Bạch Cẩm Sương hoàn toàn không hề nghĩ tới chuyện, mặc dù được xem là một nhân vật công chúng nhưng Doãn Nhược Liên lại sẽ không mảy may để ý đến hình tượng, ngang nhiên đánh người, cô không thể nào có thời gian để phản ứng.
Một cái tát tai giáng xuống.
Ngay tức khắc, khắp cả cái studio đều trở nên im phăng phắc.
Vân Yến là người đầu tiên nổi nóng, cô ấy xông tới: "Sao cô có thể đánh người khác tùy tiện như vậy hả?”
Doãn Nhược Liên tỏ vẻ ghét bỏ: "Tại sao lại không thể đánh, tôi phải khiến cho cô ta nhớ lâu một chút! Đã đê tiện thì phải trả giá đắt!"
Vân Yến tức giận đến mức hai mắt đều đỏ lên.
Bạch Cẩm Sương một tay bụm mặt, một tay khác kéo Vân Yến ra phía sau, giọng điệu cực kỳ lãnh đạm: “Đừng có nóng giận, không y nghĩa gì đâu!"
Cô nói xong, đột nhiên thả cái tay đang bụm mặt xuống.
Giữa lúc không khí căng thẳng điện giật tóe lửa, bỗng nhiên cô bước về phía trước, tốc độ nhanh như tia chớp.
"Chát chát chát!" Ba tiếng tát tai vang lên rõ mồn một, trong nháy mắt trên hai gò má của Doãn Nhược Liên hiện thêm hai cái dấu bản tay.
Hơn nữa, má trái với má phải còn không được cân đối.
Studio thoáng chốc trở nên cực kỳ yên lặng, tựa như có thể nghe được cả tiếng vang của một cây kim rơi xuống mặt đất gây ra.
Mọi người quả thật là khiếp sợ đến mức cằm đều sắp rớt xuống tới nơi.
Mặc dù rất nhiều người cảm thấy Doãn Nhược Liên vênh váo hống hách, thực sự cực kỳ mất dạy, nhưng không có ai chân chính dám động vào cô ta cải Không thể ngờ được, Bạch Cẩm Sương quả là dũng cảm ghê, một lời không hợp liền ra tay động thủ.
Tiếng những cái tát tai chát chúa đó, nghe thôi cũng đã thấy đau rồi! Doãn Nhược Liên phục hồi lại tinh thần, trừng mắt giận dữ nhìn Bạch Cẩm Sương: "Cô dám đánh tôi? Cô có biết bố tôi là ai không hả?" Bố của Doãn Nhược Liên nằm trong ban lãnh đạo của thành phố Trà Giang, chú cô ta lại là dân kinh doanh, cô ta ở trong giới giải trí chưa hề bị ai ngáng chân, những người mà cô ta thấy không vừa mất đều đã sớm bị cô ta xử lý cho ngoan ngoãn dễ bảo cả rồi.
Cô ta không thể nào ngờ được rằng, Bạch Cẩm Sương chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ, vậy mà lại dám đánh cô ta.
Bạch Cẩm Sương nhìn cái điệu bộ ÿ thế hiếp người này của cô ta, ngoáy ngoáy lỗ tai, bật cười giễu cợt: "Ôi chao, là ai thết" Doãn Nhược Liên ngơ cả người, cô ta nối tiếng như thế, cô ta cứ tưởng là, mọi người đều nắm rõ gia thế bối cảnh của cô ta như lòng bàn tay.
Lại không ngờ tới được, hôm nay đụng phải kẻ không giống ai như Bạch Cẩm Sương.
Cô ta trợn to hai mắt, phẫn nộ đến mức muốn giết người: "Bố tôi là Doãn Văn Bình!" Bạch Cẩm Sương không thèm coi ra gì, nhún vai một cái: "À, Doãn Văn Bình ấy hả, chưa từng nghe quat" Xung quanh phát ra tiếng cười chê nhỏ vụn.
Tự tôn của Doãn Nhược Liên dường như đã bị Bạch Cấm Sương quảng xuống đất, giẫm đạp nghiền ép hết lần này đến lần khác.
Doãn Nhược Liên không thể chịu đựng được nữa, cô ta bỗng chốc nổi khùng lên nhào về khía Bạch Cấm Sương, đưa tay ra muốn xé xác: "Bạch Cẩm Sương, mày cái thứ đê tiện này, tao muốn giết mày!" Cô ta trước giờ chưa từng phải chịu nhục như thế này, trước mặt nhiều người như vậy bị người khác cho ăn bạt tai, cho dù cô ta đã kéo núi dựa to bự nhất ra khoe, vậy mà cũng bị Bạch Cẩm Sương chế giễu một phen.
Hôm nay, mặt mũi thể diện của cô ta đều mất sạch cả rôi! Bạch Cấm Sương khinh thường nhìn cô ta, động tác nhanh nhẹn chộp cái tay đang giơ qua năm lại thật chặt, rồi kéo mạnh về phía trước một cái, đè bả vai cô ta lại.
Chỉ cần hơi dùng sức một chút, thật dễ dàng đã thực hiện được một chiêu quăng người qua vai vô cùng hoàn mỹ.
Doãn Nhược Liên giống y như là một con chó chết, bị ném cho ngã lăn ra đất nằm thẳng cảng.
Vào giờ phút này, mọi người trong studio ai ai cũng há to miệng, khiếp sợ đến mức có thể nhét vào miệng nguyên một quả trứng vịt.
Bạch Cấm Sương từ trên cao nhìn xuống Doãn Nhược Liên: "Cô Doãn, muốn đánh nhau, cô còn không phải là đối thủ của tôi đâu, dĩ nhiên là cô cũng có thể kiện tôi, trong studio này có nhiều người như vậy, mọi người đều đã nhìn thấy cả rồi, là cô ra tay trước, tôi chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi! Tôi tin là mọi người đều có thể làm chứng cho tôi, giả dụ như cô Doãn muốn mua chuộc nhân chứng, cũng không thể nào khiến cho tất cả mọi người đều đứng về phía cô được đâu nha!"
Tất nhiên là Doãn Nhược Liên không thể nào kiện Bạch Cẩm Sương được, dù gì thì cô ta cũng là nhân vật công chúng, danh tiếng còn không hê nhỏ xíu nào.
Nếu để cho người hâm mộ biết được, cô ta ở nơi đông người ra tay tàn nhẫn với người khác, hình ảnh tượng của cô ta sẽ hoàn toàn sụp đổ mất! Đương nhiên là Bạch Cẩm Sương cũng đã dễ dàng nghĩ ngay tới điều này.
Vào lúc này người tổng phụ trách đã không cách nào dùng lời nói để mà mô tả được tâm trạng của bản thân.
Cái vị nhà thiết kế Bạch Cẩm Sương này, quả thật là người dũng cảm nhất mà cô từng gặp, thật là đáng kính trọng lại khiến người phải cảm khái, cô ấy thật sự khâm phục vô cùng! Đánh người ta xong, vẫn còn có thế phân tích cục diện có lý lẽ có chứng cứ, phủi sạch mọi sự liên quan, phân tích thiệt hơn, cô ấy đã không biết nên nói cái gì cho phải nữa rồi.
Chỉ có điều, tình huống trước mắt này, cô ấy phải làm sao mà thu xếp được đây! Người tổng phụ trách muốn khóc luôn! Cô ấy cũng biết là không nên trách Bạch Cấm Sương, nhưng mà, trước mắt mọi chuyện đã đi tới bước này rồi, rõ ràng đã không cách nào thu xếp được nữa! Ngay lúc đó, cửa phòng studio đột nhiên bị người đẩy ra.
Người tổng phụ trách đang phiền muộn trong lòng, mở miệng liền muốn giáo huấn người khác.
Kết quả là, khi nhìn thấy gương mặt của người vừa mới tới đó, trong nháy mắt cô ấy liền câm nín! Lúc Mặc Tu Nhân tiến vào, cảnh tượng nhìn thấy được chính là như vậy đó.
Bộ dáng Doãn Nhược Liên nằm dưới đất thật giống như là cả thế giới này đã vứt bỏ cô ta vậy.
Bạch Cẩm Sương đứng ở bên cạnh cô ta, từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt đầy cảm thông nhìn cô ta.
Mặc Tu Nhân nhíu mày lại: "Chuyện gì xảy ra thế này?" Phía sau lưng anh còn có một người phụ nữ già dặn khôn khéo đi theo, người tổng phụ trách cũng không dám hỏi nhiêu.
Cô ấy lập tức tiến lên phía trước, nơm nớp lo sợ mà mở miệng: “Tống giám đốc Mặc, thật sự xin lỗi, cô Doãn và nhà thiết kế Bạch đã xảy ra chút mâu thuẫn, chúng tôi đang giải quyết!" Mặc Tu Nhân nghe tới hai chữ mâu thuẫn, ngước mắt nhìn về phía Bạch Cẩm Sương.
Trùng hợp là Bạch Cẩm Sương cũng đang nhìn qua.
Mặc Tu Nhân nhìn thấy gương mặt đó của Bạch Cẩm Sương, con ngươi hơi co rụt lại, trong nháy mắt giọng nói lạnh hẳn đi: "Là ai đánh?" Người tổng phụ trách cứ tưởng là, Mặc Tu Nhân muốn hỏi là Doãn Nhược Liên đã bị ai đánh.
Cô ấy không biết phải làm gì bây giờ, thật ra cô ấy đứng về phía Bạch Cẩm Sương, nhưng mà đối mặt với ông chủ lớn, lại vẫn phải nói ra sự thật: "Là nhà thiết kế Bạch ạt" Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô ấy, ánh mắt kia giống y như là đang nhìn đồ ngu vậy: “Tôi muốn hỏi là về dấu tay trên mặt Bạch Cẩm Sương kìa!" Đôi mắt Bạch Cẩm Sương chợt lóe sáng, trong lòng vậy mà không hiểu sao lại cảm thấy hơi ngọt ngào.
Vân Yến ngay lập tức mang đôi mắt sưng đỏ mở miệng: "Là Doãn Nhược Liên đánh đấy!" Nét mặt Mặc Tu Nhân trở nên u ám: "Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" "Là như thế này..
"
Người tổng phụ trách mới vừa nói được có một câu.
Cô ấy vẫn còn muốn lập tức lấy lại hình tượng của bản thân trước mặt ông chủ, thế nhưng, cô ấy vừa mới mở miệng, đã bị Mặc Tu Nhân ngắt lời: "Để cho trợ lý Vân nói!" Vân Yến gật gật đầu, lập tức đem mọi chuyện đã xảy ra sau khi cô ấy và Bạch Cấm Sương đi tới studio này, từ đầu chí cuối kể thật là rõ ràng.
Doãn Nhược Liên dù thế nào đi nữa cũng cần phải giữ thể diện.
Một loạt các sự việc lúc nãy, xảy ra quá đột ngột, đối với cô ta mà nói, gọi là sấm sét giữa trời quang cũng không hề quá đáng.
Trong lúc Vân Yến đang giải thích mọi chuyện đã xảy ra cho Mặc Tu Nhân nghe, cô ta được trợ ly dìu đỡ mà chật vật từ dưới đất bò dậy.
Vân Yến đối với việc không muốn gặp lại Doãn Nhược Liên hầu như đã đạt tới cực điểm.
Cô ấy đem toàn bộ những lời hung hăng càn quấy mà Doãn Nhược Liên đã nói ra kể lại hết cho Mặc Tu Nhân nghe không sót một chữ.
Từ đầu đến cuối Mặc Tu Nhân không hê lên tiếng, sau khi anh nghe xong, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Doãn Nhược Liên, nét mặt không thể hiện là vui hay giận.
Mọi người ở studio, trong lòng đêu đang mặc niệm cho Bạch Cẩm Sương.
Dù rằng Doãn Nhược Liên quả thực là càn quấy đây đáng ghét, nhưng mà người ta có được gia thế bối cảnh chống đỡ cho kia kìa, không phải người bình thường muốn là có thể động vào được đâu.
Cho dù như thế nào đi nữa, bọn họ đều cảm thấy, chắc chắn Mặc Tu Nhân sẽ đuổi cổ Bạch Cẩm Sương, để cho Doãn Nhược Liên nguôi giận.
Suy cho cùng, cô chỉ là một nhà thiết kế trang sức thôi, không cần biết là vì lý do gì, sao cô lại có thế đánh người ta cơ chứ? Vả lại, Doãn Nhược Liên là một nhân vật công chúng, sức ảnh hưởng vô cùng to lớn, Mặc Tu Nhân làm sao có thể chỉ vì một nhà thiết kế trang sức nho nhỏ, mà làm mất lòng ngôi sao là người phát ngôn của công ty được cơ chứ?