Bạch Cẩm Sương có hơi kinh ngạc, cô mới có hai mươi tuổi, làm thế nào mà lại có tóc bạc được.
Chẳng lẽ là do sáu tháng qua xảy ra quá nhiều chuyện, tâm trí đã già đi rồi sao? Hai mắt Bạch Cẩm Sương chợt ánh lên, cô bước tới ngồi lên ghế bên cạnh Thẩm Giai Nghi: "Vậy làm phiên nhà thiết kế Thẩm rồi?"
Thẩm Giai Nghi mỉm cười: Làm gì có, chỉ là nhổ một sợi tóc thôi mà, đừng nhúc nhích nhé, tôi sẽ nhẹ nhàng!"
Thẩm Giai Nghi vừa nói xong thì trong đáy mắt cô ta chợt loé lên tia sáng, tay kéo sợi tóc của Bạch Cẩm Sương ra.
Bạch Cẩm Sương cảm thấy da đầu hơi nhói, là do Thẩm Giai Nghi đã nhổ mất hai sợi tóc.
Cô ta lập tức nói: “Thật xin lỗi, tôi lỡ nhổ mất hai sợi rồi!"
Bạch Cẩm Sương đưa tay xoa xoa, lắc đầu đáp: "Không sao, cho tôi xem sợi tóc bạc với!"
Thẩm Giai Nghi tách hai sợi tóc ra, đưa chiếc màu vàng cho Bạch Cẩm Sương: "Tôi nhìn không cẩn thận, chỉ là một sợi tóc vàng thôi, có lẽ là do ánh đèn vừa nãy chiếu vào!"
Bạch Cẩm Sương gật đầu, cũng không để ý nhiều: "Chắc vậy...!tôi trở về làm việc trước nhé!"
Thẩm Giai Nghi mỉm cười gật đầu: "Ừ, cô đi đi! Tôi uống xong ly cà phê này rồi sẽ về ngay!"
Bạch Cẩm Sương gật đầu, cầm ly nước rời đi.
Ngay khi cô vừa rời khỏi, nụ cười đang hiện trên mặt Thẩm Giai Nghi cũng lập tức tắt ngấm.
Cô ta cẩn thận đặt tóc của Bạch Cẩm Sương vào một chiếc túi gấm màu trắng, buộc kín rồi nhét vào bên trong áo vét, sau đó bước ra ngoài.
Buổi trưa, Bạch Cẩm Sương đang chuẩn bị đi ăn với Vân Yến thì nhận được tin nhắn từ Lâm Kim Thư.
Lâm Kim Thư: “Cẩm Sương, hôm nay Lam Hiểu Yên sẽ đến Minh Thành.
Cô ta nói là không có phương thức liên lạc của cậu, cô ta còn hỏi liệu chúng ta có thể cùng nhau đi ăn tối không!”
Bạch Cẩm Sương: “Ngoài cô ta ra thì còn ai khác không?”
Lâm Kim Thư: “Còn có Tống Thúy Kiều! Tớ nghe Lam Hiểu Yên nói là cô ta cũng đã gọi cho mấy sinh viên khác cùng chuyên ngành với cậu đấy!”
Bạch Cẩm Sương: “Đây chẳng phải là một cuộc họp lớp trá hình à?”
Lâm Kim Thư: [Đúng vậy, trước đây cô ta không ở lại Minh Thành để phát triển, khó khăn lắm mới quay lại được một lần, nói rằng muốn gặp cậu, cậu có tính đi không ]
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên, Lam Hiểu Yên và Tống Thúy Kiêu là bạn cùng phòng của cô thời đại học, còn có Lâm Kim Thư, bốn người họ ở chung ký túc xá.
Chỉ là, nếu phải nói ra, quan hệ của cô với Lam Hiểu Yên và Tống Thúy Kiều cũng bình thường, chỉ có quan hệ với Lâm Kim Thư là thân thiết.
Lam Hiểu Yên khi còn là sinh viên năm nhất thì không sao, nhưng càng về sau thì càng thích khoe mẽ, lại thêm điều kiện gia đình cũng khá giả, càng ngày càng không coi ai ra gì, Bạch Cẩm Sương không muốn đi gặp cô ta lắm.
Nhưng vì là bạn cùng phòng, giờ cô ta lại đến tận Minh Thành, còn có cả mấy bạn học khác nữa, nên cô không muốn đi cũng không được.
Hơn nữa, Tống Thúy Kiều là người Minh Thành, sau khi tốt nghiệp đã cùng Lam Hiểu Yên đi đến thành phố khác, lâu lắm chưa gặp, vừa hay hôm nay đến gặp cô ta chút.
Nếu không, dựa vào tính cách của Lam Hiếu Yên, có khi cô ta sẽ nói với các bạn học khác là cô không nể mặt bọn họ ấy chứt Bạch Cẩm Sương: “Tối nay chúng ta cùng đi nhé!”
Lâm Kim Thư: “Cậu có muốn đưa người nhà theo không?”
Bạch Cẩm Sương: “Hả?”
Lâm Kim Thư: “Cậu hả cái gì chứ, anh Mặc nhà cậu còn chưa đủ tốt để cậu đem đi khoe à? Đừng có phúc mà không biết hưởng nhất”
Bạch Cẩm Sương: “Không, tớ không có ý đó, tớ chỉ đang nghĩ là, bạn học đoàn tụ, tại sao lại đưa anh ấy đi cùng!”
Lâm Kim Thư: “Tớ nghe Lam Hiểu Yên nói là trong buổi họp lớp lần này, rất nhiều người sẽ mang theo cả người nhà, Lam Hiểu Yên cũng sẽ đưa bạn trai của cô ta theo!”
Bạch Cẩm Sương: “Với tính cách của cô ta, chắc chắn là đem theo để khoe khoang rồi, nếu bạn trai cô ta không có tiên không có quyền, cô ta nhất định sẽ không đem ra đâu!”
Lâm Kim Thư: “Cái này thì ai thông minh cũng đều có thế đoán được!”
Bạch Cẩm Sương không nhịn được mà bật cười, lại nhìn thấy một tin nhắn khác từ Lâm Kim Thư gửi đến.
Lâm Kim Thư: “Nhưng cậu thì khác.
Những người ở đẳng cấp của Mặc Tu Nhân thì đều vô cùng xa hoa tôn quý, ít khi xuất hiện.
Họ ở trên một tầm cao khác rồi.
Nhìn sơ qua cũng có thể biết anh ấy là một người vừa giàu có vừa đẹp trai.
Cậu không cân giới thiệu, đến lúc đó chỉ cần dẫn anh ấy theo mà rải cẩu lương là được!"
Bạch Cẩm Sương: “Thôi bỏ đi, cứ để cho anh ấy tiếp tục ít xuất hiện thì hơn, chúng ta đi cùng nhau là được!”
Lâm Kim Thư: “Được rồi!”
Bạch Cẩm Sương và Vân Yến đi xuống lầu, thấy Lâm Kim Thư không gửi thêm tin nhắn nào nữa, bèn cất điện thoại đi.
Sau đó, cô nhìn thấy Thẩm Giai Nghi đang đứng ở dưới lầu, dường như đang chờ đợi ai đó.
Cô bước tới chào hỏi: "Nhà thiết kế Thẩm, đi ăn cơm đi!"
Khi Thấm Giai Nghi nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, trên gương mặt cô ta bỗng thoáng hiện lên một vẻ bối rối, sau đó cười nói: "Tôi chưa đói.
Cô cứ đi ăn trước đi.
Tôi đang đợi bạn rôi!"
Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt: "Vậy thì chúng tôi đi trước nhét"
Ngay khi cô cùng với Vân Yến rời đi, lại thấy Thẩm Giai Nghi lấy điện thoại di động ra, hình như đang gọi điện.
Thẩm Giai Nghi nhìn theo Bạch Cẩm Sương và Vân Yến đang rời đi, nói nhỏ với người bên kia điện thoại: "Đừng đến đây, rất dễ bị phát hiện.
Tôi sẽ tới tìm cô ngay, và có thứ này tôi muốn đưa cho côi!"
Nửa giờ sau, nhà hàng Thùy Lâm.
Cánh cửa căn phòng nơi Tống Chí Nam đang ngồi đã mở ra, Thẩm Giai Nghi nhìn thấy Tống Chí Nam đang ở bên trong phòng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta bước nhanh tới, ngôi xuống: “Tôi lấy được đồ rồi, chuyển tiền công cho tôi ngay đi!"
Tống Chí Nam lấy ra một bản thỏa thuận giữ bí mật từ trong túi xách của cô ta: "Hãy ký tên trước đã, rồi tôi sẽ trả tiền!"
Thẩm Giai Nghỉ liếc nhìn cô ta, không chút do dự, cầm lên xem qua hai lần rôi nhanh chóng ký tên.
Tống Chí Nam chuẩn bị sẵn bút mực, yêu cầu cô ta lăn dấu vân tay: "Cô phải nhớ rằng, sau khi ký vào bản thỏa thuận này thì phải chịu trách nhiệm pháp lý.
Cho nên cô đừng có nói linh tinh.
Nhớ giữ bí mật đấy!"
Thẩm Giai Nghi không ngẩng đầu, đáp: "Tôi biết!"
Tống Chí Nam tiếp tục: "Ngoài ra, sợi tóc mà cô đưa tôi phải là của Bạch Cẩm Sương!"
Thẩm Giai Nghi ậm ừ: "Đừng lo, nếu đó không phải của Bạch Cẩm Sương, tôi trả cho cô ba tỷ!"
Tống Chí Nam cười: "Không cần thiết!"
Thẩm Giai Nghi ấn dấu tay của mình lên và đưa bản thỏa thuận lại cho Tống Chí Nam: "Nhân tiện, cô muốn tóc của Bạch Cẩm Sương để làm gì?"
Sắc mặt của Tống Chí Nam trở nên lạnh đi đôi chút: "Chuyện này cô không cần biết.
Nói tóm lại, đây không phải là hành động giết người cướp của hay phạm pháp gì.
Cô đừng quan tâm!”
Thẩm Giai Nghi nghe xong thì không hỏi thêm nữa.
Bình thường, cô ta còn chẳng có cảm giác tồn tại trong công ty, nhưng khi Tống Chí Nam yêu cầu cô ta giúp đỡ, Thẩm Giai Nghỉ lập tức nhận ra có gì đó đãng sau chuyện này, nhưng cô ta vẫn bị cái giá ba tỷ mê hoặc.
Dù gì, nhổ một sợi tóc được ba tỷ, còn nhiều tiền hơn so với công việc vẽ bản thảo thiết kế của cô ta.
Thẩm Giai Nghi lấy túi đựng tóc ra: "Tóc đây, có thế trả tiền được rồi đấy!"
Tống Chí Nam cũng không nói nhiều, tiếp tục chuyển khoản số tiền còn lại vào tài khoản của Thẩm Giai Nghi.
Thẩm Giai Nghi thấy tiên đã về, bèn đưa tóc cho Tống Chí Nam, cong môi cười: "Hợp tác vui vẻ, tôi đi đây!"
Tống Chí Nam nhướng mày liếc cô ta một cái: "Chưa ăn cơm mà đã vội đi rồi à?"
Thẩm Giai Nghi lắc đầu: "Không, tôi còn có việc phải làm, đi đây!"
Tống Chí Nam cười cười, nhìn cô ta rời đi, sau đó cầm điện thoại di động lên rồi gửi một tin nhắn cho Tôn Vân Phi.
Tống Chí Nam: “Dì Tôn, dì có thời gian không? Ra ngoài ăn với cháu bữa cơm!”
Tôn Vân Phi: “Tống Chí Nam, cháu đang ở đâu, dì sẽ đến ngay!”
Tống Chí Nam: “Không cần vội đâu ạ, cháu đang ở nhà hàng Thùy Lâm, dì đi từ từ nhé, đừng gấp!”
Sau khi gửi tin nhắn, Tống Chí Nam lấy một chiếc bàn chải đánh răng ra từ trong túi xách, ánh mắt cô ta trâm xuống.
Chỉ cần cô ta xác minh được hai người này không có quan hệ gì, là có thể yên tâm rồi.
Mặc Tu Nhân hiện tại đã hoàn toàn đề phòng cô ta, tương lai nếu muốn đối phó với Bạch Cẩm Sương, bắt buộc phải dựa vào Tôn Vân Phi rồi! Nghĩ đến đây, trên khoé miệng cô ta bỗng hiện lên một nụ cười ngoan độc.
Khi lên xe vào buổi chiều tan tầm, Bạch Cẩm Sương nói với Mặc Tu Nhân: "Bạn cùng phòng của em đã đến Minh Thành.Nghe nói mấy bạn học khác cũng sẽ tới tụ tập, anh đưa em đến chỗ Lâm Kim Thư đi!"
Mặc Tu Nhân nhìn vợ mình chăm chăm: "Anh trực tiếp đưa em đến đó, không được ư?”
Bạch Cẩm Sương cười, liếc anh một cái: "Bạn học chúng em đi tụ tập, có gì vui đâu mà anh tới?"
Ánh mắt Mặc Tu Nhân bỗng trở nên âm u: "Em cũng không muốn dẫn anh tới giới thiệu với các bạn học à?" Truyện được cập nhật hàng ngày.
Hẹn các bạn vào ngày mai nhé!