Mặc Tu Nhân nhìn thấy ánh mắt Bạch Cẩm Sương đang nhìn mình thì vẻ mặt của anh lập tức trở nên cứng ngắc mà gật đầu.
Anh đi tới rồi lấy chiếc điện thoại di động từ trong tay Doãn Nhược Liên.
Hai người Bạch Cẩm Sương xuống đài quan sát.
Bạch Cẩm Sương chỉ cần nhìn lướt qua một lần là nhìn thấy Mặc Tu Nhân đang chụp ảnh với Doãn Nhược Liên.
Tay cô hơi siết chặt, cố gắng để cho mình bỏ qua hai người bọn họ mà không nhìn chằm chằm về phía trước như vậy nữa.
| Lúc bọn họ đi qua người Mặc Tu Nhân, Sở Tuấn Thịnh cố ý nâng cao giọng nói: "Cẩm Sương, nếu buổi chiều cô muốn ngâm mình trong suối nước nóng thì cô có thể đến biệt thự riêng của tôi.
Suối nước nóng tự nhận thì sạch sẽ và riêng tư hơn nhiều so với suối nước nóng của khách sạn.
đó"
Bạch Cẩm Sương mím môi, cô nói giọng điệu rất tự nhiên: "Ừm, để tôi suy nghĩ đã.”.
Sở Tuần Thịnh cứ như vậy mà đứng trực tiếp trước mặt Doãn Nhược Liên và Mặc Tu Nhân rồi nhét cho cô một tấm thẻ: "Đừng nghĩ ngợi gì nữa.
Đây là thẻ thông hành, cô đến lúc nào cũng được” | Bạch Cẩm Sương ngước mắt lên thì thấy Mặc Tu Nhân đang cầm chiếc điện thoại di động của Doãn Nhược Liên mà đứng im tại chỗ đó.
Anh nhìn chằm chằm vào cổ với sắc mặt rất khó
coi.
Cô cầm tấm thẻ thông thành mà Sở Tuấn Thịnh nhét vào tay mình rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Bạch Cẩm Sương đi, Doãn Nhược Liên lập tức cố ý đả và cha Mặc Tu Nhân một cái, rồi thì thầm nói: "Thật là không nhìn ra, mối quan hệ của Nhà thiết kế Bạch thật rộng”
Sắc mặt của Mặc Tu Nhân trầm xuống, anh đưa mắt nhìn cô ta một cái rồi lập tức đưa điện thoại di động cho cô ta: “Cô mau câm miệng lại cho tôi”
Nói xong rồi anh lập tức xoay người bỏ đi.
Sắc mặt của Doãn Nhược Liên có chút đờ đẫn.
Cô ta cúi đầu xuống để xem mấy tấm ảnh mà Mặc Tu Nhân vừa chụp cho mình.
Cô ta tự mình an ủi bản thân.
Mặc dù tính tình anh có chút xấu nhưng dù sao anh cũng đã giúp cô ta chụp vài tấm ảnh.
Kết quả là, khi cô ta vừa dở hai tấm ảnh đó ra xem mà tức đến muốn thổ huyết.
Mặc Tu Nhân đang chụp ảnh sao? Đúng là anh đã không nhìn ống kính mà chỉ ấn nút chụp ảnh mà thôi.
Trong một bức ảnh, cô ta đang ở góc dưới cùng bên phải, khuôn mặt được chụp chỉ là một mảnh mơ hồ.
Rõ ràng là Mặc Tu Nhân đã không nhìn điện thoại di động mà chỉ tùy tiện ấn nút chụp.
Còn có một tấm khác, mặt của cô ta còn bị nghiêng.
Trong bức ảnh này, đôi mắt của cô ta sắp bay lên trời rồi, khuôn mặt thì vặn vẹo.
Doãn Nhược Liên cảm thấy vô cùng tức giận.
Xem ra, cô ta đã hoàn toàn bị Mặc Tu Nhân coi như một công cụ rồi.
Thật là làm cô ta tức chết mà.
Nếu anh đã quan tâm như vậy thì tại sao vẫn còn ghen tuông, sao không trực tiếp đứng lên giải thích đi..
| Doãn Nhược Liên vừa cảm thấy ghen tị lại vừa thấy có chút hâm mộ.
Trong lòng cô ta còn cảm thấy chua xót mà tự an ủi mình vài câu an ủi mình.
Mặc Tu Nhân thật là hèn nhát.
Cô ta khinh thường anh.
| Nhưng thực ra, Doãn Nhược Liên cũng không biết, trên đời này có một loại thích, bởi vì quá yêu thích và quan tâm, cho nên mới có thể cẩn thận từng li từng tí như vậy.
Rõ ràng là rất để ý nhưng chỉ có thể ghen tuông mà không dám nói.
Tới giờ ăn trưa, Bạch Cẩm Sương và Vân Yến đã ăn cùng một chỗ.
Sau khi ăn cơm xong, Bạch Cẩm Sương muốn nghỉ ngơi một lúc nhưng Vân Yến lại gọi cô cùng nhau đi ngâm mình trong suối nước nóng.
Bạch Cẩm Sương cầm đồ tắm rồi cùng Vân Yến đi xuống tầng.
Lúc trước, Bạch Cẩm Sương đã từng tới đây, cô biết suối nước nóng của nơi này được đặt trong một khu rừng lá rộng lớn phía sau khách sạn.
Mỗi bức tường trong hồ nước nóng đều được lát đá xanh.
Tuy nhiên suối nước nóng này tách biệt với khu biệt thự tư nhân ở bên kia.
Nhưng chắc là cả hai nơi đầu có cùng một nguồn nước chảy.
Lúc Bạch Cẩm Sương ra khỏi thang máy, trong tay cầm tấm thẻ thông hành à Sở Tuấn Thịnh đã đưa cho cô.
Khi cô còn đang suy nghĩ mình có nên cùng Vân Yến đến biệt thự tự nhận để ngâm mình trong suối nước nóng hay không.
Kết quả là, khi cô vừa mới bước ra khỏi thang máy thì lập tức nhìn thấy Mặc Tu Nhân từ xa.
Anh trông giống như một đại thần.
Lúc này, anh đang ngồi ở đại sảnh khách sạn.
Anh lười biếng tựa vào số pha, giống như là đang xem tư liệu gì đó.
Cả người anh đều toát lên vẻ cao quý bẩm sinh, phong thái cao cao tại thượng làm cho người khác cảm thấy sự xa cách, hờ hứng và lạnh lùng.
Hơn nữa khuôn mặt đẹp trai đến đáng sợ của anh làm cho những người đi qua đều lén lút đánh giá anh mà không dám tới gần.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày, cô cũng không có ý định bước tới mà chào hỏi.
Nhưng mà, khi cô và Vân Yến vừa đi tới đại sảnh, Mặc Tu Nhân lại đứng lên rồi bước nhanh về phía hai người.
Bước chân của Bạch Cẩm Sương hơi chậm lại.
Dáng vẻ này, Mặc Tu Nhân đã đi tới trước mặt nàng.
| Anh trực tiếp đưa tay kéo lấy cánh tay Bạch Cẩm Sương, sắc mặt lúc này của anh lại có chút u ám: "Không được đi” | Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương có chút buồn bực: "Có chuyện gì?”.
Mặc Tu Nhân nhìn cô với ánh mắt phiền muộn, sắc mặt lại có chút không vui: “Tôi nói em không được đi đến suối nước nóng của Sở Tuấn Thịnh”.
Vân Yến giật mình nhìn hai người bọn họ.
Lúc này, cô ấy đang cảm thấy có chút khó hiểu.
Dù sao, cô ấy cũng không biết quan hệ giữa Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương có chút bất đắc dĩ, cô đành phải nói với Vân Yến: "Cậu cứ đến chiếc ghế sô phá ở bên kia một chút đi.
Tớ và Tổng giám đốc Mặc có chút chuyện cần phải nói”
Vân Yến ngoan ngoãn gật đầu, nhưng cô ấy đi ba bước lại quay đầu nhìn lại rồi lại đi về phía sô pha.
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân một cái, cô trầm mặt nói nhỏ: "Đi ra ngoài rồi nói” Con ngươi Mặc Tu Nhân chợt lóe lên, anh giơ chân rồi bước đi theo cô.
Đến bên ngoài khách sạn, Bạch Cẩm Sương tỏ ra hờ hững mà nhìn Mặc Tu Nhân.
Lúc này cô vẫn còn nhớ tới cảnh tượng anh chụp ảnh cho Doãn Nhược Liên vào buổi sáng.
Trong lòng cô lại cảm thấy có chút châm chọc mà nghĩ: “Quả thật, đối tượng xem mắt mà gia đình giới thiệu cho có đãi ngộ không hề giống nhau
Cô mở miệng nói: "Tổng giám đốc Mặc, tôi hy vọng sau này anh đừng ở trước mặt đồng nghiệp trong công ty mà nói những lời mập mờ không rõ ràng như vậy.
Tôi sợ bị người khác hiểu lầm.
Còn nữa, chuyện tôi có đi đến suối nước nóng của Sở Tuấn Thịnh hay không cũng không liên quan đến anh.” | Mặc Tu Nhân cứ vậy mà nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, S.
2 mặt của anh có chút khó coi, giọng nói lúc này của anh lại càng thâm trầm hơn: "Tôi có thể nghe em, sau này tôi sẽ không nói lung tung ở trước mặt đồng nghiệp.
Thế nhưng, em không thể đến chỗ củ Sở Tuấn Thịnh kia được.
"Tại sao?" Bạch Cẩm Sương nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng, cô nhìn Mặc Tu Nhân với ánh mắt khiêu khích.
Cô thật sự đã chịu đủ các hành động của Mặc Tu Nhân rồi.
Rõ ràng là anh đã cùng người phụ nữ khác tỏ ra thân mật, sao anh còn phải xen vào chuyện của cô chứ? Anh làm như vậy sẽ khiến cô hiểu lầm.
Cô thực sự không muốn bản thân mình lại tự đa tình như trước đây nữa.
Mặc Tu Nhân dùng dáng vẻ cố chấp mà nhìn Bạch Cẩm Sương.
Anh cũng không nói rõ nguyên nhân mà chỉ nói: "Tôi không cho phép em đi”.
| Bạch Cẩm Sương lập tức nổi giận, mà đến người giấy cũng phải nổi giận.
Giọng điệu của cô rất vội vàng, cô trực tiếp nói thẳng: "Vậy nếu tôi cứ nhất định phải đi thì sao?”
| Cô vốn định cùng Vân Yến đến một nơi, mà cô cũng không nghĩ nhất định phải đến chỗ đó.
Thế nhưng, Mặc Tu Nhân cứ nhất định phải kích động cô.
Nếu anh không để cô đi thì cô nhất định phải đi.
Khuôn mặt của Mặc Tu Nhân lập tức u ám một cách đáng sợ, sắc mặt của anh lại thay đổi.
Đột nhiên, anh trực tiếp tiến lên một bước.
Lúc này, khoảng cách giữa anh và Bạch Cẩm Sương chỉ bằng một cái nắm tay.
Sắc mặt của anh vừa mang vẻ mạnh mẽ lại vừa có vẻ hung dữ.
Anh đưa tay lên nắm lấy bả vai Bạch Cẩm Sương: "Không đi không được sao?” | Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu lên và trừng mắt nhìn anh, cô khẳng định: "Không đi không được!”
Con người của Mặc Tụ Nhân hơi co lại, lộ ra vẻ mặt ngoan cố đến cùng: “Được, vậy thì tôi sẽ đây rồi hôn em đến khi em không muốn đi mới dừng lại” Trong một giây tiếp theo, đầu óc của Bạch Cẩm Sương hoàn toàn trống rỗng.
Có đánh bị chết, cô cũng không nghĩ tới, hai người liên tục chiến tranh lạnh lâu như vậy mà Mặc Tu Nhân vẫn có thể nói ra những lời này.
Hơn nữa, cũng vì những hành động mập mờ này của anh mà cô mới hiểu lầm.
Huống chi, cô đã động tâm với anh rồi cho nên mới có chút tình cảm mà không thể không chế bản thân cứ quấn vào anh.
Trong lòng cô toàn là cái tên Mặc Tu Nhân kia!
Cô ngơ ngác mất hai giây rồi khuôn mặt nhỏ bé lập tức đỏ bừng, thẹn quá hóa giận: "Mặc Tu Nhân, cái đồ không biết xấu hổ này”
Mặc Tu Nhân vậy mà lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, hơn nữa anh còn nói ra mà không thấy có chút kiêng kỵ.
Anh còn cố tình hạ thấp âm lượng, giống như là vừa uy hiếp lại vừa mê hoặc làm cho lòng cô càng trở nên hỗn loạn hơn.
Hơn nữa, giọng điệu này còn mang theo chút bất đắc dĩ và nuông chiều cùng sự dịu dàng không dễ phát hiện: "Không biết xấu hổ thì là không biết xấu hổ.
Chỉ cần em không đi qua chỗ anh t thì em nói thế nào tôi cũng nhận”.
Trong lòng Bạch Cẩm Sương cảm thấy vừa giận vừa tức.
Không phải anh còn cùng đối tượng xem mặt đi ngắm cảnh hay sao? Bây giờ lại còn muốn hôn cô.
Vì sao anh cứ muốn hạn chế sự tự do của cô vậy?
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt trừng mắt lên nhìn Mặc Tu Nhân, trong sự tức giận này còn mang theo một chút ủy khuất.