Bàn tay đang định đánh người của Bạch Cẩm Sương đã nắm lại thành nắm đấm và cứng đờ ra.
Cô cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện thứ gì đó không rõ của Tiến Phú Quý mà cô đã đánh trúng lúc này là một chiếc điện thoại màu đen, hình như còn cùng loại với chiếc điện thoại mà Mặc Tụ Nhân đang dùng.
Bạch Cẩm Sương nghiêng đầu lại nhìn thì thấy khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân, anh xuất hiện ở cửa phòng bao với vẻ mặt tối sầm.
Bạch Cẩm Sương hơi sợ, cô cảm thấy hình như chồng mình đã giận, phải làm sao đây? Mặc Tu Nhân bước vào với vẻ mặt nặng nề, giọng nói có phần lạnh lùng quá đáng.
Anh nhìn Tiền Phú Quý chằm chằm với vẻ mặt không chút cảm xúc rồi nói: “Lúc nãy...!là anh muốn động vào cô ấy sao?”
Tiền Phú Quý ngạc nhiên vì khả năng ném điện thoại chuẩn xác lúc nãy của Mặc Tu Nhân.
Nhưng anh ta đã nhanh chóng định thần lại và nghĩ người này là ai mà lại ở đây ngông cuồng?
Anh ta ưỡn ngực, trừng Mặc Tu Nhân và nói: “Tôi đụng cô ta đó, rồi sao hả? Anh là ai? Tôi cảnh cáo anh, đừng lo chuyện bao
đồng!”
Tiền Phú Quý vừa nói lại còn vừa đưa tay ra định chạm vào cánh tay của Bạch Cẩm Sương.
Sắc mặt của Mặc Tu Nhân lập tức tối sầm lại, anh tiến về trước hai bước, thắng chân đá một đá khiển Tiền Phú Quý lộn nhào vào góc tường, đến chiếc ghế dựa ở bên cạnh cũng ngã theo.
Lần này Tiền Phú Quý Sự thật rồi, môi anh ta hơi run lên, anh ta nói: “Anh...!Sao anh có thể tùy tiện đánh người? Cẩn thận tôi kiện anh đấy!”
Mặc Tu Nhân đẩy Bạch Cẩm Sương ra sau lưng để bảo vệ rồi nhìn Tiến Phú Quý với vẻ mặt không cảm xúc, chẳng khác nào đang nhìn một đống rác.
Tề Bạch Mai nói với giọng châm biếm: “Còn muốn kiện anh ấy sao? Chẳng phải anh nói anh đã quen biết với Mặc Tu Nhân nhiều năm rồi sao? Sao hả? Bây giờ anh ấy đang đứng trước mặt anh thì anh lại không nhận ra à? Vậy thì quan hệ của anh và Mặc Tu Nhân cũng thân thiết thật đấy!”.
Tiền Phú Quý lập tức trợn to mắt nói: "Cái gì?"
Anh ta liền đưa mắt nhìn sang Mặc Tu Nhân, hèn gì anh ta cứ cảm thấy sao người thanh niên này lại trong quan đến thế.
Lúc này anh ta thật sự đã thấy hơi hối hận, sớm biết chọc phải nhân vật lớn thế này thì anh ta đã không nhận mối làm ăn này rồi.
Mặc Tu Nhân không thèm để ý đến cái tên Tiền Phú Quý đang kinh ngạc kia, anh quay người nhìn sang Bạch Cẩm Sương rồi hạ giọng nói: "Sao hả? Có bị thương không?”
Bạch Cầm Sương lắc đầu.
Mặc Tu Nhân tiếp tục hỏi: “Anh ta có động chạm tới em chưa?”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu và nói: “Chưa, lúc nãy anh ta định làm bậy, em vẫn chưa kịp ra tay thì anh đã vào rồi!”
Mặc Tu Nhân nghe cô nói như vậy thì ánh mắt trở nên nặng trĩu, anh quay người, nhìn sang Tiền Phú Quý và nói: “Lúc nãy anh định dùng cánh tay nào động vào vợ tôi?”
Tiền Phú Quý thu mình vào góc tường, trong lòng thì đã mắng cả nhà Trương Bính Thiên như chó rồi, đặc biệt là Trương Bính Thiên.
Sau khi Mặc Tu Nhân đến thì anh ta biết anh không phải là người bình thường, anh ta sợ đến mức không dám xì hơi.
Thịt trên mặt Tiền Phú Quý run lên, anh ta nói: “Anh Mặc, anh là người quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, anh tha thứ cho tôi đi, lúc nãy tôi mắt chó không thấy Thái Sơn, tôi thật sự không biết cô Bạch là vợ của anh, xin anh đừng so đo với tôi được không?”
Lúc này Mặc Tu Nhân vẫn chưa nói gì thì Tế Bạch Mai đã cười chế giễu một tiếng rồi nói: “Chẳng phải anh nói nếu như Cẩm Sương là vợ của Mặc Tu Nhân thì anh chính là bố của anh ấy sao?"
Mặc Tu Nhân lập tức quay sang nhìn Tề Bạch Mai.
.
ngôn tình hoàn
Tề Bạch Mai rụt vai lại, chỉ vào Tiền Phú Quý và nói: “Là chính miệng anh ta nói ra, tôi không có bịa đặt lung tung đầu, anh ta chỉ còn thiếu chưa nói mình xưng anh em với anh nữa mà thôi, anh không tin thì hỏi những người khác thử đi!”
Ánh mắt Mặc Tu Nhân nặng trĩu, anh nhìn Tiền Phú Quý chẳng khác gì đang nhìn một người chết.
Bạch Cẩm Sương kéo nhẹ cánh tay anh, nhỏ tiếng nói: “Dù sao thì em cũng chưa phải chịu uất ức gì, anh hỏi anh ta thử anh ta chống lưng cho nhà họ Trương như thế rốt cuộc là muốn làm gì?”
Ánh mắt Mặc Tu Nhân như sáng lên, anh lập tức hiểu ra ý của Bạch Cẩm Sương.
Anh lạnh lùng nói: “Lúc nãy tay phải của anh định chạm vào vợ tôi, tôi phế cánh tay này của anh chắc anh không có ý kiến gì chứ?”
Mặc Tu Nhân nói với giọng điệu bình thản, giống như đang nói chuyện hôm nay thời tiết có tốt hay không vậy.
Tiền Phú Quý lập tức sợ đến tái mặt, anh ta nói: “Tổng giám đốc Mặc...!tôi.” Mặc Tu Nhân hướng ra bên ngoài cửa phòng bao và hét lớn: “Vấn Đông, Vân Đình, vào đây!”
Mặc Tu Nhân vừa dứt lời thì có hai người một nam một nữ mặc đồ đen từ bên ngoài phòng bao đi vào, vừa nhìn là đã biết con nhà võ.
Mặc Tu Nhân liếc nhìn Vấn Đông rồi nói: “Phế một cánh tay của anh ta cho tôi.”
Vấn Đông tiến nhanh về trước, Tiền Phú Quý liều mạng chống cự nhưng chỉ nghe thấy một tiếng rắc vang lên, Tiền Phú Quý lập tức kêu cha gọi mẹ vì đau đớn.
Mặc Tu Nhân không thèm để ý đến dáng vẻ thê thảm đó của anh ta mà tiếp tục hỏi: “Nói đi, anh bất chấp tất cả như thế để ủng hộ nhà họ Trương gây rối ở bệnh viện là có mục đích gì? Nếu như anh không nói thì cũng đừng mong giữ được cánh tay còn lại!”.
Lúc nãy Mặc Tu Nhân không thèm nói gì đã phế mất một cánh tay của anh ta.
Tiền Phú Quý thật sự đã sợ, người này không phải chỉ nói cho có vậy thôi, nếu như hôm nay anh ta không nói thật thì anh ta có thể bước ra khỏi cánh cửa này không cũng còn là chuyện chưa biết chắc được.
Anh ta là một người đàn ông nhưng lại thút thít nói: “Tăng Bính Nhật, là Tăng Bính Nhật bảo tôi làm như thế, anh ta cho tôi một bức tượng ngọc quan âm, bảo tôi chống lưng cho nhà họ Trương, anh ta nói càng làm lớn chuyện càng tốt, chỉ cần khiến cho danh tiếng của bệnh viện Vân Đức bị tổn hại nặng nề thì anh ta còn cho tôi thêm vài thứ tốt nữa!”.
Tiền Phú Quý giàu lên từ việc buôn bán hải sản, mặc dù mấy năm nay anh ta đã mở mấy nhà hàng hải sản nhưng dù sao anh ta cũng là hộ mới phất lên, tầm nhìn hạn hẹp, không thể bì nỗi với gia đình có gốc gác như nhà họ Tăng.
Mặc dù nhà họ Tăng đã phá sản nhưng trong tay Tăng Bính Nhật vẫn còn một số món đồ tốt.
Mặc Tu Nhân nghe thấy cái tên đó thì chau mày, anh nhìn sang Vân Thành Nam và nói: “Anh có quen biết Tăng Bính Nhật không?”
Ánh mắt Vân Thành Nam sáng lên, anh ta nói: “Chắc là có quan hệ với Tăng Vỹ”.
Sắc mặt của Tề Bạch Mai lập tức thay đổi, cô ta nói: "Là anh cả của Tăng Vỹ, anh ta muốn làm gì? Tăng Vỹ bị cảnh sát bắn chết là tự làm tự chịu, Tăng Bính Nhật làm như thế là muốn đổ món nợ này lên đầu chúng ta sao?”
Mặc Tu Nhân dùng ánh mắt ra hiệu với Vấn Đông.
Vấn Đông lập tức đã cho Tiền Phú Quý một cái và nói: “Nói rõ một chút!”
Nếu như nhà họ Tăng đã lụi bại mà Tiền Phú Quý vẫn còn có thể làm việc cho Tăng Bính Nhật thì chứng tỏ quan hệ của anh ta với Tăng Bính Nhật không đơn giản, có thể anh ta sẽ biết rất nhiều chuyện.
Tiền Phú Quý ngẩng đầu lên liếc nhìn Mặc Tu Nhân rồi lập tức sợ hãi thu ánh nhìn lại và nói: “Tăng Vỹ vì bắt giữ Tề Bạch Mai mà bị cảnh sát bắn chết nên Tăng Bính Nhật đã đổ món nợ này lên đầu Tề Bạch Mai.
Anh ta đưa cho tôi một bức tượng ngọc quan âm, bảo tôi...!Bảo tôi sắp xếp người theo dõi Tề Bạch Mai, sau đó, anh ta sẽ tìm cơ hội để báo thù”
Tề Bạch Mai nghe thấy những lời đó thì thấy lạnh sống lưng, không ngờ có người theo dõi cô ta mà cô ta lại không hề biết.
Mặt Vấn Đông tối sầm lại, anh ta hỏi: "Sau đó thì sao?”
Vai Tiền Phú Quý run lên, anh ta tiếp tục nói: "Sau đó...!Anh ta phát hiện Tề Bạch Mai có quan hệ không đơn giản với viện trưởng bệnh viện Vân Đức, anh ta phải liên hệ đến mấy người bạn mới điều tra ra được lúc Tề Bạch Mai bị Tăng Vỹ bắt cóc thì Vân Thành Nam đã báo cảnh sát, vì vậy...!Anh ta mới mượn chuyện của nhà họ Trương, muốn hủy hoại danh tiếng của bệnh viện Vân Đức.
Dù sao thì bây giờ quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân đang căng thẳng, chỉ cần có chút tai tiếng thì nhất định người bệnh sẽ không đến bệnh viện đó nữa.”
Ánh mắt Vân Thành Nam có phần phức tạp, anh ta không thể ngờ chuyện lộn xộn ở bệnh viện lần này lại dính líu đến chuyện này nữa.
Sự việc đã rõ ràng rồi, về phần làm sao để xử lý thì đã không còn liên quan đến Mặc Tu Nhân.
Anh đứng dậy, kéo tay Bạch Cẩm Sương và nói: “Cầm Sương, chuyện đã được điều tra rõ ràng rồi, giải quyết như thế nào là chuyện của viện trưởng Vân, chúng ta về nhà thôi!”
Bạch Cầm Sương mím môi, liếc nhìn Vân Thành Nam.
Vân Thành Nam gật đầu và nói: “Tổng giám đốc Mặc, Cẩm Sương, cảm ơn hai người hôm nay đã giúp tôi, nếu không thì tôi vẫn còn chưa biết thì ra đằng sau chuyện này còn có một âm mưu lớn như thế.
Tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, hai người về trước đi”