Tê Bạch Mai gật đầu, câm thẻ phòng bước vào cánh cửa bên cạnh.
Bạch Cầm Sương nhìn quanh hành lang một vòng, không thấy ai, cũng lập tức mở cửa đi vào.
Cô vừa bước vào cửa, Mặc Tu Nhân liên từ góc hành lang bước ra, vẻ mặt cực kỳ u ám.
Ngày hôm qua, Tân Vô Đoan rủ anh về nhà anh ta ăn tối, nhưng anh bận quá nên không về.
Hôm nay Tân Vô Đoan gọi điện thoại đến cùng đi ăn cơm, đúng lúc Bạch Cẩm Sương có việc, Mặc Tu Nhân liên đi ăn một bữa với Tân Vô Đoan.
Nhưng anh không ngờ rằng, Bạch Cẩm Sương không đi ăn cơm cùng anh, vậy mà lại đến khách sạn! Trái lại anh muốn xem xem, Bạch Cấm Sương đặt phòng khách sạn này muốn làm gi!
Bạch Cẩm Sương vào phòng, nhìn xung quanh, đi đến chiếc bàn tròn nhỏ trong góc tường, loay hoay cầm cái bình hoa trên bàn, đặt máy quay lên cành hoa, dùng nụ hoa bịt lại, không có ai chú ý đến.
Sau đó, cô mở điện thoại, xoay lại vị trí của màn hình, đối diện chính xác với chiếc giường lớn trong phòng.
Vì để đề phòng, Bạch Cẩm Sương và Tê Bạch Mai chuẩn bị môi phòng năm máy quay.
Bạch Cấm Sương lắp đặt bốn màn hình còn lại, cũng phân ra tìm những nơi ở trong góc để đặt.
Còn cái màn hình cuối cùng, cô giấu nó trong góc phòng tắm.
Cô làm xong mấy thứ này, lập tức chuẩn bị rời khỏi đây.
Kết quả, cô vừa mới đặt tay lên tay nằm cửa phòng tắm, bên ngoài truyên đến một tiếng bíp, cửa phòng khách sạn đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.
Trong lòng Bạch Cấm Sương hồi hộp, thâm nói: "Chết tiệt! Nhất định là Tăng Vỹ và Nguyên Hòa Hạ đến rồi."
Tim Bạch Cấm Sương như bị treo lên, áp tai vào cửa nhà vệ sinh, trong lòng căng thẳng muốn chết.
Cửa phòng bị mở ra, sau đó liên lập tức bị đóng lại.
Bạch Cấm Sương nghe rõ ràng là có người vào phòng, bước chân người kia như đi quanh phòng, hình như còn có tiếng kéo cửa tủ.
Bạch Cẩm Sương càng lúc càng căng thẳng, lúc này, điện thoại của cô đột nhiên kêu lên, vậy mà là điện thoại của Tê Bạch Mai gọi tới.
Bạch Cẩm Sương khóc không ra nước mắt, nhanh chóng tắt điện thoại.
Tiếng bước chân bên ngoài, nhanh chóng đi về phía phòng vệ sinh.
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương như sắp chết, bám chặt không buông vào tay năm cửa phòng tắm.
Tay nắm cửa phòng tắm bị vặn từ bên ngoài, Bạch Câm Sương liều chết chặn ở của, tiện thế khóa trái, thâm chửi Tê Bạch Mai thật biết chọn thời gian.
Đối phương không mở được cửa, có vẻ hơi tức giận, đập mạnh hai cái vào cánh cửa.
Bạch Cẩm Sương đau đầu không thôi, đang nghĩ cách giải quyết tình huống trước mắt.
Lúc này, giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Mặc Tu Nhân cất lên: "Bạch Câm Sương, anh biết em ở bên trong, em mở ra cho anh!”
Bạch Cấm Sương ngơ người, khó tin mở cửa ra, kinh ngạc nhìn người đang đứng trước cửa: “Sao lại là anh?”
Có đánh chết Bạch Cẩm sương cũng không nghĩ tới, Mặc Tu Nhân sẽ xuất hiện ở đây.
Cô càng không nghĩ tới, Mặc Tu Nhân sẽ có toàn bộ thẻ ra vào tất cả các phòng của khách sạn Ngũ Nhất.
Mặc Tu Nhân đen mặt: “ Anh còn muốn hỏi em, đặt căn phòng này làm gì?”
Bạch Cầm Sương trong chốc lát không giải thích rõ ràng được: “Đợi tí nữa sẽ giải thích với anh sau, bây giờ đi trước đã rồi nói, đây không phải phòng em đặt!”
Bạch Cẩm Sương nói xong, kéo Mặc Tu Nhân đang cau mày chuẩn bị rời đi.
Kết quả, chưa đợi cô đi hai bước, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc.
"Vỹ à, chúng ta đặt phòng nào vậy? Em đã nói là đặt một phòng là được rồi, anh cứ muốn đặt hai phòng, sợ người nhà họ Tê mở từng phòng kiểm tra à! "
Lúc này Bạch Cẩm Sương bị dọa mất mật, thế mà lại là Nguyên Hòa Hại Cô quay đầu nhìn Mặc Tu Nhân, dáng vẻ như đối mặt kẻ thù, hạ giọng nói: “Phải mau trốn đi thôi, sắp có người mở phòng rôi!”
Sắc mặt Mặc Tu Nhân thay đổi, cho dù không biết Bạch Cấm Sương muốn làm cái gì, nhưng anh cũng biết rằng, đây nhất định không phải chuyện tốt.
Anh quét mắt nhìn, phát hiện cánh cửa tủ mở ra vẫn chưa đóng lại, trực tiếp kéo Bạch Cấm Sương đi qua: “Trốn ở đây!”
Anh nói xong, trực tiếp trốn vào trong tủ, kéo Bạch Cấm Sương đi vào, vươn tay đóng cửa tủ từ bên trong.
Lúc này Bạch Cẩm Sương cũng thầm vui mừng, cái tủ này đủ lớn đủ rộng.
Nếu không, cô chỉ có cách nhảy ra khỏi cửa số, nếu không, nhất định sẽ bị phát hiện, sau này tìm ra chứng cứ của Tăng Vỹ, đoán chừng khó càng khó hơn! Họ vừa trốn xong, cửa phòng kêu lên một tiếng, bị mở từ bên ngoài.
Bạch Cầm Sương căng thẳng không dám thở mạnh, Mặc Tu Nhân ôm cô vào lòng, hai người dựa sát vào nhau.
Bạch Cấm Sương có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương bạc hà trên người Mặc Tu Nhân, còn xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Cô nghĩ đến tư thế của hai người, hai má có chút đỏ lên.
Lúc này, tiếng của hai người ở bên ngoài vang lên.
Tăng Vỹ đang ôm Nguyên Hòa Hạ, dường như hai người đó đang ở của phòng, dựa vào cửa phòng hôn nhau.
Tăng Vỹ vừa hôn vừa nói: “Đồ yêu tinh này, muốn anh chết hả!”
Giọng nói của Nguyên Hòa Hạ vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, nũng nịu nói: “Mới hai ngày không gặp, nhớ như vậy sao?”
“Tất nhiên là nhớ rồi, anh nhớ đến mức tối cũng không ngủ được!” Tăng Vỹ nói xong, như muốn ôm Nguyên Hòa Hạ trong tay, vội vã đi về phía giường lớn.
Bạch Cấm Sương nhìn xuyên qua khe hở trên cửa tủ, nhìn thấy rõ ràng Nguyên Hòa Hạ bị ném ở trên giường, Tăng Vỹ vồ tới, sau đó là cảnh quần áo rơi xuống đất.
Bạch Cầm Sương xấu hổ chỉ muốn chọc mù mắt mình, cô đỏ mặt quay đầu đi, cảm thấy nhiệt độ trong tủ đang dần tăng lên.
Bạch Cầm Sương hơi động đậy, muốn nhân lúc âm thanh bên ngoài đang vang lên, thoát khỏi vòng tay của Mặc Tu Nhân.
Kết quả, cô vừa mới động một chút, Mặc Tu Nhân ôm chặt cánh tay cô cảnh báo, Bạch Cẩm Sương lập tức không dám động đậy.
Tiếng động bên ngoài quá to, Bạch Cẩm Sương có thể nghe thấy rõ ràng, tiếng kêu của họ trên giường lớn.
Nhiệt độ cơ thể của Mặc Tu Nhân, dường như cũng tăng theo nhiệt độ của căn phòng.
Cô vô cùng xấu hổ, toàn gặp chuyện gì vậy! Thật xấu hổ đến tột cùng!
Một tiếng sau, tiếng động bên ngoài mới nhỏ đi đôi chút.
Bạch Cẩm Sương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ hy vọng hai người nhanh chóng có thể đi ra ngoài, để cô có thể đưa chứng cứ cho Tê bạch Mai, cũng coi như tối nay không tốn công vô ích.
Kết quả là Nguyên Hòa Hạ nhẹ giọng giữ kéo tay Tằng Vỹ không cho đi.
“Anh Vỹ, gân đây chúng ta không thể gặp nhau mỗi ngày, chơi thêm một chút nữa đi!”
Tăng Vỹ mỉm cười, giọng nói mờ ám làm người khác mặt đỏ tim đập: “Được, vậy chơi thêm một lúc nữa!”
Ngay sau đó, hai người ở bên ngoài lại tiếp tục thêm lần nữa.
Bạch Cẩm Sương lúc này, đến sức chửi người cũng không có nữa, trong lòng cô chỉ muốn chết, cái hố tự mình đào, thì tự mình cũng phải lấp đầy.
Cô xấu hổ bị Mặc Tu Nhân ôm trong vòng tay, không nói lời nào.
Mặc Tu Nhân dường như cảm nhận được sự tâm trạng của cô thay đổi, anh đưa tay ra xoa nhẹ mái tóc của Bạch Cẩm Sương, như thể đang an ủi cô.
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu, trong tủ tối đen như mực, dường như cô nhìn thấy ánh mắt dịu dàng và ôn nhu của Mặc Tu Nhân.
Cô vội vàng cúi đầu, trong lòng thâm phủ nhận, làm sao Mặc Tu Nhân có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, chắc chắn là cô nhìn nhầm rồi!
Bạch Cấm Sương nghe trộm lâu như vậy, chân đứng một tư thế đã tê như khúc gỗ.
Nghe thấy hai người kia mặc quần áo rời đi rồi đóng cửa, Bạch Cẩm Sương dường như nghe thấy âm thanh của thiên đường.
Bạch Cẩm Sương đang định mở cửa tủ đi ra ngoài, nhưng đột nhiên Mặc Tu Nhân nắm lấy cánh tay cô không buông.
Bạch Cẩm Sương có chút ngạc nhiên: “Anh sao vậy?”
Trong bóng tối, MẶc Tu Nhân nhìn chằm chằm cô.
Rõ ràng Bạch Cẩm Sương không nhìn thấy biểu cảm của anh lúc này, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở ngột ngạt nặng nề trên người anh.
Nhịp tim của cô hơi bất thường, hoảng loạn cố gắng thoát khỏi tay Mặc Tu Nhân.
Kết quả là Mặc Tu Nhân dùng một tay giữ eo, lại tay kia cố định phần sau đầu cô, những nụ hôn dày đặc liên tiếp rơi xuống.