Mặc Tu Nhân không có cách nào hình dung tâm trạng của anh khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng.
Nếu anh tới chậm một bước, có khả năng Bạch Cẩm Sương sẽ bị người đàn ông này cưỡng bức.
Cô yên tĩnh nằm trên giường, giống như một đứa bé, dường như hoàn toàn không biết gì đối với mọi chuyện xung quanh, Anh thật sự không thể tưởng tượng, một người ở trong nhà mình, vậy mà cũng sẽ gặp âm mưu như vậy.
Không biết vì sao Mặc Tu Nhân nghĩ tới giữa trưa khi cô cãi nhau với mình, đôi mắt linh động và bộ dạng không chịu thua.
Nếu cô biết cảnh ngộ mình gặp phải, đôi mắt đó chắc chắn ảm đạm đi!
Anh trực tiếp tiến lên, một tay kéo Cận Thần Huy từ trên giường xuống, ném sang một bên như ném rác, nhanh chóng kéo váy Bạch Cẩm Sương che thật kỹ.
Cận Thần Huy bối rối: “Anh… Anh là ai, anh muốn làm gì? Sao lại quấy rầy chuyện tốt của tôi?”
Mặc Tu Nhân sống hai mươi mấy năm, anh tự nhận là có gió tanh mưa máu nào chưa thấy qua, chuyện dơ bẩn cỡ nào anh đều có thể mặt không đổi sắc đối mặt.
Nhưng anh không thể nghĩ tới, Bạch Cẩm Sương ở trong nhà mình, vậy mà đều có thể xảy ra chuyện như vậy, quả thực là vô cùng đáng sợ!
Vẻ mặt anh âm trầm xoay người, cả người giống như Tu La.
Anh vươn tay nắm lấy dây thắt lưng Cận Thần Huy ném ở trên giường, trực tiếp vung nó về phía Cận Thần Huy.
Cận Thần Huy kinh hãi kêu to: “Anh không thể đánh tôi, tôi là cậu hai nhà họ Cận đấy!”
Chẳng qua những lời anh ta nói, không có chút nào có thể ngăn cản được động tác của Mặc Tu Nhân.
Trên người Cận Thần Huy lập tức xuất hiện dấu đỏ, trong không khí chỉ có âm thanh dây lưng vút qua.
Cận Thần Huy đau đớn quỷ khóc sói gào, miệng còn không ngừng mắng: “Sao mày lại dám đánh tao, con mẹ nó mày là cái thá gì chứ, mày…
ối!”
Mới đầu Cận Thần Huy còn có thể mắng hai câu, sau đó một câu cũng không mắng được, đau tới mức chỉ còn tiếng khóc: Cả người Mặc Tu Nhân giống như La Sát, khủng bố khiến người ta phát lạnh.
Anh đánh Cận Thần Huy không trượt phát nào, một cái dây thắt lưng đều bị anh đánh hỏng, anh mới ném dây lưng xuống đất.
Nhìn Cận Thần Huy như bãi bùn lầy, anh ung dung lấy khăn tay trong túi áo ra, cẩn thận lau ngón tay, sau đó vẻ mặt chán ghét ném lên mặt Cận Thần Huy.
Ngoài cửa, Bạch Gao Minh và Lộ Vân Hương còn có Bạch Linh Lan bị Triệu Văn Vương chặn bên ngoài cửa phòng.
Nghe thấy âm thanh thê lương ở bên trong, trái tim của Bạch Cao Minh thấp thỏm.
Cho dù thế nào ông ta cũng không nghĩ tới, Mặc Tu Nhân sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây.
Trong lòng bàn tay Bạch Cao Minh đều là mồ hôi, Cận Thần Huy bị đánh ở nhà bọn họ thành ra như vậy, nhà họ Cận chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ.
Hơn nữa nhìn tình hình hiện giờ, ông ta đã trực tiếp đắc tội với Mặc Tu Nhân!
Bạch Cao Minh sợ tới mức sau lưng lạnh lẽo.
Đúng lúc này, Mặc Tú Nhân đi nhanh từ phòng ra, Bạch Cẩm Sương được anh an ổn ôm vào trong ngực, trên người còn che áo vest của anh.
Bạch Cao Minh vội vàng mở miệng: “Tổng…
Tổng giám đốc Mặc, cậu nghe tôi giải thích! Tôi…
Mặc Tu Nhân trực tiếp coi như không có ông ta, nói với Triệu Văn Vương: “Đi thăm dò xem trong phòng có thiết bị ghi hình hay không, đều mang đi hết cho tôi!”
Sau khi dứt lời, anh đi qua ba người nhà họ Bạch, ôm Bạch Cẩm Sương muốn đi xuống lầu.
Bạch Cao Minh luống cuống, ông ta trực tiếp xoay người, tát mạnh lên mặt Lộ Vân Hương: “Tiện nhân, đây có phải là chuyện tốt bà làm hay không? Cẩm Sương buồn ngủ, tôi mới bảo con bé đi ngủ, sao Cận Thần Huy lại có thể xuất hiện trong phòng con bé?”
Lộ Vân Hương lập tức hiểu được, Bạch Cao Minh vốn định đẩy hết trách nhiệm lên người bà ta, khiến Mặc Tu Nhân nguôi giận.
Dù sao Mặc Tu Nhân không thể vì chuyện này mà giết chết bà ta, Bạch Cao Minh nói như vậy, còn có thể tránh trở mặt với Mặc Tu Nhân!
Bà ta che mặt, đỏ mắt không dám nói lời nào.
Bạch Cao Minh thấy Mặc Tu Nhân đi chậm lại, ông ta tiếp tục không ngừng cố gắng: “Tôi biết hôm nay Linh Lan xảy ra chuyện, trong lòng bà cảm thấy khổ sở, nhưng mà bà cũng không thể làm như vậy chứ? Gho dù như thế nào Cẩm Sương cũng là con gái của tôi, sao bà có thể làm ra chuyện như vậy đối với con bé? Bây giờ quậy thành như vậy, bà bảo tôi phải ăn nói như thế nào với tổng giám đốc Mặc đây?”
Lộ Vân Hương nhỏ giọng khóc nức nở, vẫn không nói một lời, giống như đang nhận tội.
Mặc Tu Nhân nghe thấy thế, trong mắt anh xuất hiện châm chọc, nếu không phải Bạch Cao Minh cho phép, ở dưới mí mắt của ông ta, sao có thể xảy ra loại chuyện như thế? Anh chậm rãi xoay người, vẻ mặt không đổi nhìn Bạch Cao Minh: “Người trên lầu kia, chết hay tàn, cứ việc bảo nhà họ Cận tới tìm tôi!”
Bạch Cao Minh khẩn trương gật đầu: “Cảm ơn tổng giám đốc Mặc, chẳng qua Cẩm Sương là con gái tôi, cậu… Cứu đưa.con bé đi như vậy, cũng không được tốt đúng không? Tuy hôm nay tôi nhất thời lơ là, thiếu chút nữa để con bé gặp chuyện không may, nhưng mà cho dù như thế nào con bé cũng là con gái của nhà họ Bạch chúng tôi, không phải.”
Ông ta đang nói chuyện, Triệu Văn Vương cầm ba cái cameras đi ra: “Tổng giám đốc Mặc, đây là tất cả thiết bị ghi hình tìm thấy được trong phòng!”
Mặc Tu Nhân ôm chặt Bạch Cẩm Sương, cười mỉa một tiếng: “Để cô ấy tiếp tục ở đây, cho các người tiếp tục quay phim sao?”
Sắc mặt Bạch Cao Minh thay đổi: “Tôi…”
Mặc Tu Nhân vô cùng châm chọc nhìn về phía Bạch Cao Minh, lạnh lùng thấm vào lòng người: “Ông cũng đừng diễn với tôi nữa, Mặc Tu Nhân tôi không dễ lừa như vậy đâu, chẳng qua lần đầu tiên gặp bố vợ, ông lại đưa vợ tôi lên giường người đàn ông khác, đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt mà! Ông yên tâm, món nợ này tôi nhớ kỹ rồi!”