Một tiếng kêu vang lên khiến mọi người kinh sợ Mọi người đều nhìn sang.
Bạch Cẩm Sương không nhìn được mặt của đối phương, bị trang sức màu tím trên tai làm cho lóa mắt.
Cô thấy Sở Tuấn Thịnh đứng ở trước cửa, nghĩ tới hành động đạp cửa phách lối vừa rồi, không giật mình chút nào.
Lúc này sau lưng Sở Tuấn Thịnh có một cô gái đi tới, mặt mũi đây tức giận, cô ta chỉ vào Bạch Cẩm Sương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh, chính là người phụ nữ kia, trong đại sảnh chính cô ta đã làm em khó xử, còn trực tiếp khiến em ngã lăn trên đất!”
Sở Tuấn Thịnh nhíu mày nhìn sang, thấy khuôn mặt vô cảm của Bạch Cẩm Sương.
Cô cảm giác người cô vừa đánh, có quan hệ với Sở Tuấn Thịnh! Bạch Cẩm Sương lập tức cảm thấy hơi đau đầu.
Sở Tuấn Thịnh nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, ngay lập tức vui vẻ: “Hóa ra là em gái Bạch, anh không biết em gái Bạch biết đánh nhau đây!”
Lâm Thanh Tuấn không hiểu quay sang nhìn Bạch Cẩm Sương, anh ta không sợ Sở Tuấn Thịnh, nhưng dưới tình huống bình thường, ngoại trừ chuyện công việc, anh ta không muốn trực tiếp đối đầu với Sở Tuấn Thịnh.
Bạch Cẩm Sương mở miệng nói: “Tổng giám đốc Lâm, anh cứ yên tâm, em sẽ xử lý tốt!”
Bạch Cẩm Sương nghiêng đầu nói: “Kim Thư, tớ ra ngoài một lát, cậu nói chuyện với học trưởng một chút, để anh ấy không phải lo lắng”
Bạch Cẩm Sương nói xong lập tức đến bên cạnh Sở Tuấn Thịnh: “Anh Sở, tôi biết anh đến vì cô gái này, muốn bênh vực kẻ yếu, nhưng đây là bộ phận thiết kế chung, mà chúng ta lại chỉ là ân oán cá nhân, không cân thiết làm náo loạn nơi này, có chuyện gì thì chúng ta ra ngoài nói!”
Sở Tuấn Thịnh nhếch môi cười: “Tất nhiên là không có vấn đề gì”
Nghe Sở Tuấn Thịnh nói như vậy, Sở Tĩnh Dao ở bên cạnh xù lông: “Anh họ, người này làm em mất mặt trước mọi người, anh cho cô ta mặt mũi làm gì chứt”
Nghe cô ta nói thế, Sở Tuấn Thịnh lạnh lùng lườm nguýt cô ta, cô ta lập tức ngậm miệng lại.
Cô ta biết Sở Tuấn Thịnh muốn cô ta câm miệng.
Sở Tuấn Thịnh là anh họ của cô ta, mặc dù cô ta ÿ vào thế lực của Sở Tuấn Thịnh, không để người khác vào mắt, nhưng cô ta vẫn rất sợ Sở Tuấn Thịnh.
Bạch Cẩm Sương đi đến cửa phòng, quay lại nhìn Sở Tuấn Thịnh: “Anh Sở, chúng ta đi!" Sở Tuấn Thịnh nhếch môi cười cười, khó lắm mới được một lân Bạch Cẩm Sương chủ động đi cùng anh.
Sở Tuấn Thịnh cười cười đi lên lầu.
Bạch Cẩm Sương biết bên trên Ôn Nguyệt Các là phòng chơi bài, có rất nhiêu khu giải trí khác nhau.
Cô không nhịn được nhíu mày, hỏi: “Anh Sở muốn đi đâu?”
- -----------------