Sắc mặt của Mặc Tổ Nhiên liên tục thay đổi, rốt cuộc bà tốn hết tâm tư làm tất cả mọi chuyện như vậy đều là vì ai chứ?
Bà muốn khiến cho con trai lớn của mình vui vẻ, cũng muốn để con trai nhỏ của mình được hạnh phúc, nhưng bây giờ cả hai đứa con trai của bà đều đang vươn tay bảo vệ Bạch Cẩm Sương mà xem bà như người ngoài.
Ở trong miệng Tần Vô Đoan và Mặc Tu Nhân bà giống như một bà mẹ chồng độc ác trong phim tình cảm, chỉ hận không thể lấy kim đâm nát mặt Bạch Cẩm Sương mới thỏa mãn được tâm địa độc ác của mình.
Mặc Tố Nhiên tức giận đến mức tròng mắt cũng gắng đỏ lên: "Được, được, được rồi, con và Tu Nhân đều đã lớn nên không còn để mẹ vào mắt nữa, chê mẹ tọc mạch thích xen vào chuyện.
của người khác, đứa nào cũng bảo vệ khư khư những thứ mình thích, hạnh phúc của không còn liên quan gì đến người làm mẹ như mẹ nữa rồi, mẹ thích xen vào chuyện của người khác nên bị các con ghét bỏ cũng là đáng đời mà.
Nhưng con yên tâm đi, sau này mẹ sẽ không nhúng tay vào những chuyện lộn xộn thế này nữa đâu, cho dù con có khổ sở thế nào đi chăng nữa thì mẹ cũng sẽ coi như đui mù không hề nhìn thấy."
Mặc Tổ Nhiên vừa dứt lời thì lập tức xoay người rời đi.
Tần Vô Đoàn thấy bố mình vừa mở cửa với vẻ mặt đầy u ám vừa nhìn về phía này giống như sắp lao đến đánh cho anh ấy một trận vậy, cho nên Tần Vô Đoan chỉ biết cúi đầu theo bản năng, Tân Hạo lập tức xoay người đuổi theo vợ mình.
Bệnh viện Vân Đức.
Tối hôm qua Lâm Kim Thư không hề đến gặp Lâm Thanh Tuấn, vậy nên trưa nay cô ấy mới đặc biệt hầm canh đưa đến cho Lâm Thanh Tuấn.
Nhưng vừa đi đến dưới lầu khu nội trú thì cô ấy đã thấy Vân Thành Nam mặt mày u ám đi ra, Tề Bạch Mai cười hì hì đi theo phía sau liên tục đùa giỡn với anh ta: "Bác sĩ Vân, anh chờ tôi đi với, anh đi nhanh như vậy làm gì?"
Vân Thành Nam vốn định lên tiếng nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lâm Kim Thư đem theo một bình giữ ấm đến đang nhìn bọn họ với ánh mặt đầy ngạc nhiên.
Sắc mặt của Vân Thành Nam có chút không tốt: "Lâm Kim Thư, sao cô lại đến bệnh viện?"
Lâm Kim Thư mím môi: "Tôi đến để gặp bạn!"
Vừa nói cô ấy vừa lặng lẽ nhìn về phía Tề Bạch Mai: "Bạch Mai, trong suốt khoảng thời gian qua cậu đã đi đâu vậy, tớ không thấy cậu đâu cả."
Tề Bạch Mai xấu hổ cười cười: "Tớ...!đi đến chỗ khác, mới về đây được hai ngày thôi!"
Vân Thành Nam nhìn thoáng qua Tề Bạch Mai một cái, sau đó nói với Lâm Kim Thư nói: "Hai
người các cô cứ nói chuyện với nhau trước đi, tôi vẫn còn chút chuyện cần xử lý."
Vân Thành Nam vừa dứt lời đã nhanh chóng rời đi, Tề Bạch Mai nghe vậy thì giống như bó rau xanh trong thời tiết khắc nghiệt của mùa đông thoáng cái đã héo rũ.
Lâm Kim Thư chớp chớp mắt: "Cậu không sao chứ?" Tề Bạch Mai muốn méo miệng: "Cậu nhìn ra rồi hả?"
Lâm Kim Thư có chút ngẩn người: "Chuyện gì?"
Tề Bạch Mai không muốn giấu giếm Lâm Kim Thư nên nói thẳng với cô ấy: "Tớ đang theo đuổi bác sĩ Vân, nhưng đáng tiếc anh ấy không muốn tiếp xúc quá nhiều với tớ!".
Vừa rồi Lâm Kim Thư đã nhìn ra một số manh mối, nhưng cô ấy không ngờ Tề Bạch Mai lại tự mở miệng nói hết với mình một cách thẳng thắn như vậy, cô ấy suy nghĩ một lát mới lên tiếng nói: "Dùng chân thành để cảm hóa một tảng đá kiên định!"
Tề Bạch Mai khẽ mỉm cười, nhưng dù nhìn thế nào thì nụ cười đó cũng có chút chua xót: "Người ta đều nói nam theo đuổi nữ như cách một ngọn núi, nữ theo đuổi nam như cách một màn vải bông.
Nhưng hình như lớp vải bông của tớ được làm bằng thép không gỉ hay sao ấy, hơn nữa độ dày của nó còn dày hơn một ngọn núi kia kìa"
Nhìn bộ dạng khổ sở của cô ta khiển Lâm Kim Thư không biết phải nên an ủi như thế nào, đột nhiên hai mắt cô ấy chợt lóe lên sau đó lên tiếng hỏi: "Trước đây...!trước đây không phải cậu không thích viện trưởng Vân sao?"
Trước đó chỉ vì một vụ đụng xe mà Tề Bạch Mai và Vân Thành Nam đã coi nhau như oan gia ngõ hẹp, vừa thấy mặt nhau đã cãi vã um trời, Tề Bạch Mai không muốn chịu thua Vân Thành Nam nên giả vờ khó chịu để đến bệnh viện bởi móc lỗi.
Thật sự Lâm Kim Thư không ngờ tới bọn họ sẽ phát triển thành đến mức như bây giờ.
Khó khăn lắm mới gặp được một người quen nên Lâm Kim Thư nhịn không được muốn dốc bầu tâm sự: “Đúng vậy, lúc đầu không thích nhưng sau này mới biết anh ấy là người cực kỳ tốt bụng, sau khi trải qua rất nhiều chuyện thì tớ cũng dần dần hiểu ra, tớ không thể ngăn được bản thân muốn đến gần anh ấy.
Tớôi không biết phải làm sao...!tớ thích anh ấy từ lúc nào tớ không hay, nhưng cậu cũng thấy đây anh ấy không thích tớ".
"Lúc nãy tớ nói với cậu là tớ đi nơi khác, thật ra là tớ theo đuổi bác sĩ Vân đi đến nơi khác.
Anh ấy tham gia một diễn đàn y khoa ở nơi khác nên tớ cũng đi theo, chỉ có điều...!có lẽ anh ấy đã nhìn ra tớ thích anh ấy cho nên mới đối xử với tớ lạnh lùng như vậy, chắc hẳn là muốn để tới biết khó mà tự rút lui"
Lâm Kim Thư mím môi: "Vậy cậu có từng nghĩ đến chuyện lùi bước chưa?"
Tề Bạch Mai khẽ lắc đầu: "Tạm thời tớ vẫn chưa nghĩ tới, tớ không dám tưởng tượng đến khung cảnh tương lai nếu tớ bỏ lỡ bác sĩ Vân, liệu tớ có thể gặp được một người nào khác tốt như anh ấy, đáng để tớ thích như anh ấy hay không nữa?"
Lâm Kim Thư không biết nên khuyên nhủ Tề Bạch Mai như thế nào mới tốt, cô ấy chỉ chân thành nói: "Bạch Mai, con gái theo đuổi con trai một khi quá chủ động sẽ bị coi thường."
Tề Bạch Mai nghe vậy thì vẻ mặt có chút khổ sở: "Tớ biết chứ, bác sĩ Vân cũng đã từng nói với tớ rằng tớ không hề có chút dáng vẻ dè dặt của một cô gái nên có gì cả"
Ánh mắt của Lâm Kim Thư hơi lóe lên: "Hơn nữa không phải chỉ có vậy, nếu cậu đã thích một người thì không thể đứng ngang hàng mà đòi hỏi lời hồi đáp từ phía đối phương, mỗi một cử chỉ một việc làm của người đó đều sẽ ảnh hưởng đến nhịp đập của trái tim cậu, có lẽ còn thường xuyên vô tình khiến cậu bị tổn thương, chuyện này đối với cậu mà nói quả thật rất không công bằng"
Tề Bạch Mai im lặng một lát rồi nói: "Vốn dĩ trong tình yêu đã không tồn tại cái gọi là công bằng rồi, người nào yêu trước thì đã định sẵn sẽ phải hạ mình"
Lâm Kim Thư nhìn thấy trên mặt của Tề Bạch Mai đã không còn nụ cười trong sáng và cởi mở như trước đây mà tất cả chỉ còn những đau buồn dưới lớp mặt nạ gượng cười kia mà thôi.
Thích một người không thích chính mình quả thật là một chuyện khiến cho người ta rất khó chịu.
Lâm Kim Thư nắm chặt tay Tế Bạch Mai bình tĩnh nói: "Có đôi khi đừng quá mù quáng theo đuổi một thứ gì đó, thỉnh thoảng vẫn nên học cách từ bỏ, nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ đấy"
Tề Bạch Mai hết sức sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâm Kim Thư: "Ý của cậu là gì?"
Lâm Kim Thư mím môi: "Trước đây tớ đã từng thầm mến Lâm Thanh Tuấn rất nhiều năm, chuyện này cậu cũng biết mà"
Tề Bạch Mai có hơi mất tự nhiên mà khẽ gật đầu, đương nhiên cô ta biết, lúc đó chuyện của Lâm Kim Thư và Lâm Thanh Tuấn ồn ào suốt một khoảng thời gian dài mà cô ta vẫn luôn chứng kiến hết tất cả.
Lâm Kim Thư nói: "Tớ thầm mến anh ấy nhiều năm như vậy, đến khi gặp lại mặc dù đã nhận ra điều đó nhưng anh ấy lại chưa từng nói ra một lời nào, đến cuối cùng anh ấy lại lựa chọn ở bên người khác, sau cùng khi tớ hoàn toàn buông bỏ được anh ấy thì dường như anh ấy nhận ra
mình thích tớ.
Tớ nghĩ con người chính là như vậy, đôi khi cậu theo đuổi quá chặt khiến người ta không có thời gian để suy nghĩ về những gì mà họ thật sự muốn."
Nghe những lời Lâm Kim Thư nói, hai mắt Tề Bạch Mai sáng rực lên vài phần: "Những gì cậu nói quả thực rất có lý, xem ra tớ thật sự không thể cứ tiếp tục như thế này được nữa.
Cảm ơn cậu, Lâm Kim Thư"
Lâm Kim Thư lắc đầu: "Đừng khách sáo, chúc cậu gặp nhiều may mắn."
Tề Bạch Mai cười thành tiếng dáng vẻ tươi cười này gần như đã xóa tan lớp sương mù u ám kia: "Cũng chúc cậu hạnh phúc, hai ngày nữa tớ sẽ mời cậu và Cầm Sương đi ăn nha."
Lâm Kim Thư mỉm cười khẽ gật đầu.
Nụ cười của Tề Bạch Mai cứ như ánh mặt trời vậy, ngay cả khi tình yêu khiến cô ấy khổ sở thì nụ cười của cô ta vẫn có thể dễ dàng lan truyền niềm vui cho người khác.
Lâm Kim Thư mỉm cười cầm bình giữ ấm lên lầu, nhưng chỉ vừa đi đến cửa phòng bệnh đã nghe thấy giọng của mẹ Lâm: "Con xem đi, hôm qua có người đến chống lưng cho cô ta nên hôm nay cô ta không thèm đến nữa đâu.
Mẹ đã nói mà, loại cô gái như cô ta đều không phải dạng người tốt lành gì vậy mà con vẫn còn đi thích cô ta, nếu cô ta thật sự có tâm thì dưới tình huống con vì cô ta mới ra nông nổi này thì sao có thể bỏ mặc không thèm hỏi han chăm sóc cho con như vậy chứ?"
Lâm Thanh Tuấn có chút mệt mỏi: "Mẹ, mẹ có thể yên lặng để cho con nghỉ ngơi dưỡng sức được không? Mấy lời này mẹ đã nói từ hôm qua đến giờ mà mẹ vẫn chưa mệt sao?"
Giọng điệu của mẹ vẫn mang theo vài phần tức giận: "Mẹ mệt, mẹ tức muốn điên người luôn rồi này, hôm qua mấy cái đứa khốn kiếp kia đẩy mẹ ngã xuống đất khiến cho tất cả mọi người trong bệnh viện đều nhìn mẹ với ánh mắt đầy chê cười.
Nếu con không tin thì đi ra ngoài hỏi mấy cô y tá xem, mẹ chính miệng nói với con mà con còn không tin thì thôi đi lại còn bênh vực cho người ngoài nữa, rốt cuộc con có còn lương tâm hay không?"
Lâm Thanh Tuấn cực kỳ đau đầu: "Con không có lương tâm, Lâm Kim Thư cũng không có lương tâm, tất cả tụi con đều không phải người tốt nên mẹ đừng nói nữa có được không?".