Gương mặt của Bạch Cẩm Sương rất bình tĩnh: "Tần Vô Đoan, em nghĩ anh vẫn chưa hiểu được hiện tại em có cảm giác như thế nào với anh, trước kia anh đối với em rất tốt, những chuyện này em vẫn đều nhớ rất kỹ, thế nên, em cũng không muốn quá mức tuyệt tình với anh, có điều, anh có thể...!Giữ khoảng cách với em có được hay không, bây giờ anh đã là người sắp lấy vợ, vậy nên ai cũng cho rằng em là kẻ thứ ba xen giữa hai người, hay là anh muốn tặng thêm cho cư dân mạng chút dưa để hóng?"
Tần Vô Đoan bị chặn họng, anh ta mất một lát không biết phải nói gì cho phải, sau đó ỉu xìu nói: "Cẩm Sương, đó không phải là những gì anh muốn, anh chỉ là đang quá lo cho em mà thôi!"
Bạch Cẩm Sương khổ sở nhắm hai mắt: "Em biết, lòng tốt của anh em nhận, chẳng qua, em thật sự không sao cả, hơn nữa, bạn trai của em có thể giúp em giải quyết mấy chuyện thế này, thế nên cứ vậy đi, cám ơn anh nhiều!"
Sau khi nói xong, Bạch Cẩm Sương nhanh chóng tắt điện thoại.
Khi cô vừa buông điện thoại ra để sang một bên, thì cũng nhìn thấy Lâm Kim Thư dùng ánh mắt tràn đầy rối rắm nhìn về phía cô.
Bạch Cẩm Sương mím môi: "Cậu nhìn tớ như vậy để làm gì chứ?"
Lâm Kim Thư: "Mối quan hệ hiện tại của cậu và Tần Vô Đoan căng thẳng tới mức độ này rồi sao? Với lại giờ Mặc Tu Nhân không phải đang ở thành phố Minh sao?"
Hai mắt của Bạch Cẩm Sương hơi lóe lên, khổ sở nói: "Quan hệ của bọn tớ cũng không phải là căng thẳng gì, tớ chỉ muốn khiến anh ấy không còn tồn tại bất cứ hi vọng gì nữa thôi, để anh ấy không còn đối xử với tớ tốt như vậy nữa, sao tớ lại không biết, anh ấy tốt với tớ như thế nào, chỉ là, có một số việc cho dù tốt thì cũng phải bước qua lưỡi dao để nhận, tớ không muốn mình bị thương tổn nữa, cũng không muốn anh ấy phải suy nghĩ quá nhiều, nên cứ giữ khoảng cách như hiện giờ, không gần không xa, hơn nữa vợ chưa cưới của anh ấy là Tống Ngọc Tiên, thế nên nếu tớ gần gũi với anh ấy quá, cũng sẽ chỉ khiến mọi người cảm thấy ngại ngùng mà thôi".
"Không chỉ có thế, tớ cũng không muốn chuyện giống như chuyện của năm nữa lại xảy ra thêm một lần nữa, trước kia tớ còn có thể lấy cớ, nói rằng mình không biết quan hệ giữa Tần Vô Đoan và Tống Ngọc Tiên, nhưng bây giờ...!Cũng không thể như vậy được nữa rồi, còn về chuyện Mặc Tu Nhân đang ở nhà hay ở thành phố Minh cũng không quan trọng, tớ chỉ muốn Tần Vô Đoan biết, tớ không cần anh ấy phải giống như một người anh trai bảo vệ cho tớ nữa, giờ đây tớ cũng đã có bạn trai rồi, không cần anh ấy phải tới giúp tớ nữa!".
Lâm Kim Thư gật gật đầu, khẽ thở dài, không nói gì thêm nữa.
Cô nghĩ tới cảm tình của mình dành cho Lâm Thanh Tuấn khi xưa, tuy rằng cô bị thương trong lòng, cũng còn tình cảm, thế nhưng tại thời khắc mà cô quyết định buông tay, thì có một số chuyện dù có thế nào cũng không thể quay lại như lúc ban đầu nữa.
Mà nghĩ kỹ hơn một chút thì, cô và Bạch Cẩm Sương cũng coi như là cũng một loại người.
Nằm viện lần đó, cũng coi như là cơ hội để cô giúp cô có thể hoàn toàn buông tay chấp niệm mà cô dành cho Lâm Thanh Tuấn.
Cô cũng hiểu được, về sau tình cảm mà cô dành cho Lâm Thanh Tuấn cũng chỉ có thể dừng lại ở đây mà thôi.
Năm đó, khi mà Bạch Cẩm Sương dẫn Trịnh Hoài Thanh tới gặp Tần Vô Đoan, sợ rằng cũng để có thể cắt đứt mọi quan hệ với Tần Vô Đoan.
Ở bên phía bệnh viện..
Khi mà Tề Bạch Mai nhìn thấy chuẩn bị tới bệnh viện rồi thì, lái xe taxi lại lái xe dừng lại ở phía sau của bệnh viện.
Mà người lái xe kia lại hoa mỹ tìm cách nói: "Cô gái à, cửa chính bên kia đông người quá, tôi nhìn cô cũng đang rất sốt ruột, thế nên cô xuống xe ở chỗ này, rồi đi tắt qua chỗ ngõ nhỏ ở đằng kia, như thế sẽ nhanh hơn nhiều so với ngồi chờ tôi chở cô vào từ cổng chính đó!".
Trước đây cô ta cũng từng tới bệnh viện Việt Đức, thế nên cũng biết buổi tối của bệnh viện đúng là chật ních người, dù sao mọi người ai cũng chờ tới lúc tan làm rồi mới vào thăm bệnh.
Vậy nên tuy rằng khó chịu, nhưng cô ta vẫn chấp nhận trả tiền xuống xe tự đi tiếp.
Trước khi xuống xe, Tề Bạch Mai cũng không để ý thấy cách đó không xa, có người cũng theo bước xuống xe, bên cạnh người này còn có mấy người đàn ông khác nữa, người này đứng ở phía sau biển quảng cáo, chằm chằm nhìn về phía Tề Bạch Mai, ánh mắt ác độc.
Tề Bạch Mai thoáng nhìn ngõ nhỏ ở trước mặt, có thể là do cái ngõ này hơi chật chội, thế nên lúc bình thường cũng không có mấy người đi ngang qua đây.
Cô ta mím nhẹ môi, rồi cũng nhanh chóng đi vào.
Tề Bạch Mai vừa đi vừa gọi điện thoại cho Vân Thành Nam.
Vừa mới rời khỏi phòng giải phẫu, Vân Thành Nam cũng nhận được cuộc gọi tới từ Tề Bạch Mai.
Tề Bạch Mai vừa đi vừa nói chuyện, thể hô hấp không được đề, giọng nói cũng hơi dồn dập: "Bác sĩ Vân, anh xem được mấy bức ảnh cùng với đoạn video được phát tán trên mạng rồi chứ, người trong bức ảnh kia, không phải là Cẩm Sương, tôi cảm thấy tôi biết người này, chính là lúc tôi tới bệnh viện để tìm anh, lúc hai chúng ta ở trong thang máy đã gặp được người phụ nữ này, tôi nhớ rất rõ khi ấy tôi còn nói với anh, cô gái này nhìn.
giống Cẩm Sương quá đi mất, anh còn nhớ không? Nếu có thể anh có thể giúp tôi tìm thử hồ sơ của cô ta được không? Cũng coi như giúp đỡ Cẩm Sương một chút!"
Tề Bạch Mai dồn dập nói một tràng dài, Vân Thành Nam không nhịn được mà nhíu mày: "Cô nói gì cơ?".
Tề Bạch Mai ngỡ ngàng: "Không phải anh đang không biết tôi nói về chuyện gì đó chứ?" Vân Thành Nam hỏi lại: "Tôi chả lẽ lại phải biết cô đang nói về chuyện gì hay sao?"
Tề Bạch Mai nhíu mày: "Giờ anh lên mạng đi, đi coi thử đề tài đang rất hot trên đó về chuyện Cẩm Sương là kẻ thứ ba đó, anh sẽ hiểu chuyện tôi đang nói là chuyện gì!".
Vân Thành Nam nhíu mày, vừa cùng Tề Bạch Mai nói chuyện, vừa mở điện thoại xem qua mục top tìm kiếm của Facebook.
Nhìn thấy những tấm ảnh kia, anh ta nhanh chóng hiểu được những chuyện mà Tề Bạch Mai nói khi nãy là chuyện gì.
Anh ta bình tĩnh: "Ý của cô là, người ở trong mấy bức hình kia không phải là Cẩm Sương, mà là người phụ nữ mà chúng ta từng gặp trong thang máy phải không?"
Tề Bạch Mai không biết phải nói gì: "Chứ không thì còn có thể như thế nào, chả lẽ anh cho rằng Cẩm Sương là loại con gái như vậy hay sao?"
Vân Thành Nam trầm giọng: "Vậy cô muốn sao?"
Gương mặt của Tề Bạch Mai nhăn hết lại: "Trước tiên anh thủ điều tra xem thân phận của người phụ nữ kia ra sao, sau đó, tìm người này tới, hỏi xem cô ta rốt cuộc định làm gì, làm theo yêu cầu của ai, vì sao lại phải tìm cách để hãm hại Cẩm Sương như vậy!"
Đôi mắt của Vân Thành Nam lóe lên: "Giờ tôi sẽ chạy qua bên khoa răng hàm mặt để tìm thử coi hồ sơ của cô ta như thế nào!" Nghe thấy lời này của Vân Thành Nam, Tề Bạch Mai nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt quá, viện trưởng Vân, giờ tôi đang ở gần bệnh viện, sẽ tới đó ngay, anh chờ tôi một chút!"
Vân Thanh Tuấn nhíu mày: "Cô tới bệnh viện?"
Tề Bạch Mai ngượng ngùng nói: "Không phải do tôi sự anh nghiệm túc quá, không đồng ý xem bệnh án giúp tôi hay sao? Nên nếu tôi tự mình tới, thì không phải sẽ thể hiện rõ thành ý hơn không phải sao!"
Nghe thấy câu này của Tề Bạch Mai, Vân Thanh Tuấn hừ nhẹ một tiếng: "Tôi không ngờ đó, cô mà cũng biết thành ý là gì!"
Tề Bạch Mai tỏ ra khó chịu: "Sao tôi lại không biết thành ý là gì chứ, bác sĩ Vân, tôi không phải đã đắc tội với anh đó chứ, sao tôi cứ có cảm giác anh có rất nhiều chuyện không vừa ý với tôi là sao?"
Vân Thanh Tuấn bình bình nói: "Không phải cô mới là người không vừa ý với tôi sao, ngay từ lần đầu sau khi đụng phải xe của cô, không phải cô luôn đi kiếm chuyện với tôi hả, chả lẽ cô không tự nhận ra hay sao?".
Tề Bạch Mai ngay lập tức im miệng, chuyện này là có thật, thế nên cô ta cũng không thể phủ nhận được, huống hồ, giờ cô ta còn đang cần nhờ vả Vân Thanh Tuấn nữa chứ!
Tề Bạch Mai cà khịa: "Anh đừng nói nữa, tôi đang ở trong cái ngõ nhỏ gần bệnh viện đó, ông tài xế kia vứt tôi lại phía sau bệnh viện, thế nên giờ tôi cũng chỉ có thể tự mình đi tới đó đây này!"
Vân Thanh Tuấn gật gật đầu, đang tính nói, vậy cô cứ từ từ đi đi, tôi cắt điện thoại trước đây, khi nào tới thì gọi lại cho tôi.
Kết quả, anh ta mới nói chưa được một từ, thì lại nghe thấy ở đầu điện thoại bên kia, vang lên tiếng hét lớn của Tề Bạch Mai, một âm thanh vừa sợ hãi vừa tức giận: "Mấy người là ai?".
Vân Thanh Tuấn ngay lập tức cảm thấy lo lắng.
Trong ngõ nhỏ heo hút, có mấy người đàn ông đang áp sát đi tới, sau khi Tề Bạch Mai nói chuyện xong với Vân Thanh Tuấn mới phát hiện ra có người đi theo mình.
Nhìn thấy mấy người kia chỉ còn cách mình có một đoạn, Tề Bạch Mai kinh hoảng quay đầu lại..., hoảng sợ nhìn bọn họ.
Tề Bạch Mai quay đầu, tính bỏ chạy.
Thế nhưng, cô ta lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: "Tề Bạch Mai, giờ cô mới tính tới chuyện bỏ chạy, không phải hơi muội rồi sao!"
Tề Bạch Mai hoảng sợ nhìn thấy Tăng Vỹ đang bước tới từ phía sau mấy người đàn ông kia.
Cô ta trợ trừng hai mắt: "Tăng Vỹ!"