Mặc Tu Nhân cũng nhận ra nơi mà Thẩm Đinh Nhiên đã chọn giống như cô ấy đang tự tìm đến cái chết vậy, tuy rằng anh không muốn nghĩ đến trường hợp xấu nhất của vụ việc này, nhưng mà lỡ như Thẩm Đinh Nhiên thật sự muốn làm chuyện dại dột thì chắc chắn Bạch Cẩm Sương sẽ cảm thấy vô cùng đau khổ ở trong lòng.
Hơn nữa nếu như anh đã biết về vụ việc này và có thể ngăn cản được lúc nào thì anh sẽ ngăn cản cô ấy lại.
Mặc Tu Nhân nghĩ rằng Thẩm Đinh Nhiên muốn cắt đứt quan hệ với Sở Hạnh Từ, nếu như Sở Hạnh Từ không đến đó thì chắc chắn Thẩm Đinh Nhiên sẽ đợi, Mặc Tu Nhân khẳng định rằng cho dù lúc sau Thẩm Đinh Nhiên muốn làm gì đi nữa thì chắc chắn cô ấy cũng sẽ đợi Sở Hạnh Từ đến đó.
Điều mà Mặc Tu Nhân đang nghĩ đến có thể đúng, thế nhưng đáng tiếc thời gian hơi gấp gáp không thể đuổi kịp nên anh vừa nhắn tin xong thì Mặc Ngôn liền trả lời một câu.
(Mặc Ngôn: Anh Mặc, không kịp rồi, Sở Hạnh Từ đã đến rồi, anh ta đã xuống xe và Thẩm Đinh Nhiên đã nhìn thấy anh ta rồi, dù tôi có đến ngăn cản cũng không còn kịp nữa!) (Mặc Tu Nhân: Vậy thì cẩn thận một chút, lỡ như Thẩm Đinh Nhiên có làm chuyện ngu ngốc gì đó thì hãy cố gắng cản lại!)
Mặc Tu Nhân nhắn tin xong liền nói với Triệu Văn Vương với vẻ mặt nghiêm túc: “Lái nhanh hơn đi!” Triệu Văn Vương vừa nghe thấy giọng nói của Mặc Tu Nhân liền cảm thấy không ổn nên anh ta nhanh chóng tăng tốc.
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân một cái với vẻ mặt hơi lo lắng: “Có phải...!Thẩm Đinh Nhiên đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Mặc Tu Nhân vươn tay kéo Bạch Cẩm Sương qua và ôm lấy nửa người của cô, anh nhỏ tiếng nói: “Tạm thời vẫn chưa có chuyện gì, nhưng mà Mặc Ngôn nói rằng nơi mà cô ấy đang đứng rất nguy hiểm, anh sợ cô ấy nghĩ không thông muốn tìm đến cái chết nên anh đã bảo Mặc Ngôn cố gắng ngăn cản rồi, chúng ta phải nhanh chóng đến đó thôi!”
Vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương liền trở nên hơi khó coi và ẩn chứa sự gấp gáp lo lắng khi nghe thấy những lời này.
Thế nhưng đáng tiếc rằng dù thế nào đi nữa thì bọn họ cũng không thể đuổi kịp.
Ở bên vách núi.
Sở Hạnh Từ vừa xuống xe liền nhìn thấy Thẩm Đinh Nhiên đang đứng ở nơi nguy hiểm nhất, vẻ mặt của anh ta thay đổi ngay lập tức: “Đinh Nhiên, em đang làm gì vậy? Em đi xuống trước đi!”
Thẩm Đinh Nhiên nhìn Sở Hạnh Từ với vẻ mặt thoải mái hơn bao giờ hết: "Sở Hạnh Từ, anh đến rồi à!”
Vẻ mặt của Sở Hạnh Từ trông rất khó coi, anh ta vừa mới tiến lên một bước thì liền nghe thấy Thẩm Định Nhiên nói: “Anh cứ đứng ở nơi đó, đừng có tiến lên!”
Sở Hạnh Từ không hề nghe theo cô ấy, anh ta vừa trợ mắt nhìn thấy Thẩm Đinh Nhiên đứng ở nơi đó thị trong lòng liền trở nên hoảng loạn và lo lắng, làm sao lại không tiến lên được chứ.
Một giây sau đó, anh ta liền nghe thấy Thẩm Đinh Nhiên nói: “Nếu như anh không muốn nói chuyện với tôi thì bây giờ tôi sẽ nhảy xuống từ nơi này đấy!”
Vẻ mặt của Sở Hạnh Từ trở nên cực kì khó coi: “Anh đi lên thì chúng ta cũng có thể nói chuyện!”
Thẩm Đinh Nhiên nhìn vào anh ta một cách bình tĩnh: “Đáng tiếc tôi không muốn đứng cùng một chút với anh để nói chuyện!”
Sở Hạnh Từ nhìn thấy thái độ kiên quyết của Thẩm Đinh Nhiên nên anh ta chỉ có thể dỗ dành cô ấy một cách nhẹ nhàng: “Đinh Nhiên, em đừng như vậy, đứng ở nơi đó rất nguy hiểm đấy, anh không đi lên nữa, không thì em hãy đi xuống rồi chúng ta mới nói tiếp!”
Thẩm Đinh Nhiên mỉa mai mà cười lên một tiếng: “Tôi đã nói rồi, tôi không muốn ở cùng một chỗ với anh, anh nghe không hiểu à? Sở Hạnh Từ, anh cần gì phải như vậy chứ? Bây giờ anh lại ra vẻ thảm thương đến như vậy à, trước đây anh đã làm những gì hả, anh sỉ nhục tôi ngay tại lễ cưới của chúng ta còn khiến cho ba tôi bị tức chết, tôi cũng chưa từng thấy anh nhẹ tay lần nào khi sơ ý hại chết mẹ tôi đâu đấy!”
Sở Hạnh Từ chỉ cảm thấy trái tim của mình giống như đang bị người khác bóp chặt một cách dữ dội.
Anh ta biết rằng Thẩm Đinh Nhiên căm hận anh ta, anh ta cũng biết rằng vụ việc này có thể sẽ trở thành nút thắt vĩnh viễn của bọn họ, thế nhưng cho dù như vậy thì anh ta cũng không thể nhìn Thẩm Đinh Nhiên làm chuyện dại dột được.
Anh ta cố gắng nhẫn nhịn cảm xúc đang cuộn trào ở trong lòng mà nhẹ nhàng dỗ dành với giọng điệu cực kì dịu dàng: “Đinh Nhiên, anh biết là anh đã sai rồi, anh nhận lỗi với em, những điều trước đây đều là lỗi của anh, từ nay về sau em muốn anh sửa đổi như thế nào thì anh sẽ làm theo như thế đó, em muốn anh làm gì thì anh sẽ làm điều đó! Anh có thể bù đắp tất cả mọi lỗi lầm, anh sẽ cố gắng sửa chữa tất cả mọi sai lầm kia!”
Thẩm Đinh Nhiên nhìn vào anh ta với vẻ mặt phức tạp, cô ấy đột nhiên cười lên một tiếng: “Thật không? Vậy thì nếu tôi bảo anh đi chết thì anh có làm không?”
Gương mặt tuấn tú của Sở Hạnh Từ liền trở nên cứng nhắc, anh ta thật sự không nghĩ đến mọi việc sẽ đi xa đến mức độ này, trước khi anh đến vẫn còn cực kỳ nghiêm túc mà thể rằng cho dù Thẩm Đinh Nhiên làm hòa hay là cắt đứt quan hệ với anh ta thì cuối cùng anh ta cũng sẽ giữ cô ấy ở bên cạnh bản thân mình bằng bất cứ chiêu trò nào.
Thế nhưng, cho đến lúc này thì anh ta mới thật sự nhận ra rằng bản thân đã hoàn toàn sai lầm rồi, không ngờ Thẩm Đinh Nhiên lại muốn cắt đứt một cách quyết đoán và kiên quyết đến như vậy.
Thẩm Đinh Nhiên đứng ở bên vách núi, giọng điệu của cô gần như mang theo một sự tàn nhẫn lạnh lùng và vô cảm mà lại nói lên những lời khiến cho người khác cảm thấy vô cùng lo lắng.
Cô ấy nói: “Sở Hạnh Từ, anh có biết không? Vào ngày mà bố mẹ tôi qua đời thì tôi đã nhận ra một cách rõ ràng rằng tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi, tôi không nên yêu anh, nếu như tôi không yêu anh và giữa tôi và anh chỉ có mối thù hận giữa hai dòng họ thì khi anh hại chết bố mẹ của tôi, tôi có thể xem chuyện này như anh đang trả thù cho bố mẹ của anh, có lẽ trong lòng của tôi cũng không khó chấp nhận đến như vậy, dù sao từ cũng là do bố mẹ tôi gây chuyện trước, nhưng mà.....!“Sự thật là tôi đã yêu anh, anh không cần biết tôi có vô tội hay không mà đã không thương tiếc khiến tôi bị tổn thương, anh đã dùng cách tàn nhẫn nhất ở ngay trước mặt tôi và khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo trở lại, vào những ngày này tôi vẫn luôn suy nghĩ, trước đây vì sao bản thân lại yêu anh, bây giờ nghĩ kỹ lại thì e rằng là do ý trời đang trêu người, rõ ràng biết rõ chúng ta là kẻ thù mà vẫn để cho tôi yêu lấy anh, đây có thể là sự trừng phạt mà ông trời dành cho những việc làm sai trái mà bố mẹ tôi đã làm, là sự trừng phạt khi tôi đã yêu anh!” “Có lẽ trong một khoảnh khắc nào đó tôi cũng từng muốn trả thù, nhưng mà sau khi thật sự bình tĩnh trở lại thì tôi chỉ có một ý nghĩ ở trong lòng, tôi không hề muốn để cho sự thù hận tiếp tục kéo dài nữa, Sở Hạnh Từ, có lẽ anh không biết rằng vào ngày sau khi tôi nhìn bố mẹ tôi ở trong nhà xác thì tôi đã suy nghĩ về kết cục của tôi rồi, nếu như tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi thì tôi sẽ dùng sinh mạng này để sửa chữa những lỗi lầm này, kiếp này, kiếp sau và kiếp sau nữa tôi cũng sẽ không gặp lại anh lần nào nữa, Sở Hạnh Từ!”
Thẩm Đinh Nhiên nói xong liền quay người một cách dứt khoát, cô trực tiếp nhún người và nhảy xuống vách núi thẳng tắp.
“Đừng mà! Đinh Nhiên!” Cả người Sở Hạnh Từ trở nên cứng nhắc và trợn trừng mắt lên, khi anh ta phản ứng trở lại thì mới chạy lên mép vách núi như điên.
Mặc Ngôn cũng cảm thấy bàng hoàng, anh ta đã hứa với Mặc Tu Nhân rằng sẽ cố gắng hết sức để ngăn cản Thẩm Đinh Nhiên tìm đến cái chết, nhưng mà anh ta thật sự không ngờ rằng Thẩm Đinh Nhiên lại tự sát một cách quyết liệt và không hề do dự đến như vậy!
Mặc Ngôn căn dặn đàn em với vẻ mặt khó coi: “Mau chóng cử người đi xuống dưới đó tìm người!”
Anh ta nói xong liền nhanh chóng chạy đến và đuổi theo Sở Hạnh Từ.
May mà Sở Hạnh Từ đang bò lên một cách thảm hại thì bị vấp phải dây leo nên Mặc Ngôn mới đuổi kịp anh ta và kéo anh ta lại ở bên mép vực.
Sở Hạnh Từ đang giãy dựa ở bên vách núi và nói không tin Thẩm Đinh Nhiên đã thật sự nhảy xuống.
Mặc Ngôn cũng biết về cảnh tượng đám cưới vào ngày hôm đó, anh ta cũng thật sự không ngờ rằng Sở Hạnh Từ sẽ cảm thấy hối hận sau khi trả thù, có lẽ lúc trước anh ta cảm thấy quyết liệt muốn trả thù bao nhiêu thì bây giờ lạu cảm thấy hối hận đến bấy nhiêu.
Sở Hạnh Từ không nghĩ đến Mặc Ngôn lại xen vào việc người khác, anh ta nằm ở bên mép vách núi và quay người nhìn vào Mặc Ngôn với đôi mắt đỏ bừng: “Cậu thả tôi ra”
Vẻ mặt của Mặc Ngôn thay đổi, anh ta trầm giọng nói: “Anh Sở, tôi đã cử người đi xuống dưới tìm cô Thẩm rồi, tình hình cụ thể như thế nào vẫn chưa được làm rõ ràng mà, anh......!
Biểu cảm của Sở Hạnh Từ giống như đã trở nên hơi điên dại: “Tôi muốn đi tìm Đinh Nhiên, cậu có thả ra hay không?”
Mặc Ngôn cảm thấy hơi khó xử, anh ta có cảm giác rằng nếu như anh ta thật sự buông tay ra thì Sở Hạnh Từ hoàn toàn có thể nhảy xuống từ nơi này.
Có điều anh ta còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì Sở Tư từ đột nhiên tấn công về phía anh ta, bây giờ đầu óc của Sở Hạnh Từ đã rối loạn rồi, trong lòng anh ta chỉ có một ý nghĩ chính là bất cứ người nào ngăn cản anh ta đi tìm Đinh Nhiên thì đều phải chết!.