Mặc Tu Nhân nói xong thì xoay người muốn rời đi.
Trương Quế Hoa sốt ruột đỏ bừng mặt đưa tay nắm cánh tay Mặc Tu Nhân: “Cậu không thể làm như vậy! Tôi có thể cho cậu tiền, tiên nữ tôi đây sẽ cho cậu tiền!”
Mặc Tu Nhân chán ghét hất cánh tay của bà ta ra rồi đưa tay phủi ống tay áo: “Đáng tiếc tôi không cần số tiền này, con gái của bà hại người hại mình, hại Sở Tuấn Thịnh gãy một cái chân bây giờ các người còn mặt mũi tới cửa đòi tiền sao, vốn dĩ Tần Minh Lệ chết nên tôi không có ý định truy cứu những chuyện này, nhưng mà...Lòng tham không đáy, các người không cách nào khống chế sự tham lam của mình thì sẽ phải trả giá đắt vì hành vi của mình!”
Mặc Tu Nhân dứt lời thì nhìn thoáng qua Triệu Văn Vương ném điện thoại di động cho anh ta: “Trong này có chứng cứ được ghi lại ở trong đó, cậu tự xử lý những chuyện còn lại đi!”
Mặc Tu Nhân dứt lời đi về phía xe.
Tần Quốc Phú bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, đột nhiên kéo cánh tay Trương Quế Hoa: “Chúng ta hãy nhanh chóng chạy khỏi đây trước khi cảnh sát đến, tôi không muốn ngồi tù nữa!”
Mặc Tu Nhân không ngờ nhận thức về pháp luật của hai vợ chồng này lại yếu như vậy, anh đi đến bên cạnh cửa xe nhìn họ với vẻ giễu cợt: “Ông cảm thấy dựa vào năng lực của các người thì có thể trốn được sự truy đuổi của cảnh sát sao?”
Mặc Tu Nhân nói xong mở cửa xe bước lên xe.
Trương Quế Hoa bị dọa đến nỗi đặt mông ngồi ở dưới đất khóc lên: “Quốc Phú phải làm sao bây giờ?”.
Tần Quốc Phú cũng hối hận muốn chết: “Ai bảo mày lừa tiền, con đĩ này không phải tạo đã nói là tao không muốn tới đây sao?”
Xe của Mặc Tu Nhân khởi động Tần Quốc Phú muốn xông lên trước chặn lại, ông ta muốn van xin Mặc Tu Nhân kết quả Triệu Văn Vương trực tiếp nắm cổ áo ông ta kéo trở về.
Mặc Tu Nhân lái xe hơi đi vào chung cư.
Sắc mặt Tần Quốc Phú trắng bệch đặt mông ngồi ở dưới đất không tiếp tục nói chuyện nữa, sắc mặt Triệu Văn Vương không thay đổi chờ cảnh sát đến, trong lòng không cảm thấy đồng cảm với hai người này chút nào.
Anh ta tin tưởng lời Mặc Tu Nhân nói nếu như hai người này không đến gây phiền phức lừa tiền thì Mặc Tu Nhân vốn dĩ định bỏ qua cho họ!
Chỉ tiếc...Rốt cuộc vẫn là họ có lòng tham không đáy!
Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương đi vào nhà đã nhìn thấy Tần Minh Huyền cộc cộc cộc nện bước chân nhỏ ngắn chạy tới.
Bạch Cẩm Sương vội vàng xoay người bế cậu bé.
Kết quả cô vừa mới bế Tần Minh Huyền thì Mặc Tu Nhân đã đưa tay bế Tần Minh Huyền từ trong tay cô.
Bạch Cẩm Sương và Tần Minh Huyền đều ngây ngẩn cả người.
Mặc Tu Nhân sờ lên khuôn mặt nhỏ của Tần Minh
Huyền nói: “Hiện tại trong bụng mẹ con có em trai em gái nên không thể bị mệt, bây giờ bố bế con đợi sau này mẹ sinh em trai em gái rồi lại bế con có được không?"
Tần Minh Huyền trừng mắt nhìn: “Vậy khi nào em trai em gái mới được sinh ra?”
Mặc Tu Nhân cười nhìn con trai, tâm trạng của anh không khỏi khá hơn: “Đợi thêm bảy tháng nữa thì Bông Vải có thể nhìn thấy em trai em gái rồi!”
Bạch Cẩm Sương không nhịn được đẩy cánh tay của anh: “Đừng nói lung tung, còn chưa biết là con trai hay con gái!”
Mặc Tu Nhân cười gật đầu: “Ừ, không được nói lung tung!” Anh vừa nói xong đã nghe thấy Tần Minh Huyền nói: “Vậy bố thả con xuống đi, bố bị thương nên cũng không được bế con, đợi đến khi vết thương của bố lành rồi lại ôm con!"
Bạch Cẩm Sương ngây ngẩn cả người, cô theo bản năng nhìn về phía Mặc Tu Nhân: “Anh bị thương? Sao em lại không biết?”
Mặc Tu Nhân nhất thời không nhớ tới chuyện tối hôm qua Tần Minh Huyền nhìn thấy ngực của anh nên hơi ngạc nhiên nhìn con trai cưng nhà mình: “Bị thương ở đâu?”
Giọng nói non nớt của Tần Minh Huyền vô cùng nghiêm túc: “Bố quên rồi sao? Tối hôm qua trên ngực bố có một vết máu nhìn có vẻ rất đau!”
Mặc Tu Nhân: “"
Con trai giàu tình cảm vẫn còn nhớ chuyện này sao! Anh thực sự cảm thấy vừa cảm động vừa quẫn bách.
Bạch Cẩm Sương ngẩn người, không biết nghĩ đến điều gì khuôn mặt lập tức đỏ lên, cô nhìn chằm chằm Mặc Tu Nhân: “Là.”
Mặc Tu Nhân thấy cô xấu hổ không nhịn được khế cười: “Ừ, đúng như em nghĩ!”
Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương lập tức càng đỏ hơn, cô không nhịn được trừng mắt nhìn Mặc Tu Nhân: “Em đi lên lầu trước!” Dứt lời cô nhanh chóng đi lên lầu, suýt chút nữa chạy trối chết!
Tần Minh Huyền từ trong vòng tay của Mặc Tu Nhân đi xuống hơi không hiểu ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nhân: “Bố, vừa rồi mẹ xấu hổ phải không?”
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Ừ mẹ con hơi xấu hổ, Bông Vải không cần phải lo lắng!
Tần Minh Huyền tò mò cảm thấy hơi buồn bực: “Nhưng mà...Tại sao mẹ lại xấu hổ, vừa rồi chúng ta cũng không nói gì?”
Mặc Tu Nhân nghe thấy giọng nói tò mò của con trai thì không nhịn được cười ra tiếng: “Đây là chuyện của người lớn nên trẻ con sẽ không hiểu, đợi đến khi con lớn thì sẽ hiểu!”
Tần Minh Huyền nhíu mày, cậu bé cảm thấy trí thông minh của mình rất cao cũng đã học rất nhiều đồ vật, bây giờ cũng có thể học hiểu nhưng mà tại sao bố lại nói đợi đến khi cậu bé lớn thì sẽ hiểu chứ?
Mặc Tu Nhân không nghe thấy tiếng lòng của con trai, nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra ở trước cổng chung cư thì đưa tay sờ đầu cậu bé: “Bông Vải con đi tới bàn ăn ngồi chờ trước đi, bố đi lên lầu gọi mẹ lát nữa chúng ta sẽ ăn cơm!”
Bụng Tần Minh Huyền cũng đã đói nên cậu bé ngoan ngoãn khẽ gật đầu.
Mặc Tu Nhân đi lên lầu cho nên anh không biết anh vừa đi thì Tần Minh Huyền lôi kéo quản gia từ trong phòng bếp đi ra hỏi với vẻ mặt tràn đầy tò mò: “Ông quản gia bố cháu mới nói có một số việc đợi đến khi cháu lớn thì sẽ hiểu, nhưng mà cháu cảm thấy trí thông minh của cháu rất cao nên không cần phải chờ đến khi lớn mới có thể hiểu?”
Quản gia hơi ngạc nhiên: “Cậu chủ và cậu chủ nhỏ đang nói tới chuyện gì?”
Ông cũng cảm thấy trí thông minh của cậu chủ nhỏ rất cao, câu hỏi bình thường không thể làm khó được cậu bé nên không đến mức trưởng thành mới có thể hiểu được!
Tần Minh Huyền mấp máy môi nói: “Vừa rồi bố bế cháu nhưng cháu nhớ tới hôm qua ở trước ngực của bố có vết máu cho nên cháu nói với mẹ là bố bị thương nên không thể bế cháu, mẹ rất giật mình hỏi bố cháu bị thương ở đâu cháu bèn nói thật, kết quả mẹ cháu nghe thấy thì nói với bố cháu hai câu mà cháu không hiểu sau đó đỏ mặt bỏ chay!"
Tần Minh Huyền vì muốn làm cho quản gia hiểu hơn còn nói những lời mà lúc ấy Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương nói với nhau như chơi câu đố.
Quản gia liên hệ đến vết máu kia thì lập tức hiểu hết mọi chuyện.
Ông âu sầu nhìn chằm chằm Tần Minh Huyền với vẻ mặt phức tạp nhất thời không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào mới tốt.
Tần Minh Huyền nháy mắt: “Ông quản gia ông cũng không hiểu sao?”
Khuôn mặt già nua của quản gia hơi ửng đỏ nói trái với lương tâm: “Đúng vậy ông cũng không hiểu, câu hỏi này...Đúng như cậu chủ nói khi nào cậu chủ nhỏ lớn lên thì sẽ hiểu!”
Tần Minh Huyền cảm thấy vô cùng buồn bực, cậu bé không ngờ quản gia cũng không biết nguyên nhân, cậu bé nhíu mày không tiếp tục hỏi nữa.
Không ai biết rằng câu hỏi này đã đeo bám Tần Minh Huyền rất nhiều năm tháng cho đến khi cậu bé bước vào tuổi dậy thì lờ mờ tiếp xúc với giáo dục giới tính lúc này mới dần dần hiểu rõ lúc trước tại sao mẹ lại xấu hổ, tại sao bố và quản gia đều nói sau khi cậu bé lớn lên thì sẽ hiểu!”
Chỉ có điều đây là những chuyện của sau này! Ở trên lầu Bạch Cẩm Sương vừa mới đi vào phòng giữ quần áo đã nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ được mở ra.
Cô nhanh chóng thay đồ mặc ở nhà rồi đi ra đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân đứng ở trong phòng ngủ nhìn cô với ánh mắt sáng rực.
Bạch Cẩm Sương cảm thấy hơi không tự nhiên: “Anh nhìn em như vậy làm gì?”
Mặc Tu Nhân cong khóe môi: “Em xấu hổ sao?”
Bạch Cẩm Sương trừng mắt nhìn anh: “Sau này khi ở trước mặt Bông Vải phải mặc quần áo tử tế đừng để thắng bé nhìn thấy thứ không nên thấy, thằng bé quá tò mò!”.