Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 392: Tổng Giám Đốc Mặc Khó Trêu Chọc






Dư Thiên Thanh lúc này cũng đã không quá buồn như vậy nữa, cô ta ngẩng đầu lên, rụt rè giải thích với Mặc Tu Nhân: "Anh Mặc, em trước đây thực sự không phải cố ý, em không có ý nghĩ khác, em chỉ là coi anh là anh trai.

Nếu như em có chỗ nào không được, em có thể xin lỗi anh và chị Cẩm Sương, mọi người đừng tức giận nữa được không?
Mặc Tu Nhân cũng không quay đầu lại lạnh lùng nói: "Không cần xin lỗi, tôi hôm nay sẽ không khách sáo với cô, cho dù cô có ý nghĩ khác hay không, tôi có phải là tự mình đa tình rồi không.

Những điều này không quan trọng, hành vi của cô, khiến cho bạn gái tôi không vui, thì tôi lại càng không vui, nếu như cô cảm thấy oan ức thì có thể đi nói với anh trai của cô, nói tôi ức hiếp cô rồi, tôi không quan tâm, bây giờ lập tức xuống xe!"
Dư Thiên Thanh thân thể cứng đờ, cuối cùng không nhìn được mà cắn môi, không cam lòng xuống xe.

Dường như là cô ta vừa xuống xe, xe của Mặc Tu Nhân liền nhanh chóng rời đi, cô ta đều không kịp tránh ra, trực tiếp ăn đầy miệng bụi bặm.

Ánh mắt của cô ta u oán không cam lòng.

Cô ta làm sao cũng không nghĩ tới, Mặc Tu Nhân không chỉ lạnh lùng, mà còn không khách khí như vậy nữa.


Cô ta dù gì cũng là cô gái nhỏ bé yểu điệu, tự tay ăn đường, ngón tay chạm tới môi của anh không có chút biến sắc, chuyện lãng mạn lại ám muội như vậy lại khiến cho Mặc Tu Nhân tức giận như vậy với cô ta.

Cô ta làm sao cũng chẳng thể ngờ được rằng, Mặc Tu Nhân lại khó trêu chọc như vậy.

Nếu như Mặc Tu Nân vừa nãy không tức giận thì cô không tin, cô đút kẹo cho Mặc Tu Nhân ăn, Bạch Cẩm Sương còn có thể không tức giận ở ngay trước mắt.

Dư Thiên Thanh càng nghĩ, trong lòng càng không thoải mái, thế nhưng vẻ không phục trong lòng sức lực cũng không theo nổi.

Cô ta còn cần phải đánh hạ vấn đề khó khăn không thể của Mặc Tu Nhân, cho tới cáo trạng, cô ta không có ngây thơ như vậy đâu!
Trên xe, chiếc xe đã lái đi thật xa rồi, Bạch Cẩm Sương mới nhìn Mặc Tụ Nhân một cái.

Cô nhẹ giọng nói: "Anh vừa nãy không cần thiết phải tức giận với cô ta có thể cô ta không phải có ý đó!".

Bạch Cẩm Sương nhẹ dạ, tuy rằng trong lòng không thoải mái nhưng cũng không muốn vì một người Dư Thiên Thanh khiến cho Mặc Tu Nhân với anh trai của cô ta có khoảng cách gì.

Mặc Tu Nhân nghe nói như thế, gương mặt tuấn tú căng thẳng: "Cho dù cô ta là không phải cố ý, em cũng để ý đúng không?"
Bạch Cẩm Sương nghe nói như thế, khóe miệng giật giật, không có cách nào phủ nhận.

Mặc Tu Nhân giọng nói ôn hòa đi rất nhiều nói: "Chỉ cần là chuyện em để ý, anh đều sẽ đứng về phía em, cưng à, em đừng có quá nhiều tư tưởng gánh vác, chỉ cần em vui vẻ, anh mới vui vẻ!
Bạch Cẩm Sương con mắt lóe lên nhìn gò má Mặc Tu Nhân gật đầu: "Được, vậy chúng ta không nói chuyện này nữa, chỉ có điều, nếu như anh của anh hỏi anh thì anh đổ trách nhiệm lên người em!".

Mặc Tu Nhân nghe nói như thế, khẽ cười: "Cô ta nếu như thật sự đám cáo trạng, anh liền nói với anh trai anh, sau này đừng có qua lại với cô gái này nữa, cẩn thận cô ta cũng đem cả vợ chưa cưới cũng trộn lẫn và đi rồi".

Bạch Cẩm Sương bị lời nói của anh chọn cho phì cười, có điều, nghe thấy Mặc Tu Nhân nói vợ chưa cưới của anh trai anh ấy, cô có chút kinh ngạc: "Anh trai anh có vợ chưa cưới à?"
Mặc Tu Nhân lại ừ một tiếng: "Đúng rồi, nếu không thì trước đây, mẹ anh sẽ không gấp gáp chuyện kết hôn của anh, cứ phải bắt anh và Doãn Nhược Liên gặp mặt xem mắt chứ!"
Bạch Cẩm Sương cười: "Hóa ra là như vậy!"
Cô dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Đúng rồi, buổi tối nay mời Cảnh Hạo Đông và Lâm Kim Thư, còn có cả Tề Bạch Mai cùng nhau ăn cơm nhé, em vừa nói chuyện với Lâm Kim Thư, cô ấy nói anh rất đáng tin, bắt em đừng có giấu diếm, đưa anh đi chính thức giới thiệu cho bọn họ!"
Mặc Tu Nhân nghe nói như thế, cười cười: "Thật sao? Quả là Lâm Kim Thư có mắt nhìn người!".


Bạch Cẩm Sương tức giận lắc đầu cười: "Khen anh có một câu, anh còn tưởng là thật rồi! Mặc Tu Nhân khẽ cười: "Nhất định là thật rồi, đây là bạn em chấp nhận anh rồi!"
Đối với Lâm Kim Thư có thể nhận định anh ấy và Bạch Cẩm Sương ở bên nhau, Mặc Tu Nhân còn rất vui vẻ.

Bạch Cẩm Sương, Lâm Kim Thư và Tề Bạch Mai quan hệ tốt, Mặc Tu Nhân đối với Tề Bạch Mai không có hiểu rõ nhiều, thêm vào mẹ của Tề Bạch Mai vừa đến, Mặc Tu Nhân ấn tượng đối với bà lại không tốt chút nào.

Nhưng anh ấn tượng với Lâm Kim Thư thì lại rất tốt.

Lâm Kim Thư tuy rằng tính tình lạnh nhạt, nhưng mỗi lần bất kể xảy ra chuyện gì đều là âm thầm giúp đỡ Bạch Cẩm Sương, hơn nữa lại có năng lực, mà lại là người Cảnh Hạo Đông thích.

Mặc Tu Nhân trong lòng tự nhiên có chút thiên vị.

Thêm vào đó Lâm Kim Thư và Bạch Cẩm Sương thời gian quen biết lâu hơn, anh lại càng để ý đến cách nhìn nhận của Lâm Kim Thư.

Đèn đỏ rồi, Mặc Tu Nhân đạp phanh xe, ánh mắt nhìn Bạch Cẩm Sương: "Vậy thì quyết định như vậy đi, buổi tối để anh đặt chỗ!".

Bạch Cẩm Sương cười gật đầu, ánh mắt của cô đột nhiên lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe phát hiện Mặc Tu Nhân lái xe dường như không phải chạy về đường biệt thự số một Hương Uyển" "Anh đi đâu vậy?"
Mặc Tu Nhân ngẩn ra, lập tức nói: "Là đường đi đến công ty, em quên rồi sao trước đó Triệu Văn Vương gọi điện thoại cho anh, nói là bảo anh buổi chiều đến công ty hop!"
Bạch Cẩm Sương mím môi: "Vậy em thực sự không để ý, em nhìn anh mất tập trung, còn đang nghĩ anh làm sao vậy kết quả Dư Thiên Thanh liền cho anh ăn kẹo, em hoàn toàn không để ý đến chuyện khác."
Nghe thấy Bạch Cẩm Sương nói anh vừa nãy mất tập trung, trên mặt của Mặc Tu Nhân sáng lên một cảm giác hoảng loạn.

Anh cười có chút miễn cưỡng: "Thật sao? Vậy buổi chiều cùng anh đến công ty, sau khi tan làm đi thẳng đến đón Lâm Kim Thư bọn họ cùng đi ăn cơm, được không?"
Bạch Cẩm Sương lúc này tâm trạng cũng tốt, cũng lại không để ý sự kỳ lạ của Mặc Tu Nhân.

Cô gật đầu: "Được ạ!".

Mặc Tụ Nhân sợ cô sẽ tiếp tục truy hỏi chuyện chính mình thần hồn vừa nãy không yên tâm, cố gắng chuyển sự chú ý của cô: "Đúng rồi, buổi tối em định gọi ai, anh xác định số người!"
Bạch Cẩm Sương vốn chỉ là muốn gọi Tề Bạch Mai cùng Lâm Kim Thư nhưng nghĩ đến buổi chiều phải đi công ty, cô liền nói: "Em gọi ba người đi thôi!"
Mặc Tu Nhân kinh ngạc nhìn cô một cái: "Còn có ai?".


Anh không nhớ Bạch Cẩm Sương ngoài Lâm Kim Thư và Tề Bạch Mai còn có những ai khác, bạn bè nữ giới quan hệ tốt nữa.

Nếu là cùng ăn cơm với anh, Bạch Cẩm Sương chắc sẽ không gọi bạn nam giới đến.

Bạch Cẩm Sương cười: "Còn có cả Vân Yến, một cô gái của phòng thiết kế chúng ta, mỗi lần xảy ra chuyện gì đều rất bảo vệ em, quan hệ cũng không tồi!"
Thực ra Bạch Cẩm Sương còn cân nhắc Cảnh Hạo Đông buổi tối cũng sẽ qua đó.

Vân Yến tội nghiệp, mỗi lần đều lén trộm nhìn hướng đi của Cảnh Hạo Đông, giấu sự yêu thích của bản thân đi, nhìn thấy cô ấy cũng có chút đau lòng.

Cô cảm thấy nếu như Lâm Kim Thư không thích Cảnh Hạo Đông vậy thì Vân Yến giỏi giang, ngộ nhỡ Cảnh Hạo Đông lãng tử gật đầu thì sao chứ!
Mặc Tu Nhân gật đầu: "Được, vậy lát nữa đến công ty thì mời cô ấy!".

Bạch Cẩm Sương ừ một tiếng: "Em buổi chiều sẽ thông báo tới ba người bọn họ!"
Mắt thấy sắp đến công ty rồi, Bạch Cẩm Sương liền muốn xuống xe trước: "Em xuống xe ở đây đi!"
Xen vào chuyện trên mạng trước đây, Bạch Cẩm Sương vẫn là chưa muốn ở chỗ mấu chốt này, trong công ty lại truyền ra những lời đàm tiếu.

Dù sao, mọi người biết cô ấy và Mặc Tu Nhân ở bên nhau, sợ là sẽ càng truyền ra càng nhiều lời đồn đại chuyện nhảm.

Mặc Tu Nhân vẻ mặt có chút không tự nhiên: "Không cần xuống xe đầu!" Bạch Cẩm Sương hỏi:"Tại sao?"
Mặc Tu Nhân nghĩ đến chuyện chiều hôm qua, anh không biết, anh kiêu căng tuyên bố Bạch Cẩm Sương thân phận là vợ, Bạch Cẩm Sương có tức giận hay không, chốc lát có chút chột dạ kỳ lạ: "buổi trưa không có người lái xe ra ngoài ăn cơm, không có ai chú ý tới đâu."
Bạch Cẩm Sương nghe nói như thế, cũng không nghĩ nhiều, gật đầu: "Vậy thì được rồi, em xuống bãi đậu xe xuống xe."