Bạch Cẩm Sương nhìn mọi người xung quanh, mím môi nhẹ nhàng nói: "Anh có bận lắm không?"
Cô không gọi là tổng giám đốc Mặc hay ngài Mặc, cũng không gọi là Mặc Tu Nhân, cô sợ bị mọi người phát hiện.
Mặc Tu Nhân ở đầu dây bên kia im lặng hai giây mới nói: "Không bận.
Có chuyện gì sao?"
Có một người dùng giọng điệu trêu đùa nói: "Hỏi thử xem người yêu của cô đang làm gì thế?"
Bạch Cẩm Sương nhìn dáng vẻ chờ mong của mọi người, kiên trì hỏi tiếp: "Vậy anh đang ở..."
Bạch Cẩm Sương chưa nói hết câu, Mặc Tu Nhân đã tự động trả lời: "Ở quán bar Chỗ Cũ"
"Chỗ anh thật yên tĩnh!"
Bạch Cẩm Sương ngạc nhiên nói, Mặc Tu Nhân khẽ cười: "Tôi đang ngồi trong phòng bao"
Bạch Cẩm Sương đột nhiên nghĩ tới, Mặc Tu Nhân đang ở phòng bao trong quán bar, cách âm rất tốt, hoàn toàn không nghe được bất cứ âm thanh gì từ bên ngoài.
Cô do dự một lát, sau đó nói: "Vậy anh tiếp tục uống rượu đi, em cúp máy đây."
Bạn học cũ của cô nghe vậy, sắc mặt chợt thay đổi, kêu lên: "Bạch Cẩm Sương, sao cô lại như thế được chứ."
Mặc Tu Nhân nghe được, lạnh giọng hỏi: "Ai đang nói chuyện thế?"
Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ trả lời: "Là bạn học cũ.
Hôm nay em đi họp lớp mà, bạn của em rất muốn gặp mặt anh.
Vốn dĩ em định gọi anh qua đây một chút, nhưng mà anh mới uống rượu xong, không nên lái xe."
Mặc Tu Nhân nghe thấy vậy liền nói: "Không sao, tôi gọi tài xế đưa tôi qua.
Em ngồi chơi một lát đi"
Không hề bị lộ tẩy, hai người phối hợp một cách rất hoàn hảo.
Bạch Cẩm Sương cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, tắt điện thoại.
Cô vừa tắt điện thoại, mọi người xung quanh đều nhìn cô bằng một ánh mắt rất ngưỡng mộ.
"Bạch Cẩm Sương, giọng của bạn trai cô nghe hay thật đấy, chắc là rất đẹp trai nhỉ"
Bạch Cẩm Sương im lặng vài giây, trong đầu lại hiện lên gương mặt đẹp trai của Mặc Tu Nhân, gật đầu nói: "Ừm, anh ấy cũng coi như đẹp trai"
Có người ngưỡng mộ tới mức hai mắt lấp lánh như sao: "Oa, vừa nghe giọng nói thôi đã muốn mang thai rồi, còn đẹp trai nữa thì mình biết sống sao đây"
"Bạch Cẩm Sương, bạn trai cô chắc là giàu lắm, ra ngoài còn có tài xế riêng đưa đón!"
Một người nào đó vừa ngưỡng mộ vừa hài hước trêu chọc cô.
Bạch Cẩm Sương hơi mất tự nhiên, không biết trả lời ra sao: "Cũng tàm tạm."
Lăng Như Yến nghe không lọt tai nữa, cô ta vốn dĩ chỉ muốn giêu cợt Bạch Cẩm Sương, không ngờ lại tạo cơ hội cho Bạch Cẩm Sương lên mặt khoe khoang như thế.
Mặt cô ta nhăn nhó như một con lừa: Không chừng chỉ là một người tài xế thôi! Lắm tiền gì chứ!"
Bạch Cẩm Sương nhìn cô ta một cái, không nói gì.
Mọi người xung quanh cũng nhìn ra được Lăng Như Yến đang muốn tìm hiểu đến tận gốc rễ chuyện này, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không ai nói một lời nào.
Trong khoảnh khắc đó, Lăng Như Yến cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Bạch Cẩm Sương nhìn cô ta, không kiêng dè đáp: "Ừm, cũng có thể chỉ là tài xế thôi"
Sắc mặt Lăng Như Yến thoáng thay đổi nhưng cũng không nói gì.
Cùng lúc đó, trong quán bar Chỗ Cũ.
Cảnh Hạo Đông nhìn Mặc Tu Nhân, cười hỏi: "Ai vậy?"
Mặc Tu Nhân liếc anh ta một cái rồi nói: "Bạch Cẩm Sương."
Cảnh Hạo Đông bộ dạng cà lơ phất phơ nói: "Khuya như thế này rồi cô ta còn gọi anh làm gì nữa, kiểm tra anh hả"
Mặc Tu Nhân thờ nhìn anh ta, lắc lắc ly rượu trong tay, không nói lời nào.
Cảnh Hạo Đông ngồi không nên sinh ra buồn chán, kiếm chuyện nói: "Tôi nói này, hai người chúng ta ở đây, anh cũng nói gì đi chứ, đừng để tôi huyên thuyên một mình hoài như vậy."
Mặc Tu Nhân hừ một tiếng: "Tôi thấy anh nói chuyện một mình cũng rất vui vẻ mà"
Cảnh Hạo Đông trợn mắt: "Tôi có vui vẻ gì đâu!"
Mặc Tu Nhân bày ra vẻ mặt như muốn nói anh không vui cũng không liên quan đến tôi nhìn qua Cảnh Hạo Đông: "Tôi uống hết ly này sẽ đi."
Hai mắt Cảnh Hạo Đông đảo đảo, nhếch nhếch đôi chân mày: "Đi đón Bạch Cẩm Sương hả? Lúc nãy cô ta gọi điện cho anh bảo anh đi đón cô ta đúng không?"
Mặc Tu Nhân dựa vào ghế, nhìn anh ta nhưng cũng không trả lời.
Cảnh Hạo Đông mấp máy môi, cuối cùng nhịn không được nói: "Cái đồ bí ẩn nhà anh, ai mà uống rượu cùng anh chắc cũng bị anh làm cho tức chết luôn.
May cho anh là tôi nhẫn nhịn chịu khổ bao nhiêu năm nay cũng đã sớm quen với điều này rồi đó"
Mặc Tu Nhân uống một ngụm rượu, mắt nhìn đăm đăm lên ánh đèn bên trong phòng, ánh sáng yếu ớt bao trùm khắp mọi nơi.
Im lặng một lúc lâu, anh mới bất chợt lên tiếng: "Hạo Đông, bình thường anh… theo đuổi con gái như thế nào?"
Mặc Tu Nhân nói xong câu đó, ánh mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ.
Cảnh Hạo Đông nhất thời sững sờ, sau đó đột nhiên bật dậy, cả người chôm qua bên phía Mặc Tu Nhân: "Không phải đó chứ Tu Nhân, anh nhìn trúng con gái nhà ai rồi hả?"
Mặc Tu Nhân nhàn nhạt nói: "Trả lời thẳng vào vấn đề, đừng hỏi những câu vô nghĩa."
Cảnh Hạo Đông nhìn anh, hí hửng cười: "Chậc chậc chậc, đúng là không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà.
Núi băng vạn năm cũng có ngày bị tan chảy thôi.
Để tôi đoán xem, anh đừng nói là nhìn trúng cái cô Quý Nhiên gì đó rồi nha."
Dù gì thời gian gần đây Mặc Tu Nhân cũng có vài tin đồn tình ái với cô gái đó mà.
Mặc Tu Nhân chẳng những không ngăn cản, Quý Nhiên cũng nhờ đó mà lên đời, ai cũng bình an vô sự, thật đáng cho người ta phải bận tâm suy nghĩ.
Ánh mắt Mục Tu Nhân tối đi: "Anh đang nói hươu nói vượn cái gì đấy.
Bảo anh trả lời vào trọng tâm vấn đề, anh nghe không hiểu câu hỏi hả?"
Cảnh Hạo Thiên xụ mặt nói: "Thì tôi tò mò chút thôi mà, lòng hiếu kỹ của tôi bây giờ dâng cao quá rồi, người như anh mà lại đi hỏi tôi mấy chuyện tâm Lý Thanh cảm nam nữ như thế này hay sao"
Mặc Tu Nhân lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, đúng là làm người khác sợ chạy mất dép.
Thế nhưng Cảnh Hạo Đông thì khác.
Mặc dù Mặc Tu Nhân cũng lạnh lùng đối với anh ta, thế nhưng chưa bao giờ thật sự ra tay đánh hay làm gì anh ta cả.
Mà Cảnh Hạo Đông khi ở trước mặt Mặc Tu Nhân cũng chưa bao giờ làm ra chuyện gì quá mức ngang ngược.
Mặc Tu Nhân chỉ lạnh lùng nhìn Cảnh Hạo Đông, nhìn xem anh ta sẽ nói được những lời hay ho gì.
Cảnh Hạo Đông nhìn Mặc Tu Nhân không chớp mắt: "Anh nói gì đi chứ, cái cô Quý Nhiên kia cũng hay thật đấy, làm cho anh phải ra mặt thay cô ta không nói, còn bảo vệ cô ta như vậy, tôi hỏi thăm chút xíu cũng không được nữa"
Mặc Tu Nhân khó chịu nhìn Cảnh Hạo Đông: "Không phải Quý Nhiên!"