Mặc Tu Nhân bình tĩnh nhìn Bạch Cẩm Sương, khẽ nói: "Trước đây, ở quán bar E, em bị Thiện Lỗi bắt nạt.
Chính Cảnh Như Yến là người thêm dầu vào lửa, đứng sau giật dây Thiên Lỗi làm vậy!"
Bạch Cấm Sương nghe vậy, vẻ mặt cô ngay lập tức biến sắc! Chẳng trách hôm nay Mặc Tu Nhân lại muốn xin lỗi cô, anh muốn nói rõ ràng, lúc đó Sở Tuấn Thịnh đã cứu cô và hiểu tại sao anh lại phải đứng ra với Sở Tuấn Thịnh.
Vẻ mặt cô có chút phức tạp.
Đã lâu như vậy rồi mà nay cô mới biết chân tướng sự việc thực ra là như thế này! Cô nhìn Cảnh Như Yến, vẻ mặt đột nhiên trở nên chán ghét, còn hơn lúc nhìn Sở Tĩnh Dao nữa.
Nghĩ đến cảnh tối hôm đó ở phòng bao, bị đám người Thiện Lỗi bao vây, kêu trời, trời không nghe, kêu đất, đất không thấu mà cô liên muốn giết chết Cảnh Như Yến làm thịt cho chó ăn! Cô thờ ơ nói: "Ngài Mặc, chuyện lần này em sẽ nghe theo anh, anh muốn xử lý thế nào thì tùy anh.
Em không có ý kiến!" Bạch Cẩm Sương nhớ rõ ràng lần trước vì bỏ qua cho Sở Tĩnh Dao, cô và Mặc Tu Nhân suýt chết trong căn nhà nhỏ tối tấm, đổ nát khó chịu ở vùng nông thôn đó.
Mặc Tu Nhân nghe Bạch Cấm Sương nói vậy, vẻ mặt của anh rõ ràng là thoải mái hơn rất nhiều.
Rõ ràng là anh rất hài lòng với những lời này của Bạch Cẩm Sương.
Cảnh Hạo Đông không ngờ rằng Cảnh Như Yến không chỉ gieo virus vào máy tính của anh ta mà còn âm mưu với Thiện Lỗi muốn bôi nhọ Bạch Cẩm Sương.
Chẳng trách Mạc Tu Nhân lại tức giận đến vậy, tâm trí Cảnh Hạo Đông như rối tung cả lên.
Mặc Tu Nhân bình tĩnh nhìn Cảnh Hạo Đông: "Sau bữa ăn này, tôi không muốn gặp lại Cảnh Như Yến thêm lần nào nữa!"
Cảnh Hạo Đông còn chưa lên tiếng, Cảnh Đức lại đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống bên cạnh ghế của Cảnh Hạo Đông và Mặc Tu Nhân: “Hướng Đông, ngài Mặc, là Như Yến hồ đồ, tôi không biết con bé đã làm chuyện xấu gì, tôi cầu xin các cậu, hãy cho con bé một con đường sống, con bé là con gái tôi! Muốn giết hay muốn róc thịt, tôi cũng sẽ chịu thay con bé! Tôi cầu xin các cậu! " Sắc mặt của Cảnh Hạo Đông trở nên cực kỳ khó coi, Cảnh Đức là bậc cha chú của anh ta, còn có ân cứu mạng anh ta.
Ông ấy thực sự là một người rất tốt! Anh ta thực sự không muốn thấy Cảnh Đức hạ thấp mình như vậy.
Anh ta đứng dậy đỡ Cảnh Đức, ánh mắt Mặc Tu Nhân lạnh như băng nhìn anh ta.
Cảnh Hạo Đông nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Cảnh Như Yến cả người đang run lên không ngừng: "Những chuyện này đều do em làm?”