Bạch Cẩm Sương quay đầu, liếc mắt đã thấy gương mặt lạnh lùng nhưng trong trẻo của Lâm Kim Thư, lông mày nhíu chặt.
Lâm Kim Thư nhìn bốn người trước mắt, dường như có phần không tin với đội hình này.
Bạch Cẩm Sương cười cười, vừa nhìn là hiểu suy nghĩ của Lâm Kim Thư, cô định giải thích thì đã có người giành trước, vọt đến trước mặt Lâm Kim Thư với biểu cảm tươi rói như ánh mặt trời: "Kim Thư!”
Lâm Kim Thư cau mày ghét bỏ, cách xa khỏi anh ta: "Ngài Cảnh! Tôi tên là Lâm Kim Thư!"
Cảnh Hạo Đông hơi mất mát: "Kim Thư, chúng ta không gặp nhau rất nhiều ngày rồi, đừng lạnh nhạt như thế mà"
Lâm Kim Thư không chịu nổi nhìn anh ta: "Mong ngài Cảnh tự trọng!"
Cảnh Hạo Đông bất đắc dĩ thở dài: "Chúng ta đã quen biết lâu như vậy rồi, sao em cứ đối địch với anh mãi thế"
Lâm Kim Thư không tỏ vẻ gì: “Anh cứ bình thường thì tôi sẽ không đổi xử với anh như vậy!"
Cảnh Hạo Đông bày tỏ vô tội, anh ta quay đầu nhìn Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân: "Tôi không bình thường hả?” Tâm mắt của Mặc Tu Nhân vẫn luôn chăm chăm liếc sang Bạch Cẩm Sương, căn bản không để ý đến Cảnh Hạo Đông.
Bạch Cấm Sương không muốn đứng ở đây khiến người khác chú ý, cô mở miệng nói: "Lâm Kim Thư, bọn tớ đang đi ăn, cậu có muốn đi cùng không?” Cảnh Hạo Đông nghe Bạch Cẩm Sương nói, lập tức trưng ra biểu cảm cô thật biết ý mà.
Lâm Kim Thư nhìn Cảnh Hạo Đồng rồi lại nhìn Bạch Cẩm Sương: "Được rồi, vậy cùng đi thôi!" Mấy người đi ra bên ngoài.
Cảnh Hạo Đông vui như hoa nở: "Kim Thư, em đi ăn cùng bọn anh là chuẩn rồi, đông người càng sôi nổi!"
Lâm Kim Thư lựa chọn không nhìn anh ta, Bạch Cẩm Sương run run khóe miệng: "Ngài Cảnh, anh đừng nhiệt tình quá thế, Lâm Kim Thư sợ sự nhiệt tình của anh đấy!"
Cảnh Hạo Đông ỉu xìu, vẻ mặt khó hiểu: "Không phải chứ, chẳng phải nói đàn ông mặt dày mới cưa được phụ nữ tốt à, sao con gái lại không thích đàn ông đối xử nhiệt tình với cô ấy chứ? Đây chính là chứng minh cho sức hấp dẫn của cô ấy đó!" Bạch Cẩm Sương bật cười: "Ngài Cảnh có kinh nghiệm phong phú thật! "Tất nhiên, nhớ năm đó tôi chính là..."
Anh ta thấy Lâm Kim Thư liếc mắt nhìn mình, lập tức chuyển đề tài: "Tôi chính là giữ mình trong sạch, từ chối rất nhiều ong bướm!" Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương nói đùa với Cảnh Hạo Đông, hơi khó chịu trong lòng.
Anh như theo bản năng, não chưa nghĩ đã buột miệng: "Tôi thấy cậu là trêu hoa ghẹo nguyệt, ai đến cũng không từ chối thì có!"
Bạch Cấm Sương nghe Mặc Tu Nhân nói, nhẹ giọng bật cười: "Tổng giám đốc Mặc đã nói thì nhất định có lý, nếu không phải như vậy, người giữ mình trong sạch sẽ không tuyên bố có nhiều kinh nghiệm như vậy!" Cảnh Hạo Đông oán trách trừng Mặc Tu Nhân: "Tu Nhân, cậu thật lòng nhỉ!"
Mặc Tu Nhân liếc Bạch Cẩm Sương, cô cười nhẹ, dường như trong mắt có ánh sao lóe lên.
Khóe miệng anh hơi nhếch: "Ừ, tôi thật lòng, cố tình phá cậu đầy!" Cảnh Hạo Đông không ngờ rằng Mặc Tu Nhân lại thành thật thừa nhận, tạm thời bị chặn họng.
Cảnh Như Yến siết chặt nắm tay, nén giận trong lòng.
Là cô ta mời Bạch Cẩm Sương cùng đi ăn, Bạch Cẩm Sương không đi, rõ ràng Mặc Tu Nhân cũng không muốn đi.
Nhưng bây giờ nhìn ba người Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo Đông cười cười nói nói, cô ta tức đến đau răng.
Bọn họ ra khỏi cao ốc của trang sức đá quý Hoàng Thụy.
Lòng đố ky dưới đáy mắt của Cảnh Như Yến không kiềm chế nổi nữa, khoảnh khắc đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lâm Kim Thư.
Trong đôi mắt trong veo của Lâm Kim Thư tràn đầy ý tứ cảnh cáo.
Vẻ mặt Cảnh Như Yến cứng đờ, vừa định thu tâm mắt đã nghe thấy có người gọi tên cô ta: "Cảnh Như Yến!" Cả nhóm bọn họ đồng thời nhìn sang.
Lý Thanh với sắc mặt phờ phạc đứng cách đó không xa, cực kỳ giống ác quỷ từ địa ngục chạy ra.
Cảnh Như Yến nhìn qua suýt nữa đã không nhận ra cô ta: "Lý...!Lý Thanh, sao cậu lại biến thành thế này!" Lý Thanh nhìn cô ta từ xa: “Cậu tới đây, tớ có vài lời muốn nói với cậu!" Vẻ mặt Mặc Tu Nhân không hề lay động, Cảnh Hạo Đông nhếch môi, ý tứ sâu xa: "Như Yến em sang đó đi, xem cô ta tìm em có việc gì” Cảnh Như Yếm gật đầu, đi về phía Lý Thanh.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày, trực giác của cô mách bảo hình như có chuyện gì đó đang lặng lẽ xảy ra trong lúc cô không hề hay biết.
Cảnh Như Yến đến bên cạnh Lý Thanh, hai người đi ra xa vài bước.
Cảnh Như Yến hạ giọng, vẻ mặt ghét bỏ: "Cậu tìm tôi làm gì? Với lại sao cậu lại tìm tới đây?" Bây giờ nhà họ Lý hiu quạnh rồi, dĩ nhiên Cảnh Như Yến không cần phải nịnh hót Lý Thanh nữa, càng không cần bợ đỡ nhìn vẻ mặt của cô ta.
Lý Thanh âm trầm nhìn Cảnh Như Yến, tựa như ác quỷ khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Giọng nói của cô ta rất nhẹ, vô cùng dịu dàng: "Tôi tìm cậu có việc! Tôi nghe giúp việc trong nhà cậu nói cậu và Cảnh Hạo Đông đến Hoàng Thụy tìm Mặc Tu Nhân!" Lý Thanh biết chuyện Mặc Tu Nhân đưa ra bằng chứng của bố cô ta.
Thế nhưng anh không có thù oán gì với nhà họ Lý, vì sao lại muốn làm như vậy, nhớ lại lời nói của mấy người đàn ông hôm đó, cô ta đã hiểu rồi.
Suy cho cùng đều là vì con đĩ Bạch Linh Lan kia tìm cách để gả cho Cận Thần Huy cho nên mới khiến cô ta tan cửa nát nhà.
Trong lòng cô ta hiểu rõ rằng mình không phải là đối thủ của Mặc Tu Nhân, mà cô ta cũng chưa từng nghĩ đến việc trả thù Mặc Tu Nhân.
So với Mặc Tu Nhân, cô càng hận hai kẻ Cận Thân Huy và Bạch Linh Lan hơn, hận không thể rút gân lột da hai kẻ đó chém thành nghìn mảnh! Cảnh Như Yến bị ánh mắt của Lý Thanh dọa sợ, cô ta chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi Lý Thanh, giọng nói có phần không kiên nhẫn: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
"Cho tôi một chiếc xe, tìm người theo dõi hành động của Bạch Linh Lan và Cận Thần Huy giúp tôi nữa" Lý Thanh nói thẳng như lẽ dĩ nhiên.
Vẻ mặt Cảnh Như Yến cứng đờ: "Lý Thanh, có bệnh hả, vì sao tôi phải giúp cậu làm những việc này?"