Vợ Ơi...! Anh Đói

Chương 4




- Nếu một ngày tớ rời khỏi thế gian này thì... Các cậu sẽ nhớ đến tớ chứ?

- Con ngốc này, cậu nó cái gì thế? Bộ sáng quên không uống thuốc hả? Toàn nói tào lao không à.

- Không! Là mình nói thật đó. Trả lời mình đi...

- Nếu có ngày đó thì mình sẽ mở hội Linh đình vì đã trút đi được một gánh lặng. Cậu thấy sao?

- À. Không sao đâu....

  • ___________
  • Tại trường Jiley. ( Ngôi trường THPT mà cô đang học)


- Uyển Nhi!!! Đi học rồi sao? - Quỳnh Như, cô bạn thân cùng bàn của cô nói, kèm theo là một nụ cười sáng nạn.

- Ừ. Quỳnh Như vẫn tốt chứ?- Cô hỏi

- Vẫn tốt như những gì bạn đang nhìn thấy!!! Thế sao? Ôm đau thế nào lại phải vào viện?

- À. Chỉ bị đau bụng tí thôi, giờ thì cũng đỡ hơn rồi!- Cô nói, ánh mắt dịu xuống, ánh lên nỗi đau khổ nhưng chỉ trong tích tắc đã được cô thu hồi lại. Ánh mắt lại trở lên tinh nghịch như ngày thường.

- Vậy sao? Mình nghĩ nó còn tệ hơn như thế đó! Cậu xem, da cậu xanh xao, hốc mày thì đỏ hoe, sưng húp lên cứ như là mới trải qua một trận khóc lóc thảm khiếp đó, rồi nữa, trông cậu ủ rũ không như tính cách ngày thường của cậu xíu nào.

- Cậu quá đa nghi rồi đó. Chả phải mình rất mạnh khỏe đứng đây hay sao? Còn nữa, mình thấy cậu mới là người khác lạ thì có. Tự dưng hôm nay lắm lời thế không biết.

- Ý cậu là sao? Người ta quan tâm hỏi han thì lại bảo là lắm lời, nhiều chuyện. Không quan tâm hỏi han thì lại bảo người ta vô tâm, máu lạnh. Khiếp quá cơ, kiểu gì cậu cũng nói được, tôi cũng đến chịu.

Nói rồi cô bạn có tên Quỳnh Như quay ra hóng chuyện cùng với nhóm bạn khác trong lớp. Để lại không gian yên tĩnh cho cô.

Cô không nói gì, chỉ ngồi lặng lẽ quan sát từng cử chỉ, điệu bộ của từng người trong lớp. Họ cứ cười tươi, vui đùa. Mà không một ai ngó nhìn đến cô, vì thế, họ cũng không biết đến sự khác lạ trong cô.

" Tại sao cơ chứ? Tại sao lại là cô? Cô không muốn như vậy chút nào hết. Trời ơi!! Tại sao lại có thể đối xử với con như vậy?..."

Cô cứ ngồi trong lớp, ngắm nhìn những gương mặt thân quen ấy, và khắc ghi thật sâu trong đáy lòng. Có lúc cô cười, và có lúc cô lại khóc.

Bạn học cô, họ thật vô tư... Đôi khi chính sự vô tư ấy, lại làm tổn thương một tâm hồn nhỏ bé.

Cô đang ngồi thì bỗng có một bàn tay thon dài đặt lên đôi vai của cô.

- Không sao chứ Nhi?

- Ừm. Không sao!!! Bạn vẫn tốt chứ?- Cô hỏi han

- Mình còn tốt hơn cậu đang thấy?!!! À mà bệnh tình cậu sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?

Tại sao ai khi gặp cô đều phải hỏi câu này nhỉ? Chả lẽ họ không còn câu gì khác để hỏi hay sao? Cứ mỗi khi nghe họ hỏi về bệnh tình của cô, cô lại buồn, cô lại thấy rất tủi thân.

- À. Không sao. Mình khỏi rồi. Bạn nghĩ xem, nếu không khỏi thì sao mình có thể thoát khỏi nhà tù trắng toàn mùi thuốc khử trùng ấy cơ chứ!!!

- Ồ. Nghe sao mà vi diệu thế không biết...

- Hì hì. Mà này, mình có điều muốn hỏi cậu!

- Cứ nói đi. Mình đang nghe...

- Ừm,... Nếu một ngày tớ rời khỏi thế gian này thì các cậu sẽ nhớ đến tớ chứ? - cô nói, ánh mắt rưng rưng như muốn khóc.

- Con ngốc này, cậu nói gì thế? Bộ sáng quên chưa uống thuốc hả? Toàn nói chuyện tào lao không à. - Cô bạn của trách.

- Không! Mình nói thật đó. Cậu mau trả lời mình đi.

- Nếu có ngày đấy thật thì... Mình sẽ mở hội Linh đình vì đã trút đi được một gánh lặng. - Cô bạn thản nhiên nói trong vui vẻ.

Cô bạn đó đâu có quan sát đến nét mặt của Uyển Nhi. Nét mặt cô giờ như nhăn lại, ép chặt vào nhau như muốn Hoà chung thành một.

- Ờ. Thế thôi. Cậu đi về chỗ đi. Cũng sắp vào tiết một rồi. Chuẩn bị bài đi là vừa. - Cô cố gắng nói

- Ừ. Thế mình về chỗ đây. Cậu ở lại nhé!!!

Nói rồi cô bạn đó chạy đi. Đến lúc này cô mới dám rên nhẹ. Cơn đau bụng bất ngờ đến với cô. Từng cơn đau quặn thắt, nó như giày vò cô, trán cô đã lấm tấm mồ hôi, đôi môi vốn đỏ mọng nay đã tái màu, gương mặt đã xanh xao nay còn tệ hại hơn. Nhìn mặt cô bây giờ còn trắng hơn cả tờ giấy trắng nữa.

- Thuốc. Phải rồi, mình có thuốc.

Nói rồi cô lấy trong cặp một vỉ thuốc giảm đau. Cô lấy ra một viên rồi trực tiếp nuốt viên thuốc vào mà không cân đến nước.

Phải ngồi một lúc, cô mới cảm thấy cơn đau đã vơi đi phần nào. Cô cảm thấy rất mệt mỏi và buồn ngủ lên đã xin phép giáo viên cho cô xuống phòng y tế nằm nghỉ.

Cũng không làm khó dễ gì cô. Giáo viên lập tức cho cô xuống phòng y tế mà không tra khảo lý do.

Trên đường bước lên phòng y tế, cô vô tình bắt gặp một đôi trai gái đang tình tứ với nhau nơi cầu thang bộ.

Vốn dĩ cô định không thèm để ý đến họ nhưng khi nghe người con gái nhắc đến cái tên " Lục Nam" cô mới đứng khựng lại...

- Lục Nam, anh xem... Em lên làm gì đây? Nghe nói sáng nay bạn gái anh bắt đầu đi học trở lại rồi. Như vậy em sẽ không được gặp anh nữa hay sao? Anh nói xem, em nên làm gì?- Cô gái đó nũng nịu báo vào vai anh, không ngừng lắc lư,...

Còn chàng trai đó thì, không ngừng dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô gái, hai tay anh như vậy mà...

- Mặc kệ cô ta. Giờ anh với cô ta đã không còn quan hệ gì nữa, giờ anh chỉ có mình em thôi Tiểu Vũ.

Nói rồi chàng trai đặt dưới nàn môi cô gái một nụ hôn cháy bỏng, cuồng nhiệt.

Chứng kiến cảnh không lên nhìn thấy, nghe thấy những lời không lên nghe, trái tim cô coi như tan nát... Đau, đó là thứ mà cô cảm nhận được ngay trong lúc này.

Cô cứ lặng lẽ, bước tiếp con đường mình đã chọn, không một ai bên cạnh cô, không một ai quan tâm cô. Có lẽ, khi cô chết đi rồi, họ cũng sẽ chả thèm ngó nhìn đến cô, ngay cả thắp nén nhang cho cô, có khi họ còn chả thèm.

Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy tủi thân vô cùng. Tại sao chứ?

Tại sao trong những ngày cuối của cuộc đời, hộ lại đối xử với cô như vậy, bạn bè cô, người cô yêu, họ đều quay lại phản bội cô? Như vậy, cô sống cũng chả còn ý nghĩ gì nữa.

Họ không cần cô, họ hết yêu cô rồi...

_____

Xin lỗi cả nhà nhiều lắm. Lâu rồi mới ra được chương mới, mong mọi người thứ lỗi cho Kun nha!!! Mình hứa sẽ ra chương đều đều.

Mong mọi người đừng thờ ơ với truyện của mình. Mình sẽ buồn lắm đó.

À mà nhớ nhe!!! Đọc rồi để lại nhận xét cho mình nha! Có gì mình còn kịp mà sửa chữa nữa chứ!!!

Cuối cùng thì vẫn xin cám ơn các độc giả đã đón đọc truyện của mình!!!

Xin cảm ơn.!!! ( quá dài dòng nhỉ!!!)