Lâm Thanh Tuấn trước mặt của mọi người, mở camera giám sát, trực tiếp tìm ra đoạn đó, sau đó ấn nút mở.
Ở phòng họp trên tầng cao nhất, bị Mặc Tu Nhân chất vấn, anh ta thật sự nghĩ đến rốt cuộc là xảy ra sai sót ở chỗ nào.
Dù sao, trừ buổi trưa ra, anh ta vẫn luôn ở bàn làm việc, hơn nữa, bộ phận thiết kế đông người như vậy, có người tùy tiện đi vào văn phòng làm việc của anh ta, nhiều người nhìn như vậy e là cũng không dễ ra tay.
Quả nhiên, sau khi tan làm Lâm Thanh Tuấn rời khỏi bàn làm việc, không lâu sau, cửa của phòng làm việc bị mở ra.
Mọi người nhìn thấy Tống Chí Nam bước vào, đã hiểu rõ tất cả.
Tuy rằng mọi người đã đoán được mọi chuyện là như thế nào, nhưng lúc nhìn thấy Tống Chí Nam đổi bản thiết kế của Bạch Cẩm Sương, trong lòng vẫn có chút chấn động.
Không ngờ, Tống Chí Nam đã nối tiếng như vậy rồi, còn làm ra loại chuyện như này, thật sự nhìn người không nên nhìn bề ngoài mà.
Lâm Thanh Tuấn phải cho Mặc Tu Nhân một lời giải thích, anh ta cũng chẳng làm gì khác, trực tiếp đưa đoạn mà Tống Chí Nam tráo đổi bản thiết kế, gửi qua cho Mặc Tu Nhân.
Một cuộc thi đấu bản thảo nhỏ, lại có một tin tức sốt dẻo như vậy, nhất thời mọi người của công ty đều bàn tán xôn xao.
Lúc mấy người nhân viên bước ra từ phòng làm việc của Lâm Thanh Tuấn, thì nhìn thấy Tống Chí Nam đang thu dọn đồ đạc, nhìn dáng vẻ như phải rời đi.
Nhưng mà còn chưa để cô ta thu dọn đồ đạc xong, thì có điện thoại từ người của bộ phận nhân sự.
“Cô Tống, dựa vào hành vi tráo đổi bản thiết kế của cô, công ty chúng tôi hôm nay chính thức khai trừ cô, mời thu dọn đồ đạc và lập tức rời khỏi công ty.”
Tống Chí Nam chưa từng chịu được nỗi nhục nhã như vậy, cô ta ủ mặt, dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn đồ đạc, ôm thùng giấy đi ra ngoài.
Ảnh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn cô ta, xem thường, tò mò, chán ghét những điều này đều khiến cho Tống Chí Nam suýt chút sụp đố.
Lúc cô ta đi ngang qua Bạch Cấm Sương, đột nhiên dừng lại.
Bạch Cẩm Sương sợ cô ta phát điên lúc này, trực tiếp đứng dậy, lùi vê sau một bước: “Tống Chí Nam, cô có chuyện gì sao?”
Tống Chí Nam ác độc trừng mắt nhìn Bạch Cẩm Sương, cũng không sợ bây giờ cãi nhau với cô: “Bạch Cẩm Sương, thật sự tôi không ngờ được thủ đoạn của cô lợi hại như vậy, chỉ trong hai ngày, có thể khiến tôi thảm hại đến mức này!”
Bạch Cẩm Sương không biếu cảm nói: “Không phải là tối khiến cô thảm hại đến mức này, là cô tự làm tự chịu, tôi không hê có ý chống đối cô.”
Tống Chí Nam hận đến mức răng ken két: “Đúng vậy, cô không chống đối tôi, cô thanh cao biết bao, làm sao có thể chủ động chống đối tôi, cô bày ra dáng vẻ bản thân là thánh mẫu là bạch liên hoa, là dựa bộ dáng này để mê hoặc Mặc Tu Nhân nhỉ!”
Bạch Cẩm Sương không nhịn được cau mày: “Tống Chí Nam, xin tự trọng, mọi người đều đang nhìn đó.”
Tống Chí Nam đột nhiên quãng thùng giấy xuống dưới đất, có chút cuồng loạn: “Tự trọng, tôi làm sao tự trọng, tôi thành ra như vậy, cô bảo tôi làm sao tự trọng, Bạch Cẩm Sương...!Tôi sẽ không bỏ qua cho cô” Tống Chí Nam nói xong liền hung hãn rời đi.
Cô ta sẽ không bỏ cuộc, cô ta sẽ khiến Bạch Cấm Sương trả giá.
Lúc về nước cô ta nghĩ rằng, cô ở Hằng Vinh làm mấy năm, Bạch Cẩm Sương chắc chắn không phải là đối thủ của Cô ta.
Nhưng mà cô ta không ngờ, chỉ bằng tài năng mấy ngày ngắn ngủi, kẻ bị thân bại danh liệt lại là bản thân.
Là cô ta quá ngốc rồi, Bạch Cẩm Sương có Mặc Tu Nhân chống lưng, công ty này là của Mặc Tu Nhân, cô ta làm sao đấu lại Bạch Cẩm Sương được.
Lúc trước, cô ta chỉ là hận Bạch Cẩm Sương cướp đi Mặc Tu Nhân, càng muốn cướp Mặc Tu Nhân từ tay cô trở lại.
Bây giờ, cô ta đã vô cùng hận sâu sắc người phụ nữ Bạch Cấm Sương này, hận không thể nghiền nát cô.
Lúc Tống Chí Nam rời khỏi công ty, trong đầu nghĩ đến vô số đối tượng có thể hợp tác ví dụ như Tân Vô Đoan, Tôn Vân Phi, Vu Kiên Định...!Tống Chí Nam rời đi, danh tiếng của cô ta ở công ty đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Mặc Tu Nhân trực tiếp hạ lệnh khai trừ Tống Chí Nam, bản thiết kế quý sau vẫn sử dụng của người đứng đầu cuộc thi, chính là hàng loạt thiết kế của Bạch Cẩm Sương.
Lâm Thanh Tuấn rời đi chưa lâu, Bạch Cẩm Sương bị Lâm Thanh Tuấn gọi đến phòng làm việc nói chuyện.
Lâm Thanh Tuấn biểu thị sự xin lỗi với Bạch Cấm Sương, chuyện ở hội nghị anh ta nói lại một lần với Bạch Cẩm Sương, nói bản thân không xem kĩ bản thảo, mới đế cho Tống Chí Nam có cơ hội giở trò.
Bạch Cẩm Sương lắc lắc đầu nói: “Có những chuyện, anh không thể không đề phòng giống như việc ổ khóa vậy, chỉ là dùng để phòng bị quân tử, nếu tiếu nhân muốn ăn trộm, cái khóa này của anh, căn bản không thể phòng được.”
Lâm Thanh Tuấn gật gật đầu: “Quả thật như vậy, chỉ là chuyện lần này may là có tổng giám đốc Mặc, nếu không đến bây giờ tôi cũng không biết bản thiết kế bị đổi rôi ”
Bạch Cấm Sương cần cản môi: “Coi như tôi may mắn đi.”
Lâm Thanh Tuấn nhìn cô, gật đầu: “Ừm, cô quả thật may mắn, cô ra ngoài trước đi!”
Bạch Cẩm Sương đi ra ngoài phòng làm việc, nhận được tin nhắn của Mặc Tu Nhân.
Lúc nãy Lâm Thanh Tuấn nói lại chuyện ở phòng làm việc cho cô nghe, nhưng mà không hề hé răng nửa lời về phản ứng của Mặc Tu Nhân.
Trong lòng cô vô cùng vui mừng.
Bạch Cẩm Sương: “Cô ấy không muốn đi cửa sau, nhưng tôi cũng tin thực lực của cô ấy! Hèm hèm hèm...!Lời này là ai nói vậy nhỉ? Nghe rất có khí chất nha.”
Mặc Tu Nhân: “Muốn ăn đòn hả?”
Bạch Cẩm Sương: “Hihi, lúc nãy em nghe Lâm Thanh Tuấn nói chuyện ở bàn làm việc, trong lòng rất vui, muốn tìm anh nói chuyện.”
Mặc Tu Nhân: “Sao anh cảm thấy em như đang trêu chọc anh”
Bạch Cẩm Sương: “Anh nói là trêu chọc chính là trêu chọc, anh nói là cách em thế hiện sự yêu thích của em với anh, chính là em thích anh.”
Mặc Tu Nhân: “Cục cưng, em đang tỏ tình với anh hả?”
Bạch Cẩm Sương: “Anh nói xem?”
Mặc Tu Nhân: “Anh nói đúng vậy.”
Bạch Cẩm Sương: “Vậy...!chính là như vậy nha.”
Mặc Tu Nhân: “Tỏ tình làm sao lại không có hôn nhau, muốn hôn em!”
Bạch Cấm Sương: “Tối về nhà cho anh hôn”
Mặc Tu Nhân: “Đợi tối quay về sẽ xử lý em”
Bạch Cẩm Sương: “Ai sợ người đó là chó con! Đúng rồi, suýt chút nữa quên nói với anh, anh biết linh cảm tình yêu giữa băng và lửa đến từ đâu không?” M
ặc Tu Nhân: “Ở đâu?”
Bạch Cấm Sương: “Chính là sự trải nghiệm tình yêu của em đó, tổng giám đốc Mặc!”
Ở bàn làm việc, Mặc Tu Nhân nhìn tin nhắn của Bạch Cẩm Sương, khóe mắt ẩn chứa nụ cười.
Mặc Tu Nhân: “Đối với phương thức xử lý Tống Chí Nam, em hài lòng không?”
Bạch Cẩm Sương: “Rất hài lòng, sau khi đuổi đi, mắt không nhìn thấy sẽ không phiền lòng, cảm giác buổi tối có thể ăn thêm hai bát cơm”
Mặc Tu Nhân cười phụt ra tiếng, bảo bối nhà anh sao lại đáng yêu như này.
Mặc Tu Nhân: “Chuyện này anh đã thông báo cho các ông chủ trong ngành, Tống Chí Nam muốn trở mình, sẽ khó đấy!”
Bạch Cẩm Sương: “E hèm, thật ác độc.”
Mặc Tu Nhân: “Không có cách nào khác, mọi thứ chỉ vì vợ yêu.”
Bạch Cẩm Sương nhìn điện thoại, che miệng cười như kẻ ngốc.
Vân Yến vốn dĩ muốn tố cáo với cô chuyện Tống Chí Nam, kết quả, nhìn biểu tình của cô lập tức quay về.
Có câu, chuyện tốt đồn gần, tiếng xấu đồn xa.
Tống Chí Nam ở nhà đến giờ ăn cơm tối, Tống Đình Nguyên liền tới rồi.
Nhà hai người vốn dĩ ở cạnh nhau, nhưng mà bình thường Tống Đình Nguyên không có chuyện gì sẽ không đến đây, đều là nhà bọn họ đi tìm Tống Đình Nguyên.
Dù sao, bây giờ Tống Đình Nguyên cũng là gia chủ của nhà họ Tống.
Nhưng mà Tống Đình Nguyên hôm nay đích thân đến, Tống Chí Nam liên cảm thấy không đúng.
Cô ta muốn nhân lúc bố nói chuyện với Tống Đình Nguyên, lén lút chuồn đi.
Kết quả, vừa mở cửa sổ biệt thự, thì nghe tiếng bố cô ta mở cửa nói: “Chí Nam, chú nhỏ của con đến tìm con.”
Một chân của Tống Chí Nam đang bước lên cửa số, sững lại.
Tống Đình Nguyên nhìn thấy màn này, sắc mặt âm u: “Tống Chí Nam, cháu ra đây, chú có chuyện muốn hỏi cháu!”