Cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm, cô vô thức bước ra khỏi phòng khám. Từng giọt nước mắt ấy không ngừng lăn dài trên khoé mi, cô cười, rồi lại khóc. Như một người vô hồn, cô cứ đi mặc cho cô có va chạm vào ai, không một lời xin lỗi, cũng chả một lời cám ơn. Cô cứ đi, đi mãi.
" Một tháng? Một tháng này cô biết làm gì đây? Tại sao lại như vậy? Cô còn ba mẹ mình, cô còn sự nghiệp, ước mơ phía trước, cô mới có 16 tuổi, cô vẫn là một đứa trẻ thôi mà, tại sao lại như vậy chứ? Cô cảm thấy rất rất đau, hai mắt cô vì khóc quá nhiều mà sưng húp lên. Cô sắp chết rồi. Cô không muốn ra đi như vậy, không muốn chút nào hết...
Ánh nắng chan hoà phủ xuống lớp cỏ xanh mượt nơi công viên Tình yêu. Cô nhẹ bước một mình nơi đây, nhẹ nhàng từng cơn gió tháng qua, làm rối nhẹ mái tóc đen óng của cô... Nhìn cô lúc này, càng thêm tàn Tạ hơn. Cô đi đến vòi phun nước, nơi đây lúc nào cũng lấp lánh những đồng xu, người ta nói cái Hồ nước này rất linh, chỉ cần mình cầu nguyện một việc gì đó là tận đáy lòng, rồi tung đồng xu xuống hồ nước. Nguyện vọng của cô rồi cũng sẽ thành hiện thực.
Khi trước cô không tin vào nó, nhưng giờ cô lại trở lên tin tưởng nó đến một cách mù quáng. Cô rất muốn sống, cô chưa muốn chết bây giờ. Cô mới biết yêu, cô rất yêu anh, cô không muốn xa anh chút nào hết. Cô lấy trong ba lô mình ra một đồng xu nhỏ, chắp tay cầu nguyện và cuối cùng cô tung đồng xu lên. Trong nháy mắt, đồng xu biến mất trong lớp bọt màu trắng tinh khiết ấy. Cô đứng lặng người, chân tay cứng đờ, cô cứ đứng như vậy từ sáng đến tối đêm mịt mù, đầu cô choáng váng, cơ thể cô run lật bật, khi ấy, cô mới thật sự thất tỉnh.
Nhưng cũng đá quá muộn, cơn đau ấy lại một lần nữa ghé thăm cô, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô gục xuống trong ánh trăng rằm.
- Uyển Nhi, em sao vậy?
Thấy có tiếng động, anh_ Bác sĩ Triệu _ liền quay ra quan sát. Bỗng thấy một thân hình nhỏ bé, thân quen gục ngã trước Hồ nước, anh vội và hô to tên cô và chạy đến bên cô. " Uyển Nhi, mau mở mắt ra nhìn anh đi, anh đây, bác sĩ Triệu đây, mau mở mắt ra đi em " vừa nói, anh vừa lấy ngón tay cái bấm nguyệt cho cô...
- Chết tiệt, sao không có tác dụng gì, tốt cuộc là em đang bị bệnh gì cơ chứ? Là bệnh gì đây? Làm sao anh có thể cứu em được đây hả? Sao em lại có thể yếu đuối đến vậy cơ chứ? Tại sao lại có thể hành hạ mình như vậy? Em còn thời gian một tháng cơ mà, hay em không Cần nó, em muốn chết luôn bây giờ chứ gì?
Anh hét, nước mắt anh bắt đầu rơi, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực như vậy, anh đã... Yêu cô mất rồi.
Anh đã yêu cô ngay từ câu nhìn đầu tiên, không phải là lúc gặp cô ở trong bệnh viện, mà anh gặp cô ở trường học, anh rất muốn được ra trò chuyện làm quen với cô, nhưng thấy cô thân mật với chàng trai khác anh không đành. Anh không muốn làm người thứ ba chen vào cuộc tình hạnh phúc của cô. Anh thà đau một mình, còn hơn là khiến cô đau. Nhưng giờ thì sao? Tại sao cô lại bị một căn bệnh lạ như vậy? Anh biết làm gì để cứu cô đây? Phải làm gì đây?
_____________
Sáng hôm sau...
- Ưm... Bác sĩ..._ Cô nói
- Cứ gọi anh là Minh, anh hơn em 2 tuổi, anh học 12A1, Khu nhà D, em biết chứ?
Cô ngơ ngác, ánh mắt nhìn chằm vào anh. " Anh cũng học ở đó à? "
" Ừ, chắc em không biết anh đâu nhỉ?" Anh cười.
- Ồ, em mới vào học được hai ba tháng thôi, cũng chưa thân thuộc từng khu vực, ấy vậy mà...
Hai mắt cô trùng xuống, khoé mắt rưng rưng, hai tay bấu chặt vào nhau.... Cô khóc.
- Nhóc con, xin lỗi anh có thể gọi em là thế có được không?
- Dạ.
Cô đáp, ánh mắt hướng ra phía của sổ..." Nếu là anh, khi biết mình sắp phải chết, anh sẽ làm gì trong những ngày cuối đời?"