Cô gái vừa bó hoa, vừa cười và nói: "Là tình yêu thầm lặng, có điểm giống với hoa huệ dạ hương trắng, nhưng cũng không hẳn là giống nhau hoàn toàn, hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời, cũng giống như là cô luôn dõi theo người mà mình yêu thương, tuy rằng là sự âm thầm yêu mến một cách lặng lẽ, nhưng trong trắng hơn ý nghĩa của hoa huệ dạ hương một chút!"
Bạch Cẩm Sương gật gật đầu: "Vậy thì cô gái lại cho tôi vài bông hoa hướng dương đi!"
Cô gái có chút tò mò nhìn cô và nói: "Cô muốn tặng cùng luôn sao?"
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy cô gái nhiệt tình như vậy nên cũng không có ý né tránh từ chối trả lời, cô lắc đầu: "Không, tôi định cắm xen hoa hướng dương và đặt tại phòng riêng của tôi"
Cô gái vừa gật đầu vừa cười, bó hoa lại cho Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương thanh toán xong xuôi thì lái xe rời đi.
Chưa đầy tám giờ thì cô đã đến biệt thự số 1 Hương Uyển.
Chỉ có điều, trong nhà im ắng, tĩnh lặng, phòng khách đang sáng đèn.
Bạch Cẩm Sương định mở cửa biệt thự và đi vào trong, vừa mới đi được hai bước thì đã nhìn thấy Mạc Tu Nhiên ngồi trên ghế xô pha trong phòng khách, mở mắt nhìn cô.
Trong tay anh đang cầm một điếu thuốc, ngồi dựa lên ghế sô pha, ánh mắt lạnh lùng, trong đôi mắt không có chút ấm áp nào.
Bạch Cẩm Sương nghĩ đến cuộc điện thoại trước đó, giọng nói có chút lo lắng không yên: "Anh đã ăn cơm chưa?".
Mạc Tu Nhiên nhìn cô một cái, thu tầm mắt lại, ánh mắt tràn đầy sự lạnh lùng: "Liên quan gì đến em?".
Bạch Cẩm Sương nghe thấy giọng điệu đó của anh, hơi hơi giật mình.
Cô đột nhiên nghĩ đến, buổi sáng Mạc Tu Nhân hỏi cô buổi tối muốn ăn gì, chẳng phải là về nhà sao.
Rõ ràng anh không nói gì, chỉ hỏi han, nhưng tối nay, cô đi ăn cùng Sở Tuấn Thịnh, anh tức giận cúp mắt và tắt điện thoại đi.
Mà lần này cô về nhà, anh ở trong nhà vừa hút thuốc vừa đợi cô, làm sao cho được đây, anh vừa tan làm thì đã ngay lập tức về nhà.
Hôm nay là ngày lễ, sao cô lại có thể ra ngoài ăn tối với bạn nhỉ, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Đột nhiên Bạch Cầm Sương chợt nghĩ ra manh mối, chỉ một lúc sau là đã hiểu ra rồi.
Mạc Tu Nhân miệng nói một đằng mà trong tâm nghĩ một nẻo, buổi sáng đã hỏi như thế, nói chung là tối nay muốn cùng cô ăn cơm và đón lễ.
Cô không biết cô phỏng đoán đúng hay sai, nhưng đứng trước bộ mặt lạnh lùng của Mạc Tư Nhân cô lại không thể tức giận được.
Cô bước về phía trước hai bước, tay lấy bó hoa ra, cười với Mạc Tu Nhân: "Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, việc anh không ăn cơm đương nhiên là có liên quan tới em rồi!"
Mạc Tu Nhân hất mặt lên trừng mắt nhìn Bạch Cầm Sương, dường như có chút tức giận, nhất là sau khi nhìn thấy cô lấy bó hoa ra, sắc mặt ngày càng khó coi.
Làm sao coi cho được đây, cô mang bó hoa về nhà chẳng phải là muố khoe mẽ với anh sao?
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Bạch Cẩm Sương: "Nếu em đã biết chúng ta là vợ chồng thì hà cớ gì em lại mang những bông hoa này về khiến anh phát ói?
Bạch Cẩm Sương không hiểu gì, ngây ra một lúc, lơ mơ đáp: "Cái gì cơ?".
Mạc Tu Nhân cà khịa, giễu cợt cô: "Bạch Cẩm Sương, tại sao trước đây anh lại không nhìn ra em giả bộ ngây thơ vô tội như thế nhỉ? Làm sao? Em không biết gì sao? Em mang hoa mà người đàn ông khác tặng về nhà, em làm như thế là muốn đối đầu với ai đây?".
Tuy rằng Bạch Cẩm Sương biết Mặc Tu Nhân đang tức giận ở bên trong, nhưng nghĩ đến việc bị anh hiểu lầm, cô càng giận hơn và càng không nói gì cả..
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Mặc Tu Nhân, đi thẳng đến chỗ anh, đặt hoa huệ dạ hương trắng lên bàn: "Anh nghĩ nhiều rồi, lúc em ăn tối xong và trở về nhà, vừa đúng lúc đó nhìn thấy hàng hoa, nên muốn mua cho phòng anh một bó hoa thôi, anh nhận hay không nhận thì tùy!"
Bạch Cẩm Sương nói xong thì cầm bó hoa hướng dương của cô mang lên tầng.
Đợi Mặc Tu Nhân bình tĩnh lại thì Bạch Cẩm Sương đã đi lên tầng rồi.
Mặc Tu Nhân đỡ người nhìn chằm chằm hoa huệ dạ hương ở trên bàn, vừa quay đầu nhìn theo bóng hình của Bạch Cầm Sương, có chút không tin vào hiện thực.
Đây là...!hoa mà Bạch Cẩm Sương tặng mình sao?
Sau khi kinh ngạc, anh nhìn ngắm nhìn xung quanh bó hoa huệ dạ hương trắng mà cô tặng anh.
Đột nhiên anh dùi điếu thuốc trên tay vào gạt tàn ở trên bàn, sau đó vào nhà vệ sinh rửa tay, xịt một chút nước hoa lên người, rồi ngửi ngửi một cách kỹ càng, cho đến khi hết mùi thuốc lá, anh mới thật nhanh.
chóng đi ra khỏi phòng, đi lấy hoa mà Bạch Cẩm Sương tặng anh.
Nhìn chằm chằm hoa lục bình trắng mà Bạch Cẩm Sương tặng anh, sự thờ ơ và cáu kỉnh trong đôi mắt anh đã biến mất lúc nào không hay, ánh mắt anh nhìn chằm chằm bó hoa rất ấm áp, cảm thấy mỗi bông hoa mỗi nụ hoa đều hiện lên một vẻ rất đỗi đáng yêu.
Anh cầm bó hoa lên, cười với vẻ ngu ngơ, hôm nay là lễ thất tịch, Bạch Cẩm Sương vì lẽ gì mà lại tặng hoa cho anh.
Tuy là cô đi ra ngoài ăn tối với Sở Tuấn Thịnh, nhưng nhìn vào bó hoa mà cô tặng anh thì anh có thể rộng lòng tha thứ cho cô một lần.
Mặc Tu Nhân ánh mắt không nhịn được cười, anh hít hà hương thơm thoang thoảng của hoa, rồi lại ngửi mùi trên tay áo, may mà vừa nãy đã rửa tay sạch sẽ, không làm mùi thuốc ám vào hương thơm của hoa.
Anh cầm đóa hoa lên tầng với vẻ mặt tươi cười.
Kết quả là, khi lên đến phòng, mới phát hiện ra rằng trong phòng anh không có bình cắm hoa.
Anh gọi điện thoại cho quản gia: "Quản gia, trong nhà có bình cắm hoa không?"
Quản gia liền trả lời: "Có đó, anh muốn loại nào?" Mặc Tu Nhân mím môi nói: "Chỉ cần bình cắm được là được!"
Quản gia không thể ngờ rằng tâm trạng Mặc Tu Nhân lại tốt như thế, vừa cười vừa nói: "Vậy thì bây giờ tôi sẽ mang lên cho anh!".
Mặc Tụ Nhân đang định gật đầu, không hiểu là đã nghĩ ra điều gì, ánh mắt bất chợt sáng lóe lên, nói: "Tôi nhớ là trước kia trong một hội đấu giá
nước ngoài, tôi đã vợt được một chiếc bình hoa từ thời nhà Tống của gốm sứ Thanh Hoa, anh hãy mang nó lên đây cho tôi!".
Quản gia trợn tròn mắt: "Anh muốn dùng cái bình đó...!để làm gì?"
Chiếc bình hoa đó đáng giá ngàn vàng, lúc đó anh đấu giá và mua được, nhưng cũng phải tiêu tốn hết bao nhiêu là tiền, nghe nói là do Tứ Đại Quan thời nhà Tống sản xuất xa, rất đáng giá, quản gia cũng không dám bày ra, chỉ sợ có ai không cẩn thận làm vỡ mất.
Kết quả là Mặc Tu Nhân đã nói một câu thản nhiên với Phong Kính Văn: "Cắm hoa!"
Suýt chút nữa thì quản gia lên giọng, cái gì cơ, chiếc bình hoa quý hiểm đã luôn ở đó và trở thành một quy tắc bất di bất dịch rồi, cớ sao anh lại dùng nó để cắm hoa, gu thẩm mỹ kiểu gì vậy, thật là lãng phí của giới quá đi!
Quản gia giọng điệu tỏ vẻ khốn khổ: "Cậu chủ, cái bình hoa đó không đẹp, tôi sẽ giúp anh tìm lại một cái khác nhé!"
Mặc Tu Nhân giọng nói có chút buồn cười: "Không cần đâu, lấy cái đó đi, chỉ có nó mới có thể đánh thức được giá trị của những bông hoa này".
Quản gia cũng không biết là Mặc Tu Nhân đang có trò gì, nhưng bình hoa là của Mặc Tu Nhân, cho dù là anh có muốn lấy nó ra để chơi đùa đi chăng nữa thì ông cũng không có tư cách để nói, cùng lắm thì cũng chỉ có thể khuyên được hai câu.
Anh đã quyết định rồi, chỉ có thể gật đầu: "Bây giờ tôi sẽ mang lên cho anh!"
Một lúc sau, quản gia đã mang chiếc bình hoa của gốm sứ Thanh Hoa trong truyền thuyết lên.
Hoa văn trên chiếc bình hoa vô cùng đẹp mắt, Mặc Tu Nhân cầm đi, rồi đặt ở một bên, quản gia nhìn một với vẻ vô cùng kinh ngạc.
Anh cầm bình hoa bằng cả hai tay, chỉ sợ cầm không chắc, Mặc Tu Nhân không coi trọng, trái tim anh thế này, nhưng thực chất là không chịu đựng được nỗi kinh sợ!
Kết quả là sự việc kế tiếp đã làm anh hoàn toàn mở rộng tầm mắt.
Mặc Tu Nhân thuận tay đặt bình hoa, kết quả là, trong lòng đối với hoa như đối với người, anh mắt điềm đạm, miệng mỉm cười chúm chím, anh cẩn thận dỡ những bông hoa trong lòng ra.
Quản gia tỏ vẻ có chút sợ hãi, những bông hoa này có gì khác nhau sao?
Ông cẩn thận, tỉ mỉ ngắm đi ngắm lại bó hoa đó, quả nhiên là không thấy có gì đặc biệt, Ông nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân không biết nói sao, nuốt nước bọt một cách khó khăn: "Cậu chủ, những bông hoa này..."
Ông còn tưởng rằng là từ nước nào đó vận chuyển bằng máy bay về, loại như thế này vô cùng hiếm gặp!
Thế rồi, Mặc Tu Nhân mím môi khẽ cười: "Là Bạch Cầm Sương tặng đó!"