam Hiểu Yên, đúng là tôi đã đánh cô ta, thế nhưng đó là do cô ta gieo nhân nào thì gặt quả nấy mà thôi!"
Tổng Đình Nguyên nhìn thái độ bình tĩnh và giọng điệu từ tốn của Bạch Cẩm Sương.

Đột nhiên ông ta bị lung lay rồi.

Tống Thúy Kiều sợ hãi kéo tay áo ông ta, nói thầm: "Bố, tay con đau, mình đi bệnh viện khám xem đi ạ"
Tổng Đình Nguyên cau mày, vừa định nói thì một giọng cười nhẹ truyền đến: "Tổng Đình Nguyên, đây là con gái ông sao?"
Tổng Đình Nguyên nhìn người nọ, lông mày không thể giãn ra nổi: "Đỗ Thanh Vy, bà đến đây làm gì?"
Đỗ Thanh Vy khẽ cười: "Chẳng việc gì đến tôi cả, tôi chỉ muốn nói mấy lời thật thà mà thôi."
Giọng Tống Đình Nguyên lạnh lùng: "Lời từ miệng bà có cái nào là thật sao?"
Đỗ Thanh Vy là em họ xa của Đỗ Yến Oanh, ở với nhà họ Đỗ từ nhỏ.

Tiếc rằng tâm tính của Đỗ Thanh Vy không mấy đàng hoàng, nói dối hết lần này đến lần khác.

Rất nhiều nhhững chuyện hiểu nhầm giữa ông ta và Yến Oanh năm ấy cũng là do một tay Đỗ Thanh Vy làm ra.

Về sau ông ta kết hôn với Đỗ Yến Oanh, lúc đứa con sắp chào đời, Đỗ Thanh Vy lại tiếp tục không an phận.

Lần này nhà họ Đỗ dứt khoát tống Đỗ Thanh Vy ra nước ngoài, nhiều năm như vậy nhà họ Đỗ không cho phép bà ta về nước.

Chỉ là về sau con gái ông ta mất tích, Yến Oanh cũng đi rồi, nhà họ Đỗ cũng không giữ Đỗ Thanh Vy nữa.

Sau khi Đỗ Thanh Vy về nước vẫn chẳng buông tha cho ông ta, thế nhưng cả cuộc đời này ngoài Đỗ Yến Oanh ra sẽ chẳng có người phụ nữ nào khác lọt vào mắt ông ta nữa.

Bởi lẽ đó suốt bấy lâu nay dù Đỗ Thanh Vy có bày trò gì đi chăng nữa thì trong mắt ông ta cũng chỉ như không khí mà thôi.

Đỗ Thanh Vy che miệng cười: "Ôi chao, vẫn không tin tôi à? Lời tôi nói chắc chắn là thật, Bạch Cẩm Sương thực sự không hề đẩy con gái yêu của ông đâu"
Khi Tống Đình Nguyên tìm lại con gái ruột, Đỗ Thanh Vy còn bị làm cho kinh ngạc.

Tuy nhiên nhìn thấy người được tìm về là loại hàng như Tổng Thúy Kiều, bà ta cũng chẳng thèm để trong lòng làm gì.


Bà ta biết chắc rằng, Tống Thúy Kiều này chính là hàng rởm.

Còn thiên kim thực sự của nhà họ Tống sao...!tất nhiên là bà ta cũng biết rõ mười mươi rồi!
Nhìn thấy Tổng Đình Nguyên yêu quý hàng rởm kia trong lòng bà ta đương nhiên vô cùng vui sướng rồi.

Tổng Đình Nguyên nhìn Đỗ Thanh Vy lạnh lùng: "Bà có việc gì à? Không liên quan thì cút xa ra đi!"
Đỗ Thanh Vy cũng chẳng để ý đến lời nói của Tổng Đình Nguyên: "Đừng ác thể chứ.

Nói thật là tôi xem kịch lâu quá rồi, ông không tin lời tôi nói thì cứ đi hỏi nhân viên thu ngân trước sân khẩu đây.

Bạch Cẩm Sương đánh cái người tên Lam Hiểu Yên kia, còn con gái yêu của ông, hẳn là tự ngã xuống đất đấy!"
Đỗ Thanh Vy dứt lời, nhìn Tống Thúy Kiều đầy ẩn ý: "Hóa ra đây là con gái ruột của ông à, quả nhiên là...!bất ngờ lắm thay"
Tống Đình Nguyên theo bản năng đứng chắn cho Tổng Thúy Kiều.

Đỗ Thanh Vy cười nhạo một tiếng, nhìn lướt qua Bạch Cẩm Sương rồi nhếch mép bảo: "Tống Đình Nguyên ơi, cần nói gì tôi đã nói hết rồi, tin hay không là do ông cả đấy!"
Bà ta nói xong thi ngúng nguẩy đi mất.

Tổng Đình Nguyên quay người lại nhìn Tổng Thúy Kiều và Lam Hiểu Yên đang cúi đầu, trông như đang chột dạ là ông ta hiểu đại khái mọi chuyện rồi.

Biểu cảm của ông ta khó chịu: "Vậy là vừa rồi hai đứa đều nói dối bố"
Lam Hiểu Yên chẳng dám hé răng nửa lời, dù sao Tống Đình Nguyên cũng không phải bố cô ta.

Những gì cô làm ban nãy chắc hẳn đã làm ông ta ghét đến xương tủy rồi, cô ta không dám chọc điên Tổng Đình Nguyên nữa.

Tổng Thúy Kiều cúi đầu, tủi thân khóc: "Con...!con chỉ muốn bố giúp con xả giận.

Với cả...!với cả nếu không phải tại Bạch Cẩm Sương với Lam Hiểu Yên cãi nhau, cô ta còn đánh Lam Hiểu Yên, Lam Hiểu Yên cũng sẽ không tức giận đến mức muốn đánh nhau với cô ta rồi bất cẩn đẩy con ngã.

Suy cho cùng đều là tại Bạch Cẩm Sương hết, con cũng không nói sai gì hết!"
Tống Đình Nguyên thất vọng nhìn Tống Thúy Kiều: "Con đi với bố!"
Tống Thúy Kiều thật sự sợ hãi, Tổng Đình Nguyên giận mình.

Cô ta vốn dĩ không phải con ruột nhà họ Tống, đương nhiên sẽ chột dạ ghê gớm.

Cô ta khóc nức nở: "Bố ơi, bố đừng giận con mà, con biết sai rồi."
Vẻ mặt Tổng Đình Nguyên vẫn lạnh lùng như trước: "Nhà thiết kế Bạch, vừa nãy tôi có lỗi với cô quá.

Là do tôi suy nghĩ không thấu đáo, không nghĩ đến chuyện làm rõ chân tướng sự việc."
Biểu cảm của Bạch Cẩm Sương phức tạp, cô nhìn Tống Đình Nguyên: "Ông rất tốt, ông đau lòng cho con gái mình mà thôi."
Tổng Đình Nguyên giật mình, Bạch Cẩm Sương cười, nhanh chóng dắt tay Lâm Kim Thư ra thang máy.

Khuôn mặt tuấn tú của Tổng Đình Nguyên trầm tư, không hề ngó ngàng gì đến Lam Hiểu Yên và An Thiệu Huy, kéo Tổng Thúy Kiều ra ngoài.


Tổng Thúy Kiều vô cùng hoảng hốt: "Bố, đau tay con!"
Tống Đình Nguyên mặt không đổi sắc: "Bố đưa con đi viện."
Tống Thúy Kiều mếu máo nói nhỏ: "Bố ơi, con xin lỗi.

Con biết con sai rồi."
Giọng Tống Đình Nguyên trở nên lạnh lùng hắn: "Sau này tránh xa Lam Hiểu Yên đó ra."
Tổng Thúy Kiều sụt sịt: "Vâng ạ, sau này còn không để ý đến cô ta nữa"
Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư vừa ngồi vào ghế thì Lâm Kim Thư đã rút điện thoại ra cho Bạch Cẩm Sương xem: "Cẩm Sương nhìn này, không chỉ đăng mạng mà tổng giám đốc Mặc còn đăng lên vòng bạn bè nữa này"
Bạch Cẩm Sương vừa động lòng lại nghiêm nghị nói: "Có liên quan gì đến tớ đâu!"
Gần đây cô nhạy cảm, đa nghi, muốn tách ra khỏi Mặc Tu Nhân một thời gian.

Thế nhưng hôm qua Mặc Tụ Nhận hung dữ với cô, cô chắc chắn không quên đâu.

Cô đã ghi thù rồi!
Lâm Kim Thư trợn mắt lên: "Cậu thực sự không muốn xem tổng giám đốc Mặc đăng gì lên vòng bạn bè à?".

Bạch Cẩm Sương khẩu thị tâm phi: "Không muốn!"
Lâm Kim Thư nhếch mép cười: "Tớ thấy không muốn của cậu chắc chắn là muốn xem"
Bạch Cẩm Sương cúi đầu ăn: "Cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ."
Cô đang ăn thì phục vụ mang đến một đĩa cá.

Mùi cá xộc vào mũi Bạch Cẩm Sương làm cô không kìm được nên ngay tại chỗ.

Lâm Kim Thư sốt sắng: "Cẩm Sương, cậu có sao không?"
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Không sao đâu, chắc là buổi sáng không ăn gì nên bây giờ mới buồn nôn"
Bạch Cẩm Sương nói thì nói vậy nhưng cũng không khẳng định là do đĩa cá bề ngang qua kia.

Lâm Kim Thư hơi lo: "Sáng ra gọi cậu dậy ăn thì cậu lại đòi ngủ, nói thế nào cũng không chịu!"
Bạch Cẩm Sương nhướng mày nhìn cô: "Lâm Kim Thư, cậu thay đổi rồi!"
Lâm Kim Thư giật mình: "Tớ thay đổi rồi à?"
Bạch Cẩm Sương vô cùng chân thành: "Trước kia rất cao ngạo lạnh lùng, giờ thì nói đến là lắm"
Lâm Kim Thư: "..."
Hồi lâu sau cô mới nghiêm túc nói: "Tớ quan tâm cậu mới nói, sợ cậu nghĩ lung tung mới nói nhảm vậy.".