Giang Phú không muốn lại tiếp tục mất mặt trước toàn thể mọi người nên anh ta vẫn không chịu buông tha cho cô: “Tôi vừa nói cô sao chép tác phẩm của người khác, ở trên mạng cô còn bị mắng là chó.
Giờ cô còn giả bộ ở trước mặt tôi mà tỏ vẻ trong...”
Khi Giang Phú còn chưa kịp nói hết chữ “trong sạch” thì Bạch Cẩm Sương đã sải bước tới chỗ anh ta.
Giang Phú còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Bạch Cẩm Sương đá cho một đá ngã lăn quay ra đất.
Bạch Cẩm Sương lạnh lùng nói: “Anh nói thêm một câu nữa xem”
Giang Phú tức giận bò từ trên mặt đất đứng dậy: “Bạch Cẩm Sương, cải thử đồ đàn bà chanh chua này.
Cũng không có ai nói ra sự thật, là do cô có tật giật mình mà thôi.”
Thấy anh ta để tiện như vậy nên Bạch Cẩm Sương không muốn nói nhảm với anh ta nữa mà cứ thế lao thẳng vào đánh anh ta.
Vốn dĩ Giang Phú định phản kháng, nhưng kết quả là anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Bạch Cẩm Sương nên bị cô đánh cho một trận mà sợ đến mức chạy vào trong khu vườn hoa.
Anh ta chạy cho đến khi vấp phải hai chậu hoa trong vườn, lúc đó Tống Thúy Kiều mới lên tiếng can ngăn: “Cẩm Sương, cậu đừng tức giận nữa.
Tất cả mọi người đều đến đây chơi, cậu hãy nể mặt tôi mà đừng đánh nữa”
Bạch Cầm Sương hằm hằm nhìn Giang Phú.
Giang Phú bị cô đánh cho toàn thân đau nhức, anh ta chạy đến mức thở không ra hơi: “Tôi xin lỗi cô, đừng đánh tôi nữa”
Bạch Cầm Sương khẽ hừ rồi quay người đi về phía Lâm Kim Thư, nếu những người này không chọc tức cô thì họ sẽ được bình an vô sự.
Tuy nhiên, nếu ai đó muốn kiếm chuyện với cô thì cô sẽ không sợ đâu.
Sau khi Giang Phú xin lỗi Bạch Cẩm Sương xong thì anh ta liếc nhìn hai chậu hoa dưới chân và nói: “Tôi xin lỗi, Tống Thúy Kiều.
Tôi đã làm vỡ chậu hoa của cô rồi”
Tống Thúy Kiều mỉm cười: “Không sao đâu, anh không cần phải đến đâu.
Anh cứ trồng hoa lại vào trong vườn là được”
Hôm nay họ tổ chức một bữa tiệc ngoài trời, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn trên bãi cỏ cạnh khu vườn nên anh ta làm vỡ hai chậu hoa thế này thật là khó coi..
Giang Phú thay đổi nét mặt nói: “Được rồi, cô đưa dụng cụ cho tôi để tôi đào một cái hố.
Bây giờ tôi sẽ trồng hoa lại cho cô” Tống Thúy Kiều không biết lấy dụng cụ từ đầu ra, mọi người cười tủm tỉm xem trò hay và nhìn Giang Phú đào hổ.
Dù sao Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân cũng là vợ chồng.
Bạn học của họ đều biết chuyện, ai cũng có vẻ kiêng nể nên không dám nhắm vào Bạch Cẩm Sương một cách trắng trợn.
Vừa đào hố, Giang Phú vừa mỉm cười nhìn đám con trai đang chọc phá anh ta.
Kết quả là khi anh ta vừa cuốc xuống thì đột nhiên cảm thấy những thứ dưới đó mềm nhũn ra, như thể đang đào trúng thịt vậy.
Anh ta cúi xuống nhìn thì thấy trên cuốc có dính máu và mấy mảnh quần áo.
Giang Phú sợ hãi đến mức suýt chút ngất đi, anh ta lập tức hoảng sợ hét lên một tiếng chói tai: "Ôi mẹ ơi, chết người rồi”.
Anh ta ném cái cuốc và điên cuồng chạy vào trong đám đông, anh ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệch như một bóng ma.
Ngay lập tức tiếng hét kinh hoàng của Giang Phú thu hút sự chú ý của mọi người và không ai để ý đến nơi mà anh ta đang đào bới.
Lam Hiểu Yên cau mày: “Giang Phủ, sao cậu giật mình như sắp chết vậy chứ?”
Tống Thúy Kiều không vừa lòng liếc nhìn Giang Phú, còn Giang Phú run rẩy chỉ vào cái cuốc đằng kia: “Tôi đào trúng một cái xác.”
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn về hướng Giang Phú chỉ.
Lâm Kim Thư khẽ nhíu mày: “Trên cuốc có vết máu”
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Cũng có thể là xác động vật”
Giang Phú rụng rời tay chân: “Sao có thể được chứ, mấy người không thấy trên cuốc có dính mấy mảnh vải sao?”
Tất cả mọi người nghe thấy giọng nói của Giang Phú thì đều nhìn sang, quả thực trên cuốc có vết máu và một mảnh vải nhỏ.
Nếu không nhìn kỹ thì quả thực không dễ phát hiện.
Ngay lập tức vẻ mặt của mọi người trở nên trang nghiêm và họ không còn tâm trạng để chế nhạo Bạch Cầm Sương nữa.
Một người bạn cùng lớp hỏi: “Tống Thúy Kiều, tại sao trong nhà của cậu lại có xác chết vậy?"
Tổng Thúy Kiều hơi rụt rè: “Mọi chuyện cụ thể như thế nào thì phải đào lên mới biết rõ được.
Có thể là ai đó đã mặc quần áo cho con vật cưng và chốn nó dưới đất thì sao?
Lam Hiểu Yên nhíu mày: “Vậy thì ai đi đào đây?”.
Ánh mắt của cô ta đảo quanh một vòng nhưng mọi người lập tức lắc đầu.
Bạch Cẩm Sương nói: “Nếu thật sự là xác người thì chúng ta cố gắng đừng phá hỏng hiện trường để cho cảnh sát không bỏ sót manh mối nào?”
Vẻ mặt của Lam Hiểu Yên căng thẳng: “Vậy cũng phải xác nhận đó là thị thể gì đã chứ.”
Một nam sinh dũng cảm đứng lên và nuốt nuốt nước miếng: “Để tối đào cho.
Tôi sẽ cẩn thận không đào trúng cái xác.
Sau khi xác nhận nó là gì thì chúng ta sẽ quyết định sau.
Được chứ?”
Mọi người đều đồng ý.
Bởi vì có người đứng ra đào nên tất cả mọi người táo bạo hơn một chút mà đứng vây quanh xem.
Người nam sinh với từng lớp đất, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy đó là nửa phần thân trên của một người.
Mọi người tái mặt nhìn nhau, người nam sinh đào hố hỏi: "Phải làm sao bây giờ?”
Bạch Cầm Sương mím môi: “Chuyện đã tới nước này thì hãy gọi cảnh sát đi”
Tống Thúy Kiều run rẩy nói: “Không được”
Mọi người nghe nói như thế thì ánh mắt lập tức thay đổi, họ nhìn chằm chằm vào Tổng Thúy Kiều bằng ánh mắt khó hiểu.
Tổng Thúy Kiều vội vàng giải thích: “Ý của tôi là, thứ này đã được phát hiện trong nhà của tôi nên tôi phải hỏi rõ bố tôi là có chuyện gì đang xảy ra mới được”
Mặc dù chuyện này không liên quan gì đến Tống Thúy Kiều nhưng cô ta vẫn lo lắng sẽ liên lụy đến nhà họ Tống, đặc biệt là Tổng Đình Nguyên.
Bây giờ cô ta đã là con gái của Tổng Đình Nguyên, vì Tổng Đình Nguyên mà cô ta mới có cuộc sống vẻ vang như hôm nay.
Nếu có chuyện gì xảy ra với Tổng Đình Nguyên thì cô ta sẽ phải quay lại cuộc sống nghèo hèn lúc ban đầu.
Một khi con người đã được hưởng vinh hoa phú quý thì không có cách nào quay lại thời còn nghèo khó được nữa.
Giang Phú liếc nhìn Tống Thúy Kiều: “Thi thể bị nhiều người như vậy nhìn thấy, cho dù cô hỏi người nào thì cũng phải báo cảnh sát.”
Sắc mặt của Tống Thúy Kiều thay đổi và cuối cùng cô ta nói một cách căng thẳng: “Vậy thì mọi người báo cảnh sát đi, còn tôi cũng sẽ nói cho bố tôi biết chuyện gì đang xảy ra ở đây”.
Không ai phản đối khi nghe những lời nói của Tống Thúy Kiều.
Tống Thúy Kiều gọi cho Tổng Đình Nguyên và một nam sinh gọi cho cảnh sát.
Mọi người lui về sau, đứng cách xa chỗ thi thể đang bị chôn.
Sắc mặt của ai cũng khác hẳn, không ai còn tâm trạng hớn hở như lúc mới mở tiệc nữa.
Ngay khi Mặc Tu Nhân đến biệt thự phía đông mà Bạch Cẩm Sương nói thì điện thoại đổ chuông.
Anh trả lời điện thoại, là một người bạn từ Phòng Hạ cho biết: “Tu Nhân, tôi đã tra ra được rằng ban giám khảo đã trực tiếp xúc nhận việc Bạch Cẩm Sương sao chép tác phẩm.
Người bị sao chép là nhà thiết kế nổi tiếng Ngải Thụy.
Trước đây anh ta đã chiến thắng xếp hạng trong cuộc thi trang sức thế giới.
Dường như anh ta đã có đầy đủ vật chứng chứng minh Bạch Cẩm Sương đã sao chép tác phẩm, vì vậy các quan chức cuộc thi mới trực tiếp tuyên bố rằng Bạch Cẩm Sương đã ăn cắp ý tưởng.
Còn chi tiết cụ thể như thế nào thì tôi phải tiếp tục tra thêm”
Mặc Tu Nhân trầm giọng nói: “Ngải Thụy, anh ta là ai vậy? Cẩm Sương chưa từng gặp qua anh ta thì làm sao có khả năng sao chép tác phẩm của anh ta được chứ?”
Người bạn đó nói: “Đúng rồi, Ngải Thụy và Tống Chỉ Nam có mối quan hệ rất tốt.
Liệu nó có liên quan đến Tổng Chỉ Nam không?”
Mặc Tu Nhân giật mình, trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh một người ngoại quốc bị đánh nên trầm giọng nói: “Anh có tấm hình nào của Ngải Thụy không?”
Người bạn đó ngớ ra một lúc rồi nói: "Chờ một chút, để tôi tìm xem rồi sẽ gửi qua cho anh”
Mặc Tu Nhân không có cúp điện thoại: “Không sao, anh cứ tìm đi.
Tôi sẽ chờ”
Hai người đều không cúp điện thoại.
Một lúc sau, Mặc Tu Nhận thấy người bạn này gửi ảnh qua cho anh.
Ngay lúc đó, anh đã hiểu ra tất cả.
Hóa ra Ngải Thụy chính là người đã kiểm chuyện với Bạch Cẩm Sương trong bữa tiệc của nhà họ Tống trước đây, thảo nào.
Chuyện này có đến tám mươi phần trăm là do Tổng Chỉ Nam và Ngải Thụy bày mưu tính kế đây mà.
Đôi mắt của Mặc Tu Nhân chùng xuống, anh nói: “Trước đây Ngải Thụy này đã trở về nước và tham dự một bữa tiệc.
Trong bữa tiệc đó, Cẩm Sương đã cãi nhau với anh ta nên có thể anh ta đã ghi hận trong lòng.
Thêm vào đó, anh ta và Tống Chỉ Nam lại là bạn với nhau.
Còn Tổng Chí Nam vẫn đang đối phó với Cẩm Sương.
Anh hiểu ý tôi muốn nói gì rồi chứ?”.