Tề Bạch Mai đầu tóc rối bù, tinh thần rối loạn và sợ hãi.
Cô ta mới vừa tỉnh dậy vì bị lắc lư, liền bị Tăng Vỹ cầm dao cưỡng ép bắt xuống xe.
Vân Thành Nam và một vài người cảnh sát giao thông đã nhìn thấy bọn họ, ngay lập tức dừng lại và xuống xe.
Tăng Vỹ nhìn thấy bọn họ xuống xe, thở ra một tiếng, hung ác nói: “Đừng tới đây, nếu không tôi sẽ cắt cổ người phụ nữ này”
Vài người cảnh sát giao thông nhìn thấy anh ta điên cuồng như vậy, nhanh chóng nói: “Anh đừng manh động, có chuyện gì chúng ta có thử bàn bạc với nhau”.
Tăng Vỹ nở một nụ cười u ám, tinh thần của gã ta không còn tỉnh táo: “Các người lùi lại, thì mới nói tới chuyện bàn bạc!”
Vân Thành Nam giữ vẻ mặt bình tĩnh, anh ta và vài người cảnh sát giao thông do dự một lúc.
Kết quả là con dao trên tay Tăng Vỹ đột nhiên chuyển động, trên cổ của Tề Bạch Mai xuất một vết cứa.
Giọng của anh ta có chút bực dọc: “Tôi nói lùi lại”
Vân Thành Nam nhìn thấy anh ta điên cuồng như vậy, vì sợ anh ta có thể lại làm bị thương Tề Bạch Mai, nên anh ta nhanh chóng lùi dần về phía sau.
Vân Thành Nam đứng sau một người cảnh sát giao thông, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, muốn biết cảnh sát sắp tới đây chưa?
Kết quả, khi anh ta lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện, điện thoại hết pin, sắc mặt của Vân Thành Nam vô cùng tệ.
Lúc này, một người cảnh sát giao thông bên cạnh nói nhỏ với anh ta: “Tôi luôn mang định vị bên mình, đội cảnh sát Trần sẽ đến đây nhanh thôi!”
Nghe vậy Vân Thành Nam cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
Khóe môi Tăng Vỹ khô khốc, sắc mặt tái nhợt, nhăn nhó giống như một ác ma.
Hắn khàn giọng nói: “Các người mau rú lui hết, chuẩn bị cho tôi một chiếc trực thăng và mười lăm tỷ, khi tôi đã an toàn, tôi sẽ thả Tề Bạch Mai”
Vân Thành Nam nhìn về phía Tề Bạch Mai, người luôn nhe nanh múa vuốt với anh ta, bây giờ sắc mặt đã trở nên tái nhợt, yếu ớt, cô ta trông rất đáng thương.
Trong lòng Vân Thành Nam cảm thấy rất khó chịu và lo lắng.
Cảnh sát giao thông trước tiên muốn ổn định tinh thần của Tăng Vỹ: “Được, anh chờ một chút, tôi lập tức bảo người chuẩn bị những thứ anh cần"
ở nhà của Lâm Kim Thư, Lâm Kim Thư đã thành công khôi phục lại những bức ảnh, chỉ có điều, sau khi loại bỏ hiệu ứng làm mờ, địa chỉ của khách sạn đã bị ai đó dùng bút gạch đi những thông tin quan trọng.
Có vẻ việc bắt đầu điều tra từ khách sạn gặp chút khó khăn.
Sau đó Lâm Kim Thư và Bạch ẩm Sương bàn bạc với nhau đã quyết định sẽ điều tra từ bệnh viện, dù sao thì Tề Bạch Mai đã từng nói có biết người trong bức ảnh, chắc chắc đó không phải chỉ là thuận miệng nói ra.
Tuy nhiên, khi Bạch Kim Thư gửi bức ảnh đó cho Tề Bạch mai, Tề Bạch mai không hề trả lời.
Lâm Kim Thư gọi điện thoại cho Tề Bạch Mai nhưng điện thoại của Tề Bạch Mai đã tắt máy.
Lâm Kim Thư nhíu mày nhìn Bạch Cẩm Sương: “Làm sao đây? Không gọi được cho Bạch Mai!” -
Bạch Cẩm Sương có chút lo lắng: “Cậu gọi điện thoại cho Vân Thành Nam thử xem sao, xem cậu ấy có đang ở cùng với Vân Thành Nam không!”.
Lâm Kim Thư gật đầu, nhưng gọi rất lâu điện thoại của Vân hành Nam cũng tắt máy.
Lúc này, Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư không còn giữ được bình tĩnh nữa.
Bạch Cẩm Sương đứng lên: “Đi, chúng ta tới bệnh viện xem thế nào! Nếu không, tớ thực sự không thể yên tâm”.
Lâm Kim Thư gật đầu, hai người đi xuống tầng, vội vàng đến bệnh viện.
Nhưng khi họ đến bệnh viện, không tìm thấy Tề Bạch Mai, còn Vân Thành Nam thì nghe nói anh ngay sau khi hoàn thành xong cuộc phẫu thuật cũng đã rời khỏi bệnh viện.
Lúc này, Lâm Kim Thư và Bạch Cẩm Sương thực sự không biết nên đi đầu tìm người.
Chủ đề về việc Bạch Cẩm Sương là người thứ ba, trên mạng vẫn đang bàn luận, mắng chửi rất gay gắt.
Lâm Kim Thư cảm thấy lo lắng cho Bạch Cẩm Sương, vì vậy tạm thời đưa cô về nhà mình trong thời gian này.
Mười một giờ tối, ở núi Trà Giang.
Cảnh sát đã đến từ lâu, bọn họ theo như lời của Tăng Vỹ, chuẩn bị trực thăng và tiền.
Chiếc trực thăng hạ cánh trên khu đất trống của nhà họ Lâm.
Tăng Vỹ đe dọa Tề Bạch Mai, từ từ đi về phía trực thăng.
Vân Thành Nam vẻ mặt lo lắng, anh ta và cảnh sát đang đứng ở vị trí cách đó khá xa, kìm nén sự thấp thỏm nói: “Các anh cảnh sát, không thể để tiếp tục để Tăng Vỹ giam giữ Tề Bạch Mai rời khỏi đây được, tôi là bác sĩ, tôi có thể nhìn ra, vết thương trên cổ của Tề Bạch Mai khá nghiêm trọng, nếu không cứu chữa kịp thời, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”
Đội cảnh sát Trần nghe Vân Thành Nam nói xong, mắt hơi nhíu lại, khuôn mặt nghiêm túc và nói vào máy bộ đàm: “Tên côn đồ đang bắt giữ con tin và có ý định chạy trốn.
Hiện nay, con tin đã mất quá nhiều máu, tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, bắn tỉa chuẩn bị sẵn sàng hành động”.
Nhìn thấy Tăng Vỹ đang muốn đi đến chỗ trực thăng.
Đột nhiên một tiếng súng vang lên khắp núi rừng, khiến vô số loài chim kinh hoàng.
Vân Thành Nam nhìn thấy Tăng Vỹ giống như trong một đoạn quay chậm trong các bộ phim, giữa hai hàng lông mày là vết máu màu đỏ tươi, sau đó từ từ ngã xuống nền đất.
Cũng vào khoảnh khắc đó, vô số cảnh sát được trang bị đầy đủ vũ khí xông ra từ khắp các phía, khống chế hết những tên côn đồ chưa kịp hoàn hồn sau phát sóng lúc nãy..
Vân Thành Nam, lao nhanh về phía Tề Bạch Mai.
Tề Bạch Mai yếu ớt nhìn Vân Thành Nam chạy về phía mình.
Vào giờ phút đó, hình ảnh của anh ta dường như càng trở nên lớn lao hơn trong trái tim cô ta.
Khi Vân Thành Nam chạy đến trước mặt cô, khóe miệng của Tề Bạch Mai khẽ co giật, thật may mắn, vẫn còn sống.
Khi Tề Bạch Mai thả lỏng tinh thần, toàn thân dường như không còn chút sức lực nào, ngã về phía Vân Thành Nam.
Vân Thành Nam vội vàng ôm lấy cô ta.
Tề Bạch Mai phảng phất nghe được Vân Thành Nam nói vào tai cô ta: “Tề Bạch Mai, đừng sợ, cô an toàn rồi!”
Suốt một đêm không hề có tin tức của Tề Bạch Mai.
Bạch Cẩm Sương cảm thấy áy náy và lo lắng, lòng như lửa đốt, sợ rằng Tề Bạch Mai đã xảy ra chuyện gì đó.
Buổi sáng ngày hôm sau, Bạch Cẩm tương tiếp tục gọi điện thoại cho Tề Bạch Mai nhưng vẫn như hôm qua không thể gọi được.
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương rất lo lắng, định gọi báo cảnh sát.
Lúc này, di động của cô vang lên, là điện thoại của công ty.
Bạch Cẩm Sương bắt máy, nghe đồng nghiệp ở phòng nhân sự thông báo.
“Nhà thiết kế Bạch, căn cứ vào những sự việc liên quan tới cô đang được truyền đi trên mạng, nội bộ công ty đã quyết định tạm thời đình chỉ công việc của cô trong thời điểm hiện tại, hôm nay cô không cần tới làm việc!”
Bạch Cẩm Sương sững sờ nói: “Nội bộ công ty? Tổng giám đốc Mặc có biết chuyện này không?”
Đồng nghiệp ở phía đầu dây bên kia khinh thường nói: “Nếu tổng giám đốc Mặc ở công ty thì cái cô nhận được không phải là thông báo đình chỉ công việc mà là sa thải, nhà thiết kế Bạch, tất cả lãnh đạo cấp cao đều biết cô là do tổng giám đốc Mặc đưa vào công ty nên chỉ quyết định đình chỉ công việc, cô nên biết thân biết phận đi!”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương trở nên khó coi: “Được thôi, tôi đợi công ty sa thải đấy!”
Bạch Cẩm Sương nói xong, trực tiếp cúp máy.
Vừa cúp máy thì có một số điện thoại lạ gọi đến, Bạch Cẩm Sương hai mắt đỏ hoe, tắt máy.
Nghĩ đến những bình luận ác ý trên mạng, nghĩ đến chuyện mất liên lạc với Mặc Tu Nhân, sống mũi Bạch Cẩm Sương có chút cay cay, trong lòng cảm thấy rất tủi thân.
Cô dụi mắt, trong lòng cảm thấy có chút buồn, Mặc Tu Nhân, rốt cuộc đến bao giờ anh mới trở về!
Lâm Kim Thư đang thay giày thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
Lâm Kim Thư nhìn thấy đó là số điện thoại của Vân Thành Nam thì lập tức nghe máy.
“Alo, Kim Thư, là tớ!” Giọng của Tề Bạch Mai có chút yếu ớt và khàn khàn..
Lâm Kim Thư đột nhiên nhìn Bạch Cẩm Sương, không giấu được nụ cười vui mừng: “Cẩm Sương, là Bạch Mai!”
Ánh mắt của Bạch Cẩm Sương lóe lên.
Tuy nhiên, khi Lâm Kim Thư đang nghe điện thoại, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, có vẻ vô cùng căng thẳng.
Lâm Kim Thư trả lời xong điện thoại, cô ta mím môi nhìn Bạch Cẩm Sương: “Hôm qua trên đường đến bệnh viện Bạch Mai đã bị Tăng Vỹ bắt cóc.
Điện thoại của cậu ấy đã bị hỏng nên chúng ta không thể nào liên lạc với cậu ấy.
Đêm hôm qua là nhờ có Vân Thành Nam báo cảnh sát cứu cậu ấy.
Tối hôm qua cậu ấy hôn mê, hiện giờ đang ở bệnh viện, Vân Thành Nam đang ở bệnh viện chăm sóc cậu ấy, chúng ta mau đi qua đó thôi!”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương tái nhợt: “Tăng Vy thật là điên rồ!”
Lâm Kim Thư rất lo lắng cho Tề Bạch Mai: “Đúng thế, bây giờ chúng ta tới bệnh viện xem Bạch Mai thế nào rồi”.
Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư nhanh chóng lên đường đến bệnh viện.
Ở sân bay của thành phố Trà Giang, chuyến bay từ thành phố Hải Giang đã hạ cánh một cách an toàn.