Mặc Tu Nhân vừa xuống máy bay liền nhanh chóng mở điện thoại.
Trong khoảng thời gian ở thành phố Hải Giang, điện thoại anh căn.
bản không hề có sóng.
Anh không thể liên lạc được với Bạch Cẩm Sương, nên sốt ruột xử lý chuyện bên đó, muốn nhanh chóng trở về gặp Bạch Cẩm sương.
Vì vậy, một ngày anh chỉ nghỉ ngơi có hai, ba tiếng, cơ bản là luôn trong trạng thái bận rộn.
Không dễ gì mới thu xếp ổn thỏa chuyện bên đó, anh lập tức lên đường trở về thành phố Trà Giang.
Nhưng khi anh vừa xuống máy bay, mở điện thoại thì nhìn thấy vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Mặc Tu Nhân mở tin nhắn của Bạch Cẩm Sương ra đầu tiên.
Mấy ngày trước Bạch Cẩm Sương đều hỏi anh tình hình bên kia thế nào rồi, hỏi anh có khỏe không, có an toàn không.
Cho đến chiều ngày hôm qua, cô đã gửi một tin nhắn: Mặc Tu Nhân, khi nào anh mới về? Em sợ!
Mặc Tu Nhân nhìn thấy tin nhắn này, tim hơi chìm xuống, sắc mặt trong phút chốc liền căng cứng lên.
Nếu không phải là đã xảy ra chuyện, với tính cách của Bạch Cẩm Sương thì cô sẽ không bao giờ nói những lời này.
Giữa lông mày anh thoáng qua sự lo lắng, gọi thẳng đến số điện thoại của Bạch Cẩm Sương, lại phát hiện ra điện thoại của Bạch Cẩm Sương đã tắt máy.
Đôi mắt Mặc Tu Nhân tối đi, mở khung trò chuyện với Cảnh Hạo Đông ra.
Cảnh Hạo Đông: Tu Nhân, sao cậu còn chưa về nữa? Vợ cậu xảy ra chuyện rồi, cậu mà còn không về thì tớ cũng không giúp được cậu đâu!”
Cảnh Hạo Đông: Tớ cũng say rồi, sao cậu lại đi công tác vào lúc này cơ chứ! Nghe nói hôm Thất tịch cậu và Bạch Cẩm Sương rõ ràng đã ở bên nhau rồi mà.
Vậy người đến khách sạn hẹn hò mà trên mạng đang là ai vậy?
Cảnh Hạo Đông: Tớ đã tra cả nửa ngày mà vẫn không tra ra được cái gì, mà mấy chuyện thế này tớ cũng ngại đi hỏi Bạch Cẩm Sương.
Tớ nghe Kim Thư nói, tâm trạng của nhà thiết kế Bạch không tốt lắm, cậu đọc được thì mau chóng trả lời!
Mặc dù Mặc Tu Nhân không biết trên mạng đã đăng cái gì, nhưng thấy Cảnh Hạo Đông gọi cho anh nhiều cuộc điện thoại như thế này là biết chuyện rất nghiêm trọng rồi.
Mặc Tu Nhân vừa đi ra ngoài sân bay, vừa bẩm số của Cảnh Hạo Đông.
Cảnh Hạo Đông vừa mở miệng đã thở phì phò: “Ông trời ơi, cuối cùng điện thoại của cậu cũng gọi được rồi, cậu mà con không về thì vợ cậu sắp bị nước bọt của cư dân mạng nhấn chìm rồi!”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Mặc Tu Nhân đen mặt, vẻ mặt nghiêm trọng.
Cảnh Hạo Đông than một hơi, mở miệng nói: “Là như thế này, chiều hôm qua, trên mạng có người tung hình vợ cậu và người khác vào khách sạn, có thông tin của phòng đặt, còn có ảnh khiếm nhã.
Theo như lời cư dân mạng nói thì người đàn ông kia là người đã có vợ, lại còn có con, nên bây giờ trên mạng ai cũng đang mắng Bạch Cẩm Sương là người thứ ba.
Dù sao cô ấy cũng là người nổi tiếng, gặp phải chuyện như thế này, gần như là bị toàn bộ cư dân mạng công kích”.
“Tớ nhớ, không phải hôm Thất tịch cô ấy ở cùng với cậu hay sao, nên tớ đoán người trong ảnh không phải cô ấy.
Nhưng tớ cũng đã cho người điều tra, tấm ảnh đó không phải là ảnh ghép, cũng không phải là photoshop, người phụ nữ đó rốt cuộc là ai tớ cũng không biết.
Nói chung chuyện là vậy, cậu về rồi thì mau bắt tay vào điều tra xem, thuận tiện an ủi Vợ cậu đi, vậy nha”.
Ánh mắt của Mặc Tu Nhân tối đến đáng sợ: “Tớ biết rồi”
“Sao vậy anh Mặc? Xảy ra chuyện gì sao?” Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên ở bên kia điện thoại..
Cảnh Hạo Đông hơi ngây ra, kinh ngạc nói: “Không phải chứ Tu Nhân, vợ cậu xảy ra chuyện như vậy mà cậu vẫn còn tâm trạng ôm em gái khác sao!”
Mặc Tu Nhân nhìn Dư Thanh Vân một cái, ánh mắt lạnh đến khiến người khác giật mình.
Dư Thanh Vân méo miệng, mau chóng rụt vai lại, lùi về sau một bước, giống như là có chút sợ hãi.
Cô ta cười gượng rồi không nói gì nữa.
Mặc Tu Nhân đen mặt, không nhìn Dư Thanh Vân nữa mà nói với Cảnh Hạo Đông ở bên kia, giọng nói lạnh đến người khác rùng mình: “Đừng có nói lung tung, là em gái của một người bạn ở thành phố Hải Giang của anh tớ.
Nhà cô ấy gặp tai nạn, anh tớ bảo đưa cô ấy đến đây, qua thời gian này dự định sẽ học đại học ở đây”.
Cảnh Hạo Đông hiểu rõ gật đầu: “Ồ, thì ra là sinh viên đại học à, bao nhiêu tuổi rồi?”
Sắc mặt Mặc Tu Nhân khó coi: “Không biết.
Tớ đi gặp Bạch Cẩm Sương đây, cúp nhé!”
Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, rồi nhìn Triệu Văn Vương và Dư Thanh Vân một cái: “Triệu Văn Vương, cậu đưa Dự Thanh Vân đi tìm chỗ ở đi, tôi còn có việc phải xử lý”.
Mặc Tu Nhân nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Dư Thanh Vân cắn cắn môi, đáng thương nhìn Triệu Văn Vương: “Trợ lý Văn, có phải tôi đã làm sai chuyện gì rồi không?”
Triệu Văn Vương nhìn cô ta, sắc mặt hơi khó đoán: “Cô Dư, không lên tiếng trong lúc người khác đang gọi điện thoại là phép lịch sự tối thiểu”.
Mặt Dư Thanh Vân trong phút chốc liền đỏ lên: “Tôi...!Tôi không cố ý”
Mặt Triệu Văn Vương không có biểu cảm gì nhìn cô ta một cái: “Để tôi đưa cô về chỗ ở trước”
Mặc Tu Nhân sải bước đi ra khỏi sân bay, gọi đại một chiếc xe: “Đi vào trong nội thành trước đi”
Anh vừa lên xe liền gọi điện thoại cho Bạch Cẩm Sương, kết quả bên Bạch Cẩm Sương vẫn tắt máy.
Sắc mặt Mặc Tu Nhân căng cứng, không khí như sắp có bão khiến tài xế đến thở mạnh cũng không dám.
Con người anh lóe lên, bấm số điện thoại của Lâm Kim Thư.
Lâm Kim Thư đang lái xe, vừa thấy là số điện thoại của Mặc Tu Nhân, đầu tiên là ngây người, sau đó lập tức dùng tay phải đẩy đẩy Bạch Cẩm Sương đang ngồi ở ghế phó lái: “Cầm Sương, là điện thoại của Mặc Tu Nhân!”
Lúc Bạch Cẩm Sương nghe thấy ba chữ Mặc Tu Nhân, nhất thời không phản ứng kịp.
Đã ba ngày cô không liên lạc được với Mặc Tu Nhân rồi, suýt nữa cô đã tưởng Lâm Kim Thư đang gạt cô.
Đèn đỏ, cô thấy Lâm Kim Thư đưa điện thoại đến trước mặt cô, mắt Bạch Cẩm Sương trong phút chốc liền đỏ lên.
Lâm Kim Thư đưa điện thoại cho cô, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương vừa nhìn thấy tên Mặc Tu Nhân trên điện thoại thì liền trở nên vô cùng ủy khuất.
Cô chu đáo mà quay đầu đi, không biểu cảm tiếp tục lái xe.
Bạch Cẩm Sương mím môi, nghe điện thoại: “Dạ”.
Cô vừa mở miệng, nước mắt liền không khống chế được mà rơi xuống.
Tiếng “Dạ” đó khiến Mặc Tu Nhân trong phút chốc đau lòng đến tận xương.
Anh đã nghe qua rất nhiều giọng điệu khi nói chuyện của Bạch Cẩm Sương, có lạnh nhạt, có xa cách, có kiêu ngạo, có tức giận, chỉ chưa từng nghe qua giọng điệu ủy khuất buồn bã như thế này.
Đây là lần đầu tiên Bạch Cẩm Sương không hề che giấu cảm xúc của mình trước mặt anh.
Mặc Tu Nhân đau lòng muốn chết: “Cục cưng, anh xin lỗi, anh về trễ rồi!”
Bạch Cẩm Sương nhanh chóng lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Không, anh bình an trở về là tốt rồi”.
Bây giờ Mặc Tu Nhân chỉ muốn mau chóng đến bên cạnh Bạch Cẩm Sương, anh hỏi: “Cục cưng, bây giờ em đang ở đâu?”
Bạch Cẩm Sương nghe thấy câu này, đột nhiên lại càng buồn hơn: “Em...!em đang ở bệnh viện”
Giọng điệu của Mặc Tu Nhân trong phút chốc liền trở nên căng thẳng: “Em đến bệnh viện làm gì? Có phải là bị thương rồi không?”
Nghe thấy sự quan tâm không chút che giấu của Mặc Tu Nhân, Bạch Cẩm Sương ủy khuất méo miệng: “Em không có bị thương.
Hôm qua em xảy ra chút chuyện, vì muốn giúp em điều tra sự thật mà tối hôm qua Tề Bạch Mai đã đến bệnh viện để điều tra tư liệu của một người.
Kết quả, bởi vì trước kia cậu ấy từng tranh chấp với Tăng Vỹ nên trên đường đến bệnh viện bị Tăng Vỹ bắt cóc.
Tối qua sau khi cậu ấy được cứu thì đã hôn mê rồi, bây giờ đang ở bệnh viện Việt Đức, em định đi thăm cậu ấy”
Mặc Tu Niên nghe thấy Bạch Cẩm Sương nói, hôm qua cố xảy ra chút chuyện, ánh mắt trở nên tối đen: “Được, anh biết rồi.
Vậy em cứ đến bệnh viện trước, bây giờ anh sẽ qua đó tìm em”.
Bạch Cẩm Sương ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ”
Mặc Tu Niên nghĩ nghĩ, lại sợ bản thân mình nói ít quá, khiến Bạch Cảm Sương cảm thấy anh không đủ quan tâm cô.
Dù sao bây giờ Bạch Cẩm Sương xảy ra chuyện như thế này, trong lòng hẳn là rất buồn..
Anh mở miệng nói: “Chuyện trên mạng em không cần quan tâm, anh đã sắp xếp cho người đi điều tra rồi.
Em yên tâm, anh nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này, sẽ cho em một câu trả lời”.
Bạch Cẩm Sương gật đầu, hít hít mũi: “Em tin anh!”