Cuối cùng Bạch Cẩm Sương có chút xấu hổ, cô đỏ mặt liếc mắt nhìn Mặc Tu Nhân: “Thế mà trước đây tôi lại không nhận ra anh sẽ biết nói lời ngon tiếng ngọt như vậy?
Mặc Tu Nhân lập tức lắc đầu: “Không phải lời đường mật, đây là lời nói thật!”
Con người của Bạch Cẩm Sương lóe sáng, cười nói: “Lần đầu tiên gặp mặt cũng đâu có thấy anh khen tôi đẹp”
Mặc Tu Nhân giật mình, đột nhiên đáp lại một câu: “Là do trước đây mắt tôi bị mù”.
Lần này Bạch Cẩm Sương thật sự không thể nhịn được nữa, cô liền cười ra tiếng.
Cô cầm lấy giấy ăn được đặt ở bên cạnh nhẹ nhàng lau mép một cái rồi tức cười nhìn về phía Mặc Tu Nhân: “Tôi đùa anh thôi, anh đừng nghiêm túc như vậy.
Tôi có thể hiểu trước đây chúng ta chỉ là người xa lạ, còn bây giờ người tình trong mắt biếm thành Tây Thi, tôi hiểu được”
Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có: “Em không biết, thời điểm hai ta còn là người xa lạ thì em cũng đẹp mắt, chỉ là tôi không quen khen người lạ mà thôi”.
Trước đây Bạch Cẩm Sương lại không thể nghĩ tới Mặc Tu Nhân khi nói đến chuyện yêu đương lại là dáng vẻ trịnh trọng như vậy.
Cô cười cười, gật đầu nói: “Vâng, anh nói đều đúng, chúng ta ăn thôi” Mặc Tu Nhân gật đầu, lập tức bắt đầu ăn.
Trước đây Bạch Cẩm Sương có đánh chết cũng không nghĩ đến muốn làm cho Mặc Tu Nhân nghe lời thì chỉ cần đáp ứng đi cùng anh là được rôi.
Hóa ra tình yêu thực sự có thể làm một người đàn ông hóa trung khuyển, thật là có chút kỳ diệu.
Bữa cơm với ánh đèn và nến sắp kết thúc rồi, đột nhiên Mặc Tu Nhân hỏi Bạch Cẩm Sương: “Chúng ta ăn xong rồi thì...làm cái gì tiếp?”
Không biết Bạch Cẩm Sương nghĩ tới điều gì mà khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, vẻ mặt khẩn trương, ngay cả lúc mở miệng cũng là nói đạo lý: “Chúng ta vừa mới nói đến chuyện yêu đương, cho nên phải đi theo đúng trình tự từng bước từng bước, anh không thể xằng bậy được.”
Mặc Tu Nhân có chút ngu người: “Bậy bạ cái gì, em đang nói gì vậy?” Bạch Cẩm Sương giật mình, cũng có chút sững sờ: “Không lẽ ý của anh không phải là như vậy?”
“Ý nào?” Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, mí mắt hơi hạ xuống, ánh mắt có chút nghiền ngẫm..
Rất rõ ràng, anh đoán được vừa rồi Bạch Cẩm Sương nghĩ đến chuyện gì.
Mặt của Bạch Cẩm Sương nháy mắt đỏ đến lợi hại, quả thực không khác sốt cà chua một chút nào.
Cô lúng túng hắng giọng một cái, cô còn tưởng rằng Mặc Tu Nhân ỷ vào hiện tại bọn họ đã nhận giấy kết hôn nên muốn xằng bậy chứ.
Kết quả lại là cô hiểu lầm, quả thực xấu hổ chết mất thôi.
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt trừng anh: “Không có ý gì, anh đừng hỏi!”
Mặc Tu Nhân có chút bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười: “Cái này không có gì, chỉ là tôi.”
Bạch Cẩm Sương thẹn quá thành giận mở miệng: “Không được nói chuyện này nữa, nếu không thì tôi sẽ tức giận!”
Mặc Tu Nhân dung túng nhìn cô, ánh mắt cưng chiều: “Được rồi, tất cả đều nghe em, không nói đến chuyện này nữa”.
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương lúc này mới tốt lên, cô nhẹ thở phào một cái, mím môi nói: “Lát nữa chúng ta...!đi xem phim đi!”
Trên tầng ba của biệt thự số một Hương Uyển có rạp chiếu phim tư nhân, đáng tiếc là cho đến bây giờ Bạch Cẩm Sương cùng Mặc Tu Nhân chưa có xem qua.
Mặc Tu Nhân nghe được đề nghị của cô thì con người sáng lên một cái, gật đầu nói: “Được thôi, tất cả nghe theo em”
Bạch Cẩm Sương bị dáng vẻ nghe lời của Mặc Tu Nhân làm cho có chút không được tự nhiên.
Cô hắng giọng một cái: “À thì...!anh cứ như mọi khi là được rồi, không cần cái gì cũng phải nghe tôi, nếu không...!tôi sẽ không thích ứng được.”
Bạch Cẩm Sương cho rằng, Mặc Tu Nhân nghe lời như vậy thì nhất định sẽ nghe cô.
Kết quả là Mặc Tu Nhân chăm chú nhìn cô, ý cười trong ánh mắt: “Nhưng không phải chồng nên nghe lời vợ sao?”
Con người nhỏ bé của Bạch Cẩm Sương hơi mở to, đỏ mặt trừng Mặc Tu Nhân: “Anh có thể nào nói chuyện đàng hoàng chút được không, tôi tôi lên lầu chọn phim đây”.
Bạch Cẩm Sương nói xong thì liền tự tay che mặt, nhanh chóng đi lên lâu.
Mặc Tu Nhân nhìn bóng lưng của cô, môi khẽ nở nụ cười.
Bình thường Bạch Cẩm Sương lãnh đạm xa cách, gặp phải chuyện này cũng ngầm chịu đựng, thế nhưng anh lại không nghĩ đến, khi cô thực sự nói chuyện yêu đương thì lại dễ dàng xấu hổ như vậy.
Nghĩ đến dáng vẻ thẹn quá thành giận của Bạch Cẩm Sương, ánh mắt Mặc Tu Nhân tối sầm, tâm tình tốt chưa từng có.
Mặc Tu Nhân mang dụng cụ vào phòng bếp, lúc này mới không nhanh không chậm lên lầu.
Lúc anh lên lầu thì Cảnh Hạo Đông đã gửi rất nhiều tin nhắn đến.
Cảnh Hạo Đông: Tu Nhân? Tỏ tình chưa? Bạch Cẩm Sương đồng ý không?
Cảnh Hạo Đông: Sao lại không nói chuyện, không phải là đang làm chuyện gì không đứng đắn đấy chứ?
Cảnh Hạo Đông: “Uầy, không lẽ bị tôi đoán đúng rồi.
Tu Nhân, tôi thật sự không nghĩ đến, nhìn cậu ngày thường đứng đắn chính nghĩa, thế mà gặp phải người con gái mình thích cũng không kiềm chế được:
Cảnh Hạo Đông: Ê nói cái gì đi chứ.
Rốt cuộc hai người tiến hành đến bước nào rồi, đều hơn một tiếng rồi, đừng nói với tôi là cậu chưa kết thúc đấy!
Cảnh Hạo Đông: Tôi chán muốn chết, đêm thất tịch người ta có đôi có cặp, tôi thì ngồi uống rượu một mình, ngay cả tên độc thân như cậu còn có người để nắm tay, tiếc là tôi ngay cả cổng nhà Lâm Kim Thư cũng không vào được, thật là thảm quá đi!
Mặc Tu Nhân nghĩ đến dáng vẻ Cảnh Hạo Đông một mình lầm bầm.
làu bàu nhắn thật nhiều tin như vậy thì im lặng lắc đầu.
Mặc Tu Nhân: Cậu nghĩ nhiều rồi, chúng tôi mới vừa ăn cơm xong, cô ấy bằng lòng quen tôi rồi, nhưng mà chỉ là ở quan hệ nam nữ mà thôi, chờ sau này tình cảm của bọn tôi ổn định, tôi sẽ cầu hôn với cô ấy, cho cô ấy một hôn lễ long trọng.
Cảnh Hạo Đông: Hâm mộ thật đấy.
tôi biết mà, cô ấy tặng hoa huệ dạ hương trắng cho cậu, tám phần mười là đang yêu thầm cậu rồi, chúc mừng cậu nhé người anh em!
Mặc Tu Nhân: Không nói chuyện nữa, bọn tôi phải đi xem phim rồi!
Cảnh Hạo Đông: “Chậc...!Cậu cứ cho tôi ăn cơm chó như thế mà được à? Hành hạ cẩu độc thân là không lịch sự đâu đấy!
Mặc Tu Nhân nhìn Cảnh Hạo Đông nhàm chán đến hoảng thì không tiếp tục để ý đến anh ta mà cất điện thoại di động rồi tiếp tục lên lầu.
Mặc Tu Nhân không có lên thẳng tầng trên mà đến phòng ngủ ở tầng hai thay một bộ đồ khác, sau đó thì chỉnh sửa lại tóc tại một chút rồi mới xoay người lên lầu ba.
Mặc Tu Nhân mới vừa vào phòng chiếu phim trên tầng ba thì Bạch Cẩm Sương đã nhận ra anh thay đồ.
Cô hơi kinh ngạc: “Sao anh lại thay quần áo rồi?”
Còn một hai giờ nữa là đi ngủ, hơn nữa đang ở trong nhà, nên có đánh chết Bạch Cẩm Sương cũng không nghĩ ra Mặc Tu Nhân thay quần áo là vì hấp dẫn con mắt của cô.
Mặc Tu Nhân bình tĩnh gật đầu, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, quả nhiên Bạch Cẩm Sương chú ý tới, không uổng phí công anh chọn qua lựa lại thật lâu.
Anh tùy ý mở miệng nói: “Vừa rồi bị dầu dính lên, khó chịu nên thay bộ khác.”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, hoàn toàn tin vào lí do thoái thác của anh.
Cô cầm vài cái CD qua đặt ở trước bàn cạnh ghế sô pha: “Anh thích bộ nào thì chọn đi!”.
Mặc Tu Nhân duỗi tay nắm tay cô, kéo cô lên ghế ngồi, giọng nói ôn nhu ngọt ra nước: “Em ngồi đi, những chuyện này để tôi làm thì tốt rồi”
Mặc Tu Nhân ôn nhu chiểu cố cô như vậy làm Bạch Cẩm Sương có chút ngượng ngùng.
Khuôn mặt cô hơi đỏ lên: “Những thứ này đều là chuyện nhỏ, ai làm cũng giống nhau cả thôi!”
Mặc Tu Nhân bá đạo cầm lấy CD: “Em thích cái nào?” “Anh chọn đi!”
Mặc Tu Nhân như là không nghe được lời cô nói, nhíu mày nhìn cô, cầm lấy một đĩa CD cho cô xem: “Em thích cái này không?”.
Bạch Cẩm Sương xem như là biết rồi, tuy người này bây giờ đối xử với cô ôn nhu muốn chết nhưng vẫn còn tính bá đạo từ trong xương.
Cô bặm môi, chỉ chỉ một cái CD trên bàn: “Xem bom tấn khoa học viễn tưởng đi!”