Mặc Tu Nhân đè Bạch Cẩm Sương chặn lại ở trên cửa, anh dùng sức hôn như thể muốn ăn luôn cô vậy.
Bạch Cẩm Sương có chút mơ hồ, hơi thở bị loạn nhịp không theo kịp.
Cô thật không thể nào ngờ được Mặc Tu Nhân không nói thêm lời nào đã một đường hôn lấy cô.
Anh bị bệnh chỗ nào rồi!
Liên quan tới bị bệnh ở chỗ nào, Mặc Tu Nhân hôn tới hôn lui, Bạch Cẩm Sương cũng đã hiểu rõ rồi.
Cô xoắn xuýt đẩy Mặc Tu Nhân ra, hô hấp ngắt quãng: Mặc...Mặc Tu Nhân, em phải xuống lầu!".
Mặc Tu Nhân cảm giác được bản thân mình có chút mất khống chế, anh chỉ ôm lấy Bạch Cẩm Sương, thở gấp: "Cục cưng, tôi thật rất muốn...!muốn em!"
Mặt Bạch Cẩm Sương đỏ như cà chua chín: "Chúng ta đã nói trước rồi, anh không được làm loạn, em thật sự phải đi rồi!"
Hiện tại mới là ngày thứ hai yêu đương, sao cô lại có cảm giác Mặc Tu Nhân giống như ngựa hoang đứt cương có chút mất kiểm soát rồi!
Mặc Tu Nhân nghe giọng của Bạch Cẩm Sương có hơi run, cuối cùng vẫn không nỡ làm khó cô.
Anh nhanh chóng buông cô ra, nghiêng đầu qua chỗ khác, hơi thở vô cùng trầm thấp: "Em đi đi!"
Bạch Cẩm Sương vặn tay nắm cửa, thoáng mở ra.
Rốt cuộc vẫn còn hơi lo lắng, cô thoáng nhìn qua Mặc Tu Nhân: "Anh thật sự không sao chứ?"
Mặc Tu Nhân đột ngột nhìn sang, ánh mắt vô cùng nhiệt huyết nhìn Bạch Cẩm Sương đang thoáng giật mình.
Anh nói: "Nếu em không đi, người có sao chính là em đó!"
Bạch Cẩm Sương đột nhiên sửng sốt, cô lập tức ra ngoài đóng sầm cửa lại.
cửa đóng "rầm" một tiếng, Mặc Tu Nhận thấy Bạch Cẩm Sương dùng sức như thế trong lòng anh biết cô hiển nhiên đã khẩn trương tới hoảng loạn rồi.
Anh không nhịn được cười nhẹ một tiếng, cô gái ngốc ngếch này!
Nhưng mà, anh nghĩ tới trạng thái kiêu ngạo của mình trước giờ gặp được Bạch Cẩm Sương đều luôn có thể tự chủ được, hóa ra lại tệ hại tới đáng sợ.
Anh không nhịn được xoa xoa ấn đường, có chút phiền muộn!
Sau khi đóng cửa lại, Bạch Cẩm Sương cũng vô thức cảm nhận được bản thân mình dùng sức quá mạnh rồi.
Nhưng mà, nhớ tới dáng vẻ hung bạo khi nãy của Mặc Tu Nhân, cô cuối cùng cũng không có can đảm quay lại.
Bạch Cẩm Sương vừa đi vừa ngó đầu lại, cuối cùng vẫn đi xuống lầu.
Sau khi cô xuống dưới lầu, nhìn thấy Vân Yến đã quay trở về bộ phận thiết kế.
Cô ấy nhìn thấy Bạch Cẩm Sương trở về, lập tức mang một cái hộp nhỏ qua tới: "Cẩm Sương, khi nãy cậu đi đâu thế?"
Bạch Cẩm Sương có chút chột dạ, cúi đầu khàn giọng đáp: "À thì...!tới đi nhà vệ sinh, sao thế?"
Xin hãy tha thứ cho việc cô nói văn phòng của Mặc Tu Nhân là nhà vệ sinh, đành chịu thôi! Vân Yến đặt cái hộp nhỏ kia lên bàn của cô: "Đây là bánh kem tới mua ngoài đó, cậu trưa không có ăn cơm, đói bụng rồi thì ăn một miếng đi!"
Bạch Cẩm Sương nhìn Vân Yến thân thiết với mình như thế, sắc mặt có chút biến đổi, cô ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái: "Cám ơn cậu, Vân Yến!"
Vân Yển nhìn thấy khuôn mặt của cô, đột nhiên có chút ngạc nhiên: "Cẩm Sương, miệng của cậu sao lại có hơi đỏ vậy, hình như còn hơi sưng lên nữa."
Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương lập tức đỏ lên, kéo theo phía dưới cổ cũng đều ửng đỏ.
Cô đỏ mặt nói: "À thì...!có lẽ là khi nãy ở trong phòng vệ sinh bị muỗi cắn, tớ gãi nên nó mới thế!".
Vân Yến tỏ tường: "À, ra là thế.
Chỗ tớ có tinh dầu đuổi muỗi, xíu nữa tớ lấy cho cậu dùng một chút!".
Bạch Cẩm Sương cười gượng, gật gật đầu.
Tinh dầu đuổi muỗi, thế nhưng con muỗi to như Mặc Tu Nhân kia thì đuổi không đi đâu!
Buổi tối sau khi tan làm, Bạch Cẩm Sương nhận được điện thoại của Lâm Kim Thư.
"Cẩm Sương, nghe nói cậu với Mặc Tu Nhân đang quen nhau rồi phải không?" Lâm Kim Thư biết rõ mối quan hệ thỏa thuận của cả hai.
Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt: “Đúng vậy, tối hôm qua anh ấy tỏ tình với tớ, sao cậu biết?"
Dù chỉ nghe qua điện thoại nhưng Bạch Cẩm Sương cũng có thể nghe ra được giọng của Lâm Kim Thư có chút ngượng ngùng: "Cảnh Hạo Đông nói cho tớ nghe!".
Bạch Cẩm Sương thoáng giật mình: "Cậu gặp anh ta rồi?".
Cô rất hiểu Lâm Kim Thư, nếu như cô ấy muốn giữ khoảng cách với ai đó thì sẽ không cho người kia có cơ hội liên lạc được với mình.
Hiện tại cô ấy rõ ràng là đang tránh né Cảnh Hạo Đông, e là Cảnh Hạo Đông cũng không thể gọi được cho cô ấy.
Giọng Lâm Kim Thư có hơi rầu rĩ: "Anh ta tới trước cửa nhà tớ, nói có chuyện liên quan tới chuyện tình cảm của cậu muốn nói cho tớ biết.
Sau đó anh ta thừa lúc tớ mở cửa mà chui vào ở lỳ không đi!"
Bạch Cẩm Sương thoáng giật mình, há miệng: “Hả, anh ta..."
Cô cũng không biết phải hình dung hành vi của Cảnh Hạo Đông như thế nào, có hơi vô lại rồi nha!
Giọng Lâm Kim Thư nghe có chút rồi ren: "Anh ta ăn vạ ở nhà tớ không chịu đi, tớ muốn đi thì anh ta lại nói chỉ cần tới đi rồi, anh ta sẽ làm thêm chìa khóa của nhà tớ.
Tớ chỉ là muốn giữ khoảng cách với anh ta, cũng không thể báo cảnh sát được.
Cuối cùng tớ bảo anh ta đi, anh ta cũng không đi, bắt tớ nhất định phải hứa với anh ta sau này không được cắt liên lạc với anh ta! Anh ta đã ăn vạ ở nhà tớ một ngày rồi!"
Bạch Cẩm Sương hơi kinh ngạc, nhưng mà loại chuyện như này, Cảnh Hạo Đông kia cũng không phải là không có khả năng làm ra.
Bạch Cẩm Sương hỏi: “Vậy cậu định làm như thế nào?".
Bạch Cẩm Sương không hy vọng Lâm Kim Thư sẽ để ý tới Cảnh Hạo Đông, dù sao có đôi lúc, mềm lòng chính là bắt đầu thua thiệt.
Cô ấy lùi một bước hay là sẽ lùi chín mươi chín bước, chuyện như thế này vốn dĩ là không có cách nào nói trước được..
Lâm Kim Thư trầm mặc một lúc lại mở miệng nói: "Cả ngày hôm nay anh ta làm như này, tám phần mười là bị chuyện của cậu với Mặc Tu Nhân kích động.
Sau này tớ không tránh anh ta nữa, người như anh ta, cảm giác mới mẻ ban đầu qua đi rồi thì không chừng sẽ không còn cố chấp như thế nữa!"
Bạch Cẩm Sương có hơi lo ngại, cô không phải sợ Cảnh Hạo Đông không trải qua được cảm giác mới mẻ ban đầu kia, là cô sợ Cảnh Hạo Đông sẽ quấy nhiễu trái tim của Lâm Kim Thư.
Lâm Kim Thư là một người cố chấp, một khi cô ấy đã thích ai rồi thì sẽ chẳng thể dễ dàng buông bỏ, cho tới khi khắp cả người đều là vết thương.
Khó khăn lắm cô ấy mới thoát ra được một cái hố sâu trong rừng, Bạch Cẩm Sương lại không hy vọng rằng Lâm Kim Thư sẽ lại rơi vào một cái hố khác dễ dàng như thế.
Huống hồ, những cái hố kia nhiều nhất chỉ là bị thương ngoài da, còn cái hố này, quả thực là chí mạng!
Cô mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng nói: "Cho dù có như thế nào, duy trì khoảng cách một chút vẫn hơn!".
Giọng của Lâm Kim Thư lành lạnh: "Cậu yên tâm đi, Cẩm Sương.
Tớ hiểu ý của cậu mà, tớ sẽ không dễ dàng rung động thêm lần nữa đâu!".
Bạch Cẩm Sương nghĩ ngợi một chút, Cảnh Hạo Đông là bạn của Mặc Tu Nhân, Lâm Kim Thư lại là bạn thân nhất của cô, hai người này không thể có khả năng cả đời này không qua lại với nhau được.
Nghĩ tới đây, cô khẽ thở dài một tiếng: "Được rồi, vậy thì nghe theo cậu!".
Bạch Cẩm Sương cúp máy của Lâm Kim Thư, vừa đi xuống lầu đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân ngồi ở trong xe.
Cô vừa bước ra từ trong thang máy, đèn xe của Mặc Tu Nhân đã bắt đầu liên tục chớp tắt, giống như đang phát ra tín hiệu hiện tại tâm tình.
của chủ xe đang rất tốt.
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy bãi đỗ xe không có ai cả, cô bước nhanh tới leo lên xe.
Vừa mới ngồi vào trong xe, Mặc Tu Nhân cũng đã ép người tới gần.
Bạch Cẩm Sương lập tức duỗi tay ra cản anh lại: "Anh làm gì thế?".
Mặc Tu Nhân cười khẽ: "Thắt dây an toàn cho em thôi, em nghĩ gì thế?"
Bạch Cẩm Sương thoáng cuống cuồng: "Anh đột ngột như thế, ai biết được anh rốt cuộc muốn làm gì chứ!".
Mặc Tu Nhân mỉm cười thắt dây an toàn cho cô, lúc chồm người trở về lại nhanh chóng hơn một cái lên mặt của Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương duỗi tay che đi khuôn mặt đang đỏ, trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân: "Đã nói trước là thắt dây an toàn rồi mà?".
Mặc Tu Nhân nhướn mày: "Không phải đã thắt xong rồi sao?" Bạch Cẩm Sương phồng hai má tức giận: "Vậy anh còn hôn trộm nữa!"
Mặc Tu Nhân khởi động xa, khóe mắt thoáng mang theo ý cười: "Em là của tôi, sao có thể tính là hôn trộm chứ!".
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa.
Cô quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa xe, bàn về độ mặt dày thì cô đây chịu thua rồi.
Mặc Tu Nhân đưa Bạch Cẩm Sương tới Ôn Nguyệt Các.
Món ăn ở Ôn Nguyệt Các thật sự là rất ngon, nhưng mà xuất sắc nhất vẫn là hải sản và món cay Tứ Xuyên.
Cả hai ngồi ở trên lầu tách biệt với tầng trệt, lại thêm phòng chơi bài ở Ôn Nguyệt Các được trang trí rất bắt mắt, hấp dẫn rất nhiều thực khách.