Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 1047: Sống Chết Không Rõ






Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********
Chương 1052: Sống chết không rõ
Trong lúc đó, Mặc Tu Nhân nhìn thấy điều khiển từ trong tay anh xa sáng, trực tiếp hô với Sở Tuấn Thịnh: "Sở Tuấn Thịnh mau vào trong, cậu ta định nổ tung nơi này!"
Nghe lời Mặc Tu Nhân nói, Sở Tuấn Thịnh lập tức đá văng Lục Minh Lâm, anh ta không kịp suy nghĩ tại sao Mặc
Tu Nhân lại bảo họ vào căn phòng kia, nhưng mà Mặc Tu
Nhân đã nói như vậy thì nhất định anh đã nắm chắc vài phần và xác nhận căn phòng kia an toàn! Anh ta giải cứu Vân Yến từ trong tay Lục Minh Lâm, anh ta không hề nghĩ ngợi trực tiếp đẩy Vân Yến vào trong căn phòng an toàn.

Hết thảy những việc này chỉ phát sinh trong một hai.

“Ầm” một tiếng, đất rung núi chuyển làm cho căn phòng chấn động kịch liệt.

Trong một giây nó bị nổ, Sở Tuấn Thịnh khó khăn đi tới cửa, anh ta thấy Vân Yến bị anh ta đẩy vào phòng, anh ta tự biết mình không thể vọt vào căn phòng nên đóng cửa lại, hoàn toàn không kịp.


Anh ta bất chấp kéo cửa lên, chắn hết tất cả nguy hiểm bên ngoài cánh cửa, cánh cửa vì bị anh ta chặn lại nên bị nổ hư một ít, nhưng mà trong lúc hoảng hốt, anh ta cảm giác đầu gối của mình vẫn bị đồ vật đập trúng.

Sau khi an toàn vào trong phòng Vân Yến điên cuồng chạy tới phía cửa phòng: “Sở Tuấn Thịnh!”
Mặc Tu Nhân chấn động sau đó tỉnh táo lại, anh không hề nghĩ ngợi nhanh chóng kéo Vân Yến qua một bên.

Anh biết nếu như vừa nãy đổi thành anh và Bạch Cẩm Sương, nhất định anh cũng sẽ làm như vậy, bây giờ Sở Tuấn Thịnh sống chết không rõ anh không thể nào để cái giá Sở Tuấn Thịnh vừa mới trả trở nên lãng phí.

Kết quả Vân Yến vừa bị Mặc Tu Nhân kéo về liền ra sức giãy giụa, điên cuồng gào thét tên của Sở Tuấn Thịnh: “Sở Tuấn Thịnh anh là đồ ngu, sao anh không vào đây!”
Từng dòng nước mắt của Vân Yến rơi như những hạt châu, vẫn còn tiếp tục nổ, trong phòng giống như có động đất lại còn không ngừng rung lắc.

Vân Yến nhìn ra cửa sau đó khuỵu xuống đất, khóc đến nỗi lạc giọng.

Hết thảy những điều này xảy ra quá nhanh, Tần Minh Xuân ngồi trong căn phòng an toàn cảm thấy mông lung.

Một lúc lâu sau, anh ta mới tìm lại giọng nói của mình: "Tu Nhân...!Đây là...!Đây là có chuyện gì xảy ra?".

Truyện Hệ Thống
Mặc Tu Nhân nhìn Vân Yến đang hết sức đau thương, rõ ràng bên ngoài còn đang có chấn động, nhưng dường như nàng trở nên điên rồ, không để ý an nguy mà chạy ra phía cửa.

Mặc Tu Nhân liếc mắt liền biết cô ấy muốn mở cửa.

Mặc Tu Nhân đi tới kéo cô ấy, kết quả cô ấy đau đớn tức giận giấy giụa, kéo đi cũng không dừng được.

Mặc Tu Nhân không nghĩ cô ấy có phản ứng lớn như vậy, đành phải đánh ngất cô ấy.

Anh biết Tân Minh Xuân có nhiều sự nghi ngờ trong lòng, nhưng mà bây giờ anh không giải thích kịp, không phải là anh không muốn cứu Tần Minh Xuân, chỉ là không muốn để Vân Yến mạo hiểm.

Cô ấy là một cô gái nên chắc chắn tốc độ phản ứng không có nhanh như mình.


Mặc Tu Nhân nhanh chóng kéo Vân Yến qua một bên, đi tới cửa phòng thử mở cửa ra.

Kết quả anh thử nửa ngày mà không có biện pháp để mở ra.

Lúc này Tần Minh Xuân mở miệng nói: "Tu Nhân, đây là mật mã cửa không thể mở ra từ bên trong được!"
Mặc Tu Nhân ngẩn ra hơi chán nản nhằm hai mắt, đúng là anh lo lắng sẽ bị rối loạn và đầu óc cũng không rõ ràng, anh nhanh chóng lấy tai nghe nói với Lâm Kim Thư: "Lâm Kim Thư em còn nghe được không? Mở cửa giúp anh!"
Lâm Kim Thư nghe thấy đầu bên kia có tiếng nổ làm cô hơi do dự: "Bên ngoài vẫn còn có tiếng vang, bây giờ mở cửa thì không an toàn, hơn nữa chắc chắn bên kia sẽ sụp đổ nên em mà mở cửa sẽ làm cho anh gặp nguy hiểm!"
Mặc Tu Nhân trầm giọng: "Em mở cửa là anh cứu được Sở Tuấn Thịnh! Anh ta ở ngay bên cạnh cửa, nói không chừng còn có đường sống!"
Nghe những câu nói đó, Lâm Kim Thư do dự một giây sau đó gật đầu: "Anh tránh xa một chút để em thử xem!"
Mặc Tu Nhân nhích sang bên cạnh mấy bước thì Lâm Kim Thư vừa bắt đầu điều khiển cửa điện tử.

May là thần may mắn quan tâm họ, cánh cửa phát ra tiếng ken két sau đó cửa được mở ra.

Mặc Tu Nhân liếc mắt liền thấy Sở Tuấn Thịnh bên cạnh cửa, anh ta cười gượng, che đi máu thịt lẫn lộn trên đầu gối, bên cạnh còn có hòn đá dính đầy máu.

Thì ra lúc nãy khi bị nổ, một hòn đá rơi xuống dưới và nghiêng về phía tường sau đó chặn lại mặt tường rồi tạo thành một góc nhỏ, may mắn cho Sở Tuấn Thịnh tránh được một kiếp!
Chỉ tiếc là chân của Sở Tuấn Thịnh, bị hòn đá rơi trúng trong khe hở, hơn nữa hòn đá không nhỏ, nhìn tình hình của Sở Tuấn Thịnh thì thấy rất nghiêm trọng!
Chỉ là tình hình này rất tốt rồi, thậm chí Mặc Tu Nhân đã chuẩn bị sẵn sàng việc Sở Tuấn Thịnh bị đè dưới hòn đá, nếu vừa mở cửa ra thì có thể hòn đá sẽ đập vào cánh cửa, hiện tại trên mặt tường này cản lại một khối đá, coi như không có cánh cửa này thì cũng ngăn cản phần lớn nguy hiểm từ bên ngoài.

Hơn nữa phía dưới căn phòng an toàn không có chôn thuốc nổ, nơi đây như là phòng thí nghiệm dưới đất, là chỗ an toàn nhất!
Tần Minh Xuân chưa kịp hỏi Mặc Tu Nhân rằng đã xảy ra chuyện gì thì thấy thảm trạng của Sở Tuấn Thịnh.

Anh ta vội vàng hợp lực với Mặc Tu Nhân, cẩn thận nhấc Sở Tuấn Thịnh lên.

Mặt Sở Tuấn Thịnh tái nhợt như tờ giấy vậy, nhưng mà anh ta lại không chớp mắt nhìn Vân Yến ở nằm dưới đất.

Mặc Tu Nhân căng thẳng, nhìn Sở Tuấn Thịnh: “Cô ấy không sao, vừa rồi cô ấy quá kích động nên bị tôi đánh ngất xỉu, chỉ cần cô ấy tỉnh lại thấy anh không bị gì, chắc hẳn cô ấy sẽ bình tĩnh lại!"
Sở Tuấn Thịnh khẽ gật đầu nhưng không nói thêm gì.

Mặc Tu Nhân bắt đầu giúp anh ta băng bó vết thương, có thể Lục Thành Ngôn sợ Tần Minh Xuân tự hủy hoại mình nên nhốt anh ta trong phòng, còn trang bị hộp đựng thuốc, nơi đây vốn là căn cứ thí nghiệm y học dưới lòng đất nên đồ bên trong hộp đựng thuốc tương đối đầy đủ.


Mặc Tu Nhân nhanh chóng cắt ống quần của Sở Tuấn Thịnh, định bôi thuốc khử độc cho anh ta đầu tiên rồi mới băng bó.

Chẳng qua khi anh cắt ống quần rồi khử độc thì đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Anh ngẩng đầu nhìn Sở Tuấn Thịnh, Sở Tuấn Thịnh cười tự giễu nhìn Mặc Tu Nhân: “Anh đã phát hiện rồi!”
Mặc Tu Nhân nhíu chặt lông mày, không biết nên nói điều gì cho phải.

Mặc dù anh không phải là bác sĩ, nhưng anh có thể nhìn ra sơ sơ rằng đầu gối Sở Tuấn Thịnh bị thương rất nghiêm trọng, xương đầu gối...!Gần như là gãy hoàn toàn!
Bắp đùi và bắp chân đều bị gãy, dường như rất khó để dính chung một chỗ vậy.

Tình huống như này...!Sau này có thể đứng lên được sao?
Hơn nữa coi như có thể đứng dậy nhưng phải dựa vào đồ vật bên ngoài mới đi được, từ trước đến nay Sở Tuấn Thịnh rất kiêu ngạo mà hiện tại lại không trọn vẹn như vậy thì anh ta có thể tiếp nhận được không?"
Mặc Tu Nhân nhếch miệng, không nói gì nữa mà yên lặng cúi đầu, yên lặng băng bó cho Sở Tuấn Thịnh.

Sau khi anh băng bó kỹ càng, giọng nói của Lâm Kim Thư từ trong tai nghe truyền tới: “Mặc Tu Nhân, em đã báo cảnh sát và cũng nói tình hình sơ sơ cho Cảnh Hạo Đông, họ đã bắt đầu việc cứu viện rồi, tình huống của Sở Tuấn Thịnh sao rồi?"
Mặc Tu Nhân không trả lời vấn đề của Lâm Kim Thư, chỉ bình tĩnh nói: “Cứ để cho Cảnh Hạo Đông sắp xếp bác sĩ tốt, tốt nhất là bác sĩ khoa chỉnh hình! Chờ sau khi cứu người lên, đầu tiên phải lấy được người chữa trị tốt nhất!"
Lâm Kim Thư yên lặng trong chốc lát, đã biết sơ sơ trong lòng rằng mặc dù Sở Tuấn Thịnh không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà chắc hẳn bị thương rất nghiêm trọng!
Cô gật đầu: “Em biết rồi, em sẽ nhanh chóng chuẩn bị Đúng rồi, Cẩm Sương đã tỉnh!"
Mặc Tu Nhân nghe nói Lâm Kim Thư như thế, mặt anh trở nên có sức sống, anh nói: “Nói cho em ấy, anh không sao, bảo em ấy yên tâm chờ anh ra ngoài!"
Lâm Kim Thư gật đầu: "Em biết rồi, đúng rồi, Lục Thành Ngôn...!Anh ta bị điên rồi sao? Thật sự cho nổ nơi đó, ban đầu em nghĩ nhiều lắm thì anh ta có hơi cực đoan hoặc là tiếc mạng sống mà thôi nhưng em không nghĩ.."
Mặc Tu Nhân không định nói gì thêm, thấy tình hình của Sở Tuấn Thịnh trong lòng anh rất phức tạp, không thể nói là có cảm giác gì.

Anh nói: “Anh ta vốn là kẻ điên, suy nghĩ của kẻ điên thì ai có thể biết được, giúp anh chăm sóc kỹ cho Cẩm Sương, rất nhanh anh sẽ đi gặp em ấy!".