Vợ Ơi! Anh Đây Này! (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân II)

Chương 76: Bị bỏ thuốc




Tối đến.

Khách sạn Thương Uyển - một trong những khách sạn xa hoa, lộng lẫy nhất thành phố.

Toàn bộ nội thất bên trong lẫn bên ngoài của Thượng Uyển đều được chế khắc rất hoàn hảo, nhờ tính làm việc tích cực thân thiện của nhân viên với tài trí lãnh đạo, quản lý kinh doanh rất tốt của Tư Cảnh Nam, việc thu hút khách hàng có tiếng tăm vào đây đều rất dễ dàng và thuận lợi.

Giờ dự tiệc cũng sắp tới, mọi khách mời đều đã có mặt đầy đủ, đa số đều là những thương nhân lớn, có quan hệ rộng rãi với Diệp Tấn. Tác phong bên ngoài họ rất hào phóng và lịch lãm, lúc nào cũng giữ y nguyên một nụ cười trên môi.

Chiếc xe Cadillac màu xám bạc dừng lại trước sảnh khuôn viên của khách sạn, người tài xế nhanh chóng bước xuống xe rồi mở cửa giúp Diệp Tấn.

Diệp Tấn cũng là một thương nhân lớn, được rất nhiều người tôn trọng và kính phục, đặc biệt là cha của một diễn viên người mẫu lớn như Diệp Hâm Đình, ông lại càng trở nên nổi tiếng hơn.

Tuyết Linh cũng bước xuống khỏi xe, cô bước tới khoác lấy tay Diệp Tấn rồi chậm rãi bước đi trên thảm đỏ với khí chất cao sang.

Vào bên trong khách sạn, sự xuất hiện của Diệp Tấn cũng chính là lúc buổi tiệc bắt đầu.

Sống trong giới thượng lưu người ta thường lôi kéo nhau bằng các mối quan hệ để nâng cao địa vị của bản thân, đặc biệt là dùng miệng lưỡi để nịnh nọt. Đúng thật là vậy, ở trong cái giới này ít ai tốt hơn ai, cũng như không ai muốn người ta được lợi hơn mình.

"Anh Diệp, đã lâu rồi không gặp."

"Chào ông chủ Thương." Diệp Tấn kiêng nể đáp.

"Rất ít khi thấy anh Diệp tham gia sự kiện hay tổ chức sự kiện. Nhưng biết được hôm nay anh Diệp tổ chức sinh nhật, tôi đã bỏ toàn bộ thời gian của mình để tới đây chung vui cùng anh."

"Ông chủ Thương khách sáo quá, cảm ơn rất nhiều."

"Chúng ta là bạn bè mà, anh không cần cảm ơn tôi." Ánh mắt ông chủ Thương lập tức nhìn sang cô gái xinh đẹp bên cạnh Diệp Tấn, cười cười hỏi:"Đây là..."

"Giới thiệu một chút đây là con gái của tôi, Diệp Tuyết Linh."

Ông chủ Thương bày ra vẻ nghi hoặc, nhưng cũng không muốn hỏi nhiều, "Đúng là rất có khí chất và xinh đẹp."

"Cảm ơn ông chủ Thương." Tuyết Linh mỉm cười, gật đầu.

Lát sau, Hàn Dương Phong mới tới.

Tuyết Linh gặp anh ở sảnh, Hàn Dương Phong lạnh nhạt lướt đi, nhưng nửa chừng lại bị Tuyết Linh gọi lại.

Khoé môi Hàn Dương Phong nâng lên khó thấy. Anh dừng chân lại, quay người nhìn Tuyết Linh:"Em có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Tuyết Linh chậm rãi bước tới, trên tay cầm sẵn gói quà mà lúc sáng Diệp Hâm Đình đã đưa cho cô.

"Đây là món quà mà Đình Đình nhờ tôi đưa cho anh, Đình Đình muốn chính tay anh tặng cho cha."

Hàn Dương Phong nghe thấy nhưng vẫn nhìn Tuyết Linh bằng ánh mắt đầy bí ẩn. Thấy vậy, Tuyết Linh liền hết kiên nhân, đẩy hộp quà tới tay Hàn Dương Phong rồi rời đi, nhưng chưa kịp thu tay lại, cánh tay cô đã bị anh nắm chặt lại, hộp quà rơi xuống đất.

Hàn Dương Phong kéo Tuyết Linh đến một góc tường, nơi rất ít người qua lại. Không kịp để cô nói gì cũng không để cô phản kháng, Hàn Dương Phong đã áp sát cô vào tường, một tay đỡ đầu, một tay ôm chặt eo cô, nhanh nhẹn cúi xuống, ngậm lấy bờ môi đỏ mọng của Tuyết Linh.

Bất giác Tuyết Linh nắm chặt lấy tà váy, khắp người run lên, mở tròn mắt nhìn hai mắt Hàn Dương Phong đang khép lại. Không hiểu tại sao lúc này cô không muốn phản kháng cũng không cảm thấy có lỗi mà thậm chí còn muốn đáp lại nụ hôn này.

Tuyết Linh dần thả lỏng người, đưa hai tay chạm vào ngực Hàn Dương Phong, dịu dàng khép mắt mà chấp nhận.

Nụ hôn Hàn Dương Phong rất dịu dàng nhưng sau khi được sự chấp nhận từ Tuyết Linh, bờ môi Hàn Dương Phong liền trở nên bá đạo và tràn ngập sự chiếm hữu, anh chỉ muốn có mỗi mình cô, muốn cô chỉ có mỗi mình.

Hàn Dương Phong rời môi Tuyết Linh rồi chậm rãi đặt lên trán cô một nụ hôn như khen ngợi. Nhìn vào ánh mắt mờ sương của Tuyết Linh, Hàn Dương Phong khẽ cười:"Anh xin lỗi!"

Vết son trên môi Tuyết Linh đã bị hôn cho đến mờ nhạt, bờ môi trở nên sưng đỏ, ánh mắt lấp lánh trong đêm lại càng kích thích thêm Hàn Dương Phong.

"Chúng ta đi quá xa rồi Hàn Dương Phong." Tuyết Linh thấp giọng nói.

"Em nói sao?" Hàn Dương Phong cúi sát mặt cô, khẽ cong môi hỏi.

"Anh không thể buông bỏ được sao?"

"Làm sao anh buông bỏ được em đây Tuyết Linh, em biết rõ anh yêu em tới nhường nào mà... Tuyết Linh."

Trái tim Tuyết Linh nhói lên, đối diện với Hàn Dương Phong cô luôn bị động, đột ngột trong đầu cô lại hình dung ra Diệp Hâm Đình. Tuy cô ta đã lừa dối cô, nhưng suy cho cùng cũng thật lòng yêu Hàn Dương Phong, nếu bây giờ bản thân cô chấp nhận Hàn Dương Phong thì cũng coi là đã quá đáng với Diệp Hâm Đình.

Coi như đây là lần cuối, cô sẽ giúp Diệp Hâm Đình lần cuối.

"Em biết, nhưng xin lỗi, em không yêu anh."

Tuyết Linh đẩy nhẹ người Hàn Dương Phong ra, chậm rãi quay người đi, đến khi ra ngoài, bất ngờ cô gặp Trạch Tịnh Thần.

Nhìn khuôn mặt buồn bã cùng bờ môi nghệch ngoạc của cô, Trạch Tịnh Thần cũng biết chắc đã có chuyện gì đó. Kế tiếp, Hàn Dương Phong bước ra, điều anh suy đoán đã đúng. Tuyết Linh đã ở cùng Hàn Dương Phong từ nãy giờ.

"Ấy! Tìm thấy em rồi, em đã đi đâu vậy?"

Tuyết Linh mỉm cười, chạy đến khoác tay Trạch Tịnh Thần:"Không có gì. Chúng ta đi thôi!"

"Được."

Hàn Dương Phong bỏ tay vào túi nhìn hai con người phía trước bằng ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng vô cùng thảnh thơi:"Tuyết Linh, tôi tin rằng chúng ta sẽ có kết quả tốt đẹp nhất."

....

Đứng trong phòng vệ sinh, Tuyết Linh nhìn bản thân trong gương với ánh mắt đăm chiêu cùng sự thất vọng.

Tuyết Linh lúc trước đâu rồi! Một Tuyết Linh tự lập tự chủ không phiền tâm vì bất cứ điều gì, bây giờ người trong gương này đã hoàn toàn thay đổi.

Rốt cuộc là do điều gì chi phối?

Hàn Dương Phong! Cái tên quen thuộc này là đi vào lòng cô mà một câu cũng không xin phép, để rồi anh gieo rắc trong lòng cô nhiều nhớ thương như vậy, bây giờ nói quên đi, dễ dàng như vậy sao?

Tuyết Linh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó khẽ khom người rửa tay, đánh lại son rồi ra khỏi phòng vệ sinh.

"Cô không sao chứ?" Trạch Tịnh Thần vì lo lắng cho cô nên đã theo cô suốt, đến mức đứng trước cửa phòng vệ sinh để đợi.

Tuyết Linh khẽ lắc đầu:"Tôi không sao. Đi thôi đừng để mọi người đợi lâu."

"Được."

Trở về sảnh tiệc, Tuyết Linh đứng ở một bàn đơn cùng Trạch Tịnh Thần. Cô chú tâm nhìn Diệp Tấn đang tươi cười nói chuyện với bạn bè, trong lòng cảm thấy vui vẻ hẳn.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy cha tôi vui vẻ như vậy."

"Điều làm tôi bất ngờ nhất đó chính là cô là người con gái thất lạc của Diệp tổng." Trạch Tịnh Thần cười nói tiếp:"Nhưng tôi vẫn thấy vui cho cô vì đã tìm lại được người thân của mình."

"Cảm ơn anh."

....

Ở một bàn đơn phía xa trông lại, Túc Uyên bĩu môi phũ phàng lườm Tuyết Linh một cái sau đó gọi phục vụ tới, cô cong môi nhẹ nhàng cười rồi cầm ly rượu đế cao chứa chất lỏng màu vàng trên xe rượu của người phục vụ, ánh mắt cùng nụ cười trở nên mờ ám.

Lát sau, cô ta tiến lại chỗ Tuyết Linh, mỉm cười thân thiện:"Chào chị, Tuyết Linh. À không, bây giờ phải nên gọi chị là Diệp đại tiểu thư mới đúng chứ. Hôm nay là sinh nhật của Diệp tổng, tôi thay cha tôi tới để sự buổi lễ, do tôi còn non trẻ nên chưa thể nói chuyện được với Diệp tổng, vì thế tôi muốn kính chị như kính Diệp tổng uống ly rượu này, có được không?"

"Cô ấy hiện tại không được khoẻ nên không uống rượu được, tôi uống thay cô ấy." Trạch Tịnh Thần nhận lấy nhưng lại bị Túc Uyên cản:"Ấy, anh uống thì sao coi được."

Thấy cô ta ở đây đôi co một chút là sẽ xảy ra chuyện, tính Túc Uyên trước giờ đều nhỏ nhen, ích kỷ, đột ngột hiểu lý lẽ và tốt bất thường như vậy cũng lạ. Mà thôi, chỉ một ly thôi, chắc sẽ không sao đâu.

Nghĩ rồi Tuyết Linh thẳng tay nhận lấy, đưa lên miệng rồi uống cạn. Túc Uyên cười thỏa mãn, sau đó nói:"Được rồi, tôi không làm phiền hai người nữa, tôi đi trước đây, hai người ở lại vui vẻ nhé."

Một lát sau, Tuyết Linh nói đi vệ sinh một lát, Trạch Tịnh Thần cũng không nghi ngờ gì nên không theo cô. Nhưng mãi anh không thấy cô trở ra, anh liền quay đi đến phòng vệ sinh để tìm kiếm. Vừa lúc ấy, tiếng chuông điện thoại đến từ Tôn Hoằng, anh ta báo lại vấn đề ở phòng thí nghiệm gặp chút trục trặc nhưng rất khó để giải quyết, Tôn Hoằng vẫn xử lý được nhưng cần có mặt Trạch Tịnh Thần sẽ chắc chắn hơn.

Nghe vậy Trạch Tịnh Thần có hơi do dự, có nên tìm Tuyết Linh hay không, nhưng suy nghĩ lại, việc lớn nên làm trước thì tốt hơn.

...

Túc Uyên âm mưu giở trò trong ly rượu mà Tuyết Linh uống, bây giờ thần trí Tuyết Linh đã không còn rõ ràng như trước, đầu óc cứ quay cuồng cuồng, toàn thân bắt đầu nóng lên, cô không thể cử động nổi cũng như không biết được người đang đưa mình đi là ai.

Túc Uyên nhíu mày khó nhọc dìu Tuyết Linh đi, đến một dãy VIP, đứng trước căn phòng tổng thống vừa chọn ngẫu nhiên, Túc Uyên cười tự mãn:"Đưa chị đến đây ngủ với một lão già nhà giàu có cũng xem như tôi còn chút tình nghĩa với chị, nếu không tôi đã vứt chị ra ngoài kia để đám côn đồ mang chị đi rồi."

Nói rồi, Túc Uyên để Tuyết Linh dựa vào cánh cửa, còn mình thì liên tục đập cửa một cách không kiêng nể rồi chạy tới một lối khuất vách.

Người bên trong cũng nghe thấy tiếng động, vì quá ồn ào nên mới đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở, người Tuyết Linh mềm nhũn ngả về phía trước, Hàn Dương Phong theo phản xạ nhanh chóng ôm lấy. Người phụ nữ đang ở trong lòng mình là Tuyết Linh, Hàn Dương Phong chau mày, nhìn xuống khuôn mặt hừng hực đỏ của Tuyết Linh:"Em sao vậy Tuyết Linh?"

Tuyết Linh không còn ý thức, cảm giác có hơi thở của người đàn ông bên cạnh, Tuyết Linh liền ghì mình vào thân thể người đó, tay bấu chặt lưng anh, hơi thở nặng nhọc:"Nóng quá, tôi... khó chịu..."

Hàn Dương Phong thoáng chốc cứng đờ người, thân thể của Tuyết Linh ngày càng nóng lên khiến Hàn Dương Phong nhanh chóng lấy lại ý thức, anh cúi xuống bế người cô lên, nghiêm túc nói:"Không sao, có anh ở đây rồi!"

Đứng bên ngoài, Túc Uyên đủ không gian để quan sát bên trong, trên môi vẽ một nụ cười rạng rỡ:"Đến ông trời cũng giúp mình." Trước khi cửa phòng bị Hàn Dương Phong đóng lại, Túc Uyên đã lén chụp được vài tấm.

Nhìn thành quả của mình trên tay, Túc Uyên ngày càng đắc ý:"Nếu những tấm hình này đến tay Diệp Hâm Đình thì sao nhỉ? Chắc chắn sẽ rất thú vị đây. Diệp Tuyết Linh cô chết chắc rồi, đáng lẽ cô không nên cướp trái tim của anh Lạc Thần để rồi dẫn tới cớ sự này."

Túc Uyên nhếch môi nhìn căn phòng lần nữa rồi quay đi.