Ha, nghe nè, tên ta là Mộ Đình, Mộ trong...cái gì đó, quên rồi, còn Đình thì chắc là khác chùa...thế thôi.
Ta hiện là sinh viên năm nhất trường Đại học Quốc gia đó nha, cho dù có sát sàn sạt điểm đỗ thì giờ ta cũng đỗ rồi, làm ba mẹ ta mừng rớt nước mắt...
Ta là con gái, chắc vậy, mặc dù có khá là nhiều người không bao giờ chịu thừa nhận sự thật này, điển hình là cái tên Giang Tiêu học ở khóa trên.
Đó, tên này thiêng như quỷ á, mới nhắc mà nó đã gõ của kí túc xá rồi à...
-Mộ Tiểu Đình, bà ra đây cho tôi.
-Cái gì mà la lối om sòm, ông không nhớ đây là kí túc xá nữ hả, đồ biến thái. Còn nữa, bỏ ngay chữ Tiểu ra khỏi tên tôi, tên tôi chỉ có 2 chữ, Mộ Đình, là Mộ Đình, nghe rõ chưa?-Mộ Đình mở cánh cửa, nhắm thẳng mặt Giang Tiêu mà chửi.
-Rồi rồi, tạm thời biết thế. Nay bà rảnh không?
-Có, sao?
-Vậy đi, đi với tôi đến 1 nơi.-Giang Tiêu kéo tay Mộ Đình ra ngoài.
-Không.-Mộ Đình giật tay lại.
-Sao vậy? Không phải đang rảnh sao?-Giang Tiêu nghiêng đầu hỏi
-Rảnh thì có rảnh, nhưng không đi với ông. Nhỡ ông thấy tui quá đẹp, nên muốn dụ dỗ đem tui đi bán đúng hông?
Giang Tiêu nghiêng đầu nhìn, sau đó lấy ngón tay đì trán Mộ Đình:"Mặt bà có phải là quá dày rồi không? Đi đi, đi với tui tui bao trà sữa bà."
-Đi, đi luôn.-Mộ Đình nghe thấy 2 tiếng trà sữa, 2 mắt sáng lên, liền lập tức kéo tay Giang Tiêu lôi ra ngoài. Giang Tiêu đi sau, chỉ còn biết xót thương cho cái ví của mình, mà công nhận, mồi nhử trà sữa, nhử ai trúng đó, quá vi diệu.
30 phút sau, 2 người đứng ngơ ngác trước cửa 1 khách sạn rộng lớn. Mộ Đình tròn mắt nhìn 4 chữ" Khách Sạn Royal" thì mặt liền tái lại, 2 tay ôm trước ngực, nhìn Giang Tiêu đầy ngờ vực:
-Ông định làm gì tui?
Giang Tiêu có chút ngỡ ngàng, nhưng cũng không để ý gì nhiều, 1 tay kéo Mộ Đình vào trong "Tui hổng thèm bà."
-Thế ông đưa tui đến đây làm gì?-Mộ Đình vừa chạy vừa hỏi với theo.
-Tui đi thử vai.
-Vai gì?
-Bà biết bộ phim thanh xuân "Yêu em yêu trọn 1 đời" chứ?
-Không biết. Nghe cái tên sến quá trời.
Giang Tiêu không ngạc nhiên lắm với cái trí hiểu biết bằng con muỗi của Mộ Đình, tiếp tục kéo cô lên tầng.
-Này, khoan đã, đừng bảo với tui là ông tính ẵm 1 vai nha?
-Ừ, mong là được vậy.
-Khùng, ông nên nhớ ông là sinh viên Đại học Quốc gia, đâu phải sinh viên Đại học Điện ảnh, sao mà được?
-Không thử sao biết?
Bước chân Giang Tiêu chậm dần, cuối cùng dừng lại ở tầng 10. Nói là tầng, chứ hình như ở đây chỉ có duy nhất 1 căn phòng lớn thì phải, thấy có mỗi cái cánh cửa à.
Giang Tiêu đẩy cửa bước vào, căn phòng lớn gồm 3 phòng nhỏ hơn, phòng ở giữa là lớn nhất, chiếm hầu hết diện tích, còn đâu là 2 căn nhỏ bên cạnh, 1 cái đề biển vỏn vẹn mỗi chữ "Nữ", 1 cái đề biển vỏn vẹn mỗi chữ "Nam". Tiếng ồn vang lên khắp nơi, rất nhiều người đang ra vào ở 2 căn phòng nhỏ, nhưng phòng lớn thì tuyệt nhiên không có 1 ai.
-Đây là đâu?-Mộ Đình nhìn quanh, lo lắng hỏi.
-Đay là phòng thử vai.-Giang Tiêu giải thích-Giờ bà sang phòng nữ, tui qua phòng nam, thế ha.
-Ông điên à, tui 1 mình qua phòng nữ mần gì, tui có đi thử vai đâu?
-Thế chẳng lẽ bà qua phòng nam?
-Liệu được không?
Giang Tiêu nhìn lại Mộ Đình 1 lượt, cuối cùng là cỏi chiếc áo khoác đen trên người ra mặc vào cho cô nàng, thì thầm "Thế này đỡ gây chú ý"
Giang Tiêu kéo tay Mộ Đình vào phòng chờ của nam. Chỗ nào cũng đông nghịt người, diễn viên, quản lý, thậm chí là cả các ca sĩ cũng góp mặt.
2 người len mãi mới vào được bên trong. Thêm 1 người hay bớt 1 người, chẳng ai để ý, chỉ chăm chăm nói chuyện với trợ lý để chuẩn bị thật tốt cho buổi thử vai.
Mộ Đình và Giang Tiêu đang nhìn quanh kiếm chỗ ngồi tạm thì đột nhiên cả căn phòng ồn áo bỗng tĩnh lặng 1 cách đáng sợ. Những lời xì xào lưu lại ở cổ, không thể nói ra. Cả 2 ngạc nhiên quay lại thì thấy có 2 người đang đứng trước cửa. 2 nam nhân, 1 người vận đồ màu xám thời thượng, còn 1 người nhìn vô cùng u ám, vận đồ đen từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. 2 người đó, chính xác hơn, là nam nhân đen tuyền kia, có vẻ như đang thu hết ánh nhìn của mọi người. Mộ Đình nghiêng đầu nhìn, ánh mắt xám khói lạnh nhạt quét qua cô, ánh mắt đó làm cô có cảm giác như cả cơ thể được bao bởi 1 lớp sương giá. Cô quay qua nhìn mọi người, cuối cùng thì họ cũng cúi đầu vào nhau bàn tán:
-Tề Kiêu... đến rồi sao?
-Tề Kiêu cũng muốn tham gia dự án này á?
-Nếu là Tề Kiêu thì ăn chắc suất nam chính rồi...Chúng ta cũng nên đi về thôi, đừng ở lại làm gì cho mất mặt...
Mộ Đình kéo tay Giang Tiêu-lúc này đang thất thần-ghé môi hỏi:
-Anh ta là ai?
Lời vừa thốt ra, ngay lập tức mấy chục cái đầu đều quay về phía cô. 1 người đứng gần cô nhất tròn mắt hỏi: "Cô nói "anh ta" nào cơ?"
Mộ Đình đưa tay chỉ về phía Tề Kiêu, ngây thơ đáp" Anh ta đó, người mặc đồ đen đứng trước cửa."
-Cô chắc chắn là cô không biết anh ta?
-Không.
Cánh tay Giang Tiêu vừa đưa ra, nhưng cũng không nhanh bằng miệng Mộ Đình, trong lòng thầm than"Thôi xong rồi."
Lời nói, lời bàn tán nổ ra như chợ vỡ, hầu hết chỉ là về 1 câu "Tề Kiêu nổi tiếng như vậy, lại có người không biết anh ta, quả thật quá mất mặt."
Người mặc đồ màu xám đứng cạnh Tề Kiêu bước đến trước mặt cô, nheo mắt hỏi:" Cô thực sự không biết Tề Kiêu là ai?"
-Không biết.-Mộ Đình thản nhiên lắc đầu.
-Tiểu Đình...-Giang Tiêu kéo ông tay áo cô, mắng khẽ.
Ánh mắt mọi người lần này lại hướng đến gương mặt Tề Kiêu. Từ nãy tới giờ anh ta vẫn đứng trước cửa, không nói không rằng, lúc này mới nâng ánh mắt lên nhìn như có như không vào con người đứng cách hắn chỉ hơn 1 mét, làm cô đang nghe Giang Tiêu "giảng đạo" đột nhiên da gà da chó nổi lên biểu tình hàng loạt. Hắn bước lên trước, đưa tay gạt tên trợ lý lúc này gần như đã sắp xỉu đến nơi, cánh môi cong lên hướng tới Mộ Đình:
-Em không biết tôi, tôi có thể nói cho em biết.