Bạch Cẩm Sương mím mím môi, biểu cảm hết sức nghiêm túc: “Không phải là sợ người khác biết được, với lại ban đầu chúng ta đã nói rõ là sẽ kết hôn ngầm, lúc trước đã thỏa thuận xong rồi, vậy cần có thể ước về tinh thần nữa, hơn nữa, sau một năm chúng ta sẽ phải ly hôn, nếu như bị người khác biết được anh từng có một cuộc hôn nhân, hơn nữa còn là kết hôn với em, vậy không phải là không tốt cho thanh danh của anh sao, anh đối tốt với em như vậy, em không thể làm cái loại người vong ân phụ nghĩa đó!”.
Mặc Tu Nhân cười như không cười nhìn cô, đáy mắt không có một chút vui vẻ nào: “Nói như vậy, anh còn phải cảm ơn em sao, khen em có ơn liền báo đáp sao?”
Bạch Cẩm Sương vội vàng khua khua tay: “Cảm ơn thì không cần đầu, nói tới việc anh giúp em không biết bao nhiêu lần như vậy, là em nên cảm ơn anh!”
Trong lòng của Mặc Tu Nhân vô cùng bực bội, anh hừ lạnh một tiếng: “Em rốt cuộc đúng là kém cõi quá, mới sẽ cảm thấy, người khác biết tôi với em đã kết hôn, sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của tôi, loại chuyện này, không phải là đối với con gái như em sẽ càng ảnh hưởng lớn hơn sao?” Bạch Cẩm Sương nghẹn một cái, cô thật sự chưa từng nghĩ qua, Mặc Tụ Nhân sẽ nói như vậy.
Dù sao đi nữa, lúc bắt đầu kết hôn ngầm, bọn họ cũng đã nói ổn thỏa rồi.
Cô trầm mặc hai giây: “Dù sao cũng đều phải ly hôn, nói là không tốt cho đối phương, còn không bằng khiêm tốn một chút, tiếp tục kết hôn ngầm, đừng để cho quá nhiều người biết được, sau cùng đều tốt cho anh và em!”.
Mặc Tu Nhân rốt cuộc không nhịn được, cười lạnh một tiếng: “Vậy em tính toán cũng thật là lâu dài!”
Bạch Cẩm Sương đã mấy ngày rồi không có nói những lời đối chọi tương đối gay gắt như thế này với Mặc Tu Nhân, bây giờ thái độ anh thể này, ngược lại khiến cho cô không biết phải đáp lời như thế nào.
Cô vặn vặn đầu ngón tay, có chút buồn bực nhìn Mặc Tu Nhân, muốn nói lại thôi: “Mặc Tu Nhân, có phải lời trong miệng em nói ra, đều khiến cho anh cảm thấy địa vị của bản thân bị khống chế tuyệt đối, bị chịu sự khiêu khích, vì vậy tâm tình mới không tốt như vậy phải không?”
Mặc Tụ Nhân nghe những lời nói này, vô cùng tức giận cười: “Còn địa vị bị khống chế tuyệt đối! Em trực tiếp nối tính cách tôi tự kiêu, không cho phép người khác khiêu khích tôi không phải là được rồi sao, Bạch Cẩm Sương, tôi nói em thật là tài, em vẫn muốn cùng tôi ly hôn như vậy sao?”
Bạch Cẩm Sương nghe những lời nói này, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nhân: “A!”.
Sắc mặt cô thay đổi một cái, lẩm bẩm một tiếng: “Nói cứ giống như là chúng ta nghiêm nghiêm túc tục kết hôn vậy!”.
Nếu như không phải là bởi vì hợp đồng kết hôn, bây giờ cô đã thích Mặc Tu Nhân rồi, đương nhiên không thích cuộc hôn nhân này đến kỳ hạn kết thúc.
Thế nhưng, sự thật là, bọn họ chính là thỏa thuận hợp đồng, đến lúc thì phải ngừng thôi!
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương có chút mất mác.
Mặc Tu Nhân cũng sững sờ, không gian trong xe lớn như vậy, giọng nói của Bạch Cẩm Sương mặc dù nhỏ, nhưng anh vẫn nghe rất rõ ràng.
Anh nghĩ đến cái hiệp nghị lúc bắt đầu kia với Bạch Cẩm Sương, vừa đau đầu vừa thầm chửi bản thân không có tính toán trước.
Anh cũng không có ý định tiếp tục giằng co với Bạch Cẩm Sương nữa, buồn bực nói: “Em đi làm trước đi!” Bạch Cẩm Sương gật gật đầu, mở cửa xe ra muốn xuống xe.
Kết quả, Mặc Tu Nhân không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên do dự nói: “Chờ một chút, Bạch Cẩm Sương!”
Bạch Cẩm Sương nghiêng đầu nhìn anh: “Sao thế? Anh còn có chuyện gì sao?”.
Trong lòng Mặc Tu Nhân đắn đo tới đắn đo lại mấy lần, mới ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: “Thứ sáu tuần này em có thời gian rảnh không?”
Bạch Cẩm Sương ngẩn người, không nghĩ tới rằng, Mặc Tu Nhân sẽ hỏi cô như vậy.
Cô hỏi ngược lại: “Thứ sáu tuần này anh có chuyện gì sao?”
Sắc mặt của Mặc Tu Nhân bỗng nhiên trở nên có chút mất tự nhiên, ánh mắt anh né né tránh, không nhìn Bạch Cẩm Sương: “Không có chuyện gì, chỉ tùy tiện hỏi một chút vậy thôi!”
Bạch Cẩm Sương nhíu nhíu mày một cái, vội vàng đi đánh thẻ, cũng không có chú ý tới Mặc Tu Nhận có cái gì không đúng, giọng nói vội vã: “Em cũng không biết, đến lúc đó sẽ xem lại, nếu như không có thời gian rảnh, em sẽ nói lại cho anh!”.
Mặc Tu Nhân gật đầu một cái: “Được, tôi biết rồi!” Bạch Cẩm Sương nghe như vậy, lập tức đóng cửa xe lại, nhanh chóng chạy về phía thang máy.
Mặc Tu Nhân nhìn bóng lưng của Bạch Cẩm Sương, khẽ thở dài một cái, ngồi ở trong xe một lúc lâu sau, mới bước xuống xe.
Bạch Cẩm Sương đến tổ thiết kế ngồi xuống, thì nhìn thấy Vân Yến nhẹ nhàng yên lặng dựa tới.
Cô ấy hỏi: “Cầm Sương, nghe nói trước đây cậu bị thương, có tốt lên.
được chút nào chưa vậy!”
Bạch Cẩm Sương cho rằng cô bé này đang quan tâm đến tình hình bị thương của mình, cười cười lắc đầu một cái: “Cậu xem, hoàn hảo không có tổn thất gì, chỉ có điều, cậu có lòng rồi, cảm ơn cậu đã lo lắng cho tớ!”
Vân Yến ngượng ngùng cười cười một cái, chớp chớp mắt, len lén nhìn Bạch Cẩm Sương một cái, vẻ mặt có chút khẩn trương: “Cẩm Sương, tớ có nghe nói, có tin tức là Lâm Kim Thư của tổ kỹ thuật từ chức rồi đó!”.
Bạch Cẩm Sương vừa sửa sang lại mặt bàn, vừa gật đầu, cũng không đem lời nói của cô ấy để ở trong lòng: “Ừm, đã sớm từ chức rồi!”
Vân Yến cắn cắn môi một cái, bộ dạng muốn nói lại thôi: “Lúc trước, lúc tớ nhìn Lâm Kim Thư còn chưa từ chức, anh Cảnh hình như thường xuyên tìm tới cô ấy đó!”.
Bạch Cẩm Sương nghe những lời này, lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Yến, vẻ mặt lạnh đi hai phần: “Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?”.
Cô đột nhiên nghĩ tới, lần trước xe của Tề Bạch Mai trên đường bị đụng mạnh, còn bị trật eo, cô tạm thời suy nghĩ lại một chút, lúc xuống lầu, thấy giống như Vân Yến ở trong hành lang, nói cái gì đó với Cảnh Hạo Đông.
Nghĩ tới chuyện này, nét mặt của cô trở nên nghiêm túc hơn.
Vân Yến bị Bạch Cẩm Sương nhìn như vậy có chút không được tự nhiên, vội vàng cười khan: “Tớ chỉ là thuận miệng hỏi một chút vậy thôi, Cẩm Sương, sao cậu nghiêm túc như vậy làm gì!”.
Gương mặt của Bạch Cẩm Sương lạnh lại: “Thật sự chỉ là thuận miệng hỏi thôi sao?”
Vân Yến có cảm giác bị người khác nhìn thấu, chỉ cảm thấy trong lòng có chút khó chịu: “Cầm Sương, tớ là người thế nào, cậu không biết sao? Tớ thật sự chỉ là tò mò một chút mà thôi!”
Bạch Cẩm Sương nhìn cô ấy một cái thật sâu, tiếp tục sửa sang lại đồ đạc: “Cậu nghĩ cái gì, tớ không muốn biết, chỉ là, tớ biết cậu là một cô gái hiền lành hướng nội, tớ hy vọng cậu đừng bị tình cảm nhất thời, khiến đối
mắt mụ mị, làm ra những chuyện sai trái, còn có, Lâm Kim Thư là bạn thân của tớ, tớ không cho phép bất kỳ ai tổn thương tới cô ấy! Cậu hiểu không?”
Vân Yến nghe thấy những lời này của Bạch Cẩm Sương, ánh mắt lập tức đỏ lên.
Cô ấy chẳng qua là trong thời gian này, tính toán mọi cách để thấy được Cảnh Hạo Đông, nhưng luôn luôn không nghe ngóng được tin tức gì, trong lòng vô cùng mất mác, cho nên, mới nghĩ muốn hỏi thăm tình hình từ chỗ của Bạch Cẩm Sương mà thôi.
Cô ấy thật sự không nghĩ tới rằng, Bạch Cẩm Sương lại nhạy cảm như vậy, lại có thể đoán ra được.
Cô ấy khó chịu cúi thấp đầu, không nói tiếng nào.
Bạch Cẩm Sương thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn cô ấy: “Vân Yến, cậu...cậu đừng làm dáng vẻ như thế, lời của tớ có thể có chút nặng nề, nhưng cũng là vì tốt cho cậu, tớ cũng không giấu diếm với cậu nữa, con người Cảnh Hạo Đông này, mặc dù nhìn thấy thì thật trượng nghĩa, nhưng mà, phương diện tình cảm thì là một mớ hồ đồ cặn bã, tớ nghĩ rằng, nếu cậu không muốn bị tổn thương, vẫn nên cách xa anh ta ra một chút, về việc anh ta cứ bám dính Lâm Kim Thư, cái này không có liên quan gì đến Lâm Kim Thư, tớ hy vọng cậu bất luận làm chuyện gì, phải nhìn rõ như điều này đã rồi nói sau, không nên liên lụy đến người vô tội!”.
Vân Yến đỏ mắt ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm Sư,4g, ánh mắt ướt đẫm nước mắt, giọng nói có chút tủi thân: “Cẩm Sương, cậu đừng hiểu lầm, tới không có tâm tự xấu gì cả! Lúc trước anh Cảnh giúp đỡ tớ, tớ chỉ là...trong lòng nhớ mãi không quên, tới không kìm chế được tình cảm của bản thân, nên mới hỏi thăm từ chỗ cậu, tớ cũng không có ý muốn tranh giành anh Cảnh với Lâm Kim Thư, tớ chỉ là muốn biết tình hình của anh ấy, chỉ muốn xa nhìn anh ấy lâu một chút!”