Vợ Ơi! Anh Đây Này! (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân II)

Chương 7: Nỗi Sợ




Ngồi trên chiếc xe Mercedes - Benz, Hàn Dương Phong nghiêm túc xem xét lại những dự án gần đây nhất của Hàn thị. Giản Bân im lặng, chốc lát lại liếc mắt nhìn lên kính chiếu hậu để quan sát biểu hiện lạnh lẽo ấy của anh. Trong thâm tâm Giản Bân chợt lạnh ngắt, người này quả thật rất đáng sợ.

Vài phút sau, chiếc xe Mercedes - Benz rẽ vào cổng Hàn viên, cách đó không xa, chiếc xe taxi cũng dừng lại ở sát lề đường. Diệp Hâm Đình kéo kính râm xuống, lướt mắt nhìn ngôi biệt thự to lớn, sang trọng trước mắt, cô nở nụ cười sâu thẳm rồi đeo kính lên, nhẹ giọng cất tiếng:"Đi thôi, bác tài!"

Hàn viên...

Giản Bân tắt máy, nhanh chóng xuống xe rồi tiến tới mở cửa cho Hàn Dương Phong.

Hôm nay, mọi người ở Hàn viên đều biết tin thiếu gia của mình sẽ trở về nên họ đã tụ họp đầy đủ và thu dọn mọi thứ cẩn thận và gọn gàng. Đám vệ sĩ đứng ở cửa đều đồng loạt cúi đầu cung kính.

Bước vào bên trong, Hàn Dương Phong tiến tới ghế sofa rồi ngồi ngửa đầu ra sau để thư giãn. Tiểu Ninh nhanh nhẹn từ dưới bếp chạy lên, trên tay còn cầm ly nước cam, tiến tới nở nụ cười rạng rỡ, đưa ly nước cho Hàn Dương Phong:"Thiếu gia, thiếu gia anh về rồi, anh uống nước đi!"

Hàn Dương Phong nhìn biểu hiện rạng rõ của Tiểu Ninh thì bật cười, nhẹ giọng nói:"Cảm ơn em."

Sắc mặt Tiểu Ninh đột ngột chợt trở nên lo lắng, cô săm soi nhìn Hàn Dương Phong, cất giọng từ tốn hỏi:"Thiếu gia, em nghe nói anh đánh nhau với đám côn đồ, anh có bị thương không?"

Hàn Dương Phong đặt ly cam xuống bàn, anh nhìn Tiểu Ninh nhướng mày nói:"Phi Dạ lại mách lẻo với em nữa à?"

"Không phải, anh ấy chỉ là quan tâm anh thôi. Nhưng anh có sao không?"

"Anh không sao." Hàn Dương Phong khẽ thở dài rồi lắc đầu.

"Anh không sao thì tốt rồi!" Tiểu Ninh nghe anh nói vậy thì lòng nhẹ nhõm hẳn, cô cười cười, giọng ngọt ngào nói:"Thiếu gia, em biết hôm nay anh về nên đã chuẩn bị rất nhiều món ngon, toàn bộ là những món anh thích."

"Thật sao? Vậy để anh thử xem tài năng của Tiểu Ninh thế nào?"

________

Tại một căn biệt thự khác nằm trong khu thương mại ở thành phố T, căn biệt thự cũng khá lớn, không thua kém gì Cảnh Hoàng Viện hay Hàn viên. Diệp Hâm Đình bước xuống chiếc taxi rồi thản nhiên đi vào cổng lớn của Diệp gia.

Bước vào trong phòng khách, Diệp Hâm Đình nhìn thấy cha mình đang ngồi ở bàn trà, ánh mắt thì chăm chú nhìn trên tờ báo. Cô mỉm cười, chạy tới ôm choàng lấy cổ ông, hời hứng gọi:"Cha!"

Diệp Tấn cười nhẹ, ông bỏ tờ báo xuống bàn rồi vỗ nhẹ vào cánh tay cô:"Được rồi, con ngồi xuống đi!"

"Vâng." Diệp Hâm Đình ngoan ngoãn gật đầu, cô theo lời ông, ngồi xuống cạnh bên, thuận tay rót vào tách một chút trà rồi đưa lên miệng uống cạn.

Nhìn dáng vẻ hấp tấp của cô, Diệp Tấn cười cười:"Con đấy, về nước sao không về thẳng nhà mà còn sức chạy đi đâu nữa vậy?"

Diệp Hâm Đình đột nhiên cười hì hì, bày ra bộ dạng nũng nịu để tránh sự trách móc của ông, cô ôm lấy cánh tay ông, bĩu môi nói:"Cha à, chỉ là con gặp chuyện đột suất nên mới đi gấp như vậy?"

"Chuyện gì không thể nói cho cha nghe được sao?"

"Sau này có cơ hội, con nhất định sẽ kể cho cha."

"Được, được." Ông gật đầu:"À Đình Đình này, vài hôm nữa, có buổi tiệc rượu bên Trịnh gia, con đi giúp cha nhé?"

"Dự tiệc sao?" Diệp Hâm Đình chép miệng ngẫm nghĩ, sau đó nói:"Tuy con không có hứng thú nhưng nhất định sẽ đi giúp cha."

Trước giờ, Diệp Hâm Đình rất ít khi đi dự những buổi tiệc như thế này đơn giản bởi vì nó tẻ nhạt, cô không phải là nhân vật chính, còn Diệp Tấn thì lại rất quan tâm đến cô nên lần này đã cố ý để cô đi, mục đích là nâng cao danh tiếng của cô, bởi vì trong buổi tiệc lần này sẽ có rất nhiều thương nhân lớn, biết đâu họ sẽ tạo điều kiện tốt hơn cho cô thì sao? Diệp Tấn biết tính của Diệp Hâm Đình nên lời nói này đưa ra cũng chỉ nói cho có vậy thôi nhưng không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy, ông cũng khá bất ngờ nhưng cũng rất vui, dù sao cũng là người có tiếng trên xã hội, giao lưu, quen biết nhiều một chút cũng không phải điều xấu.

"Được rồi, vậy con lên phòng nghỉ ngơi đi, cha sẽ dặn người làm chuẩn bị bữa trưa cho con."

"Vâng."

Nói xong, Diệp Hâm Đình lẫn Diệp Tấn đều rời khỏi phòng khách, mỗi người đi một hướng. Trên dãy hành lang trên tầng hai, đám người giúp việc đang bận rộn lau dọn không hề để ý tới sự xuất hiện của Diệp Hâm Đình nên đã vô tình va trúng cô.

Cô gái giúp việc hoảng hốt, liền quay mặt nhìn Diệp Hâm Đình đang hồng hộc lửa giận, cô gái ấy sợ hãi, cúi người liên tục, miệng lắp bắp:"Tiểu thư...xin lỗi...xin lỗi cô, tôi không để ý."

Sự va chạm có hơi mạnh một chút nên cánh tay của Diệp Hâm Đình hơi bị đau, cô ôm lấy cánh tay của mình, cau mày nhìn cô gái giúp việc:"Cô bị mù à? Không thấy tôi đang đi tới sao? Đúng thật phiền phức. Nhắm làm được thì làm không làm được thì nghỉ đi! Nhà này không chứa như kẻ vô dụng."

Cô gái đó sợ tới nỗi muốn khóc luôn rồi, nghe Diệp Hâm Đình nói vậy, cô thơn:"Tiểu thư, lần...lần sau tôi sẽ chú ý hơn."

Diệp Hâm Đình nhìn bộ dạng ấy chỉ cảm thấy khinh bỉ, cô phủi phủi cánh tay mình, như thể vừa va chạm vào thứ bẩn thỉu. Sau đó không màn sự khóc lóc của cô gái, lạnh nhạt liếc xéo rồi quay trở về phòng.

Một trong số những cô gái ở đó, mạnh dạn bước lên trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Diệp Hâm Đình, buông lời rẻ mạt Diệp Hâm Đình:"Cô ta hống hách gì chứ? Xét cho cùng cô ta cũng chỉ là con nuôi của lão gia mà thôi! Nếu không thì so với đám người giúp việc như chúng ta thì cô ta còn thấp kém hơn đấy!"

Không may rằng những lời nói không kiêng nể ấy đã lọt thẳng vào tai của Diệp Hâm Đình, cô bỗng dưng khựng chân lại, toàn thân lạnh ngắt khi nghe nhắc tới chuyện mình không phải là con ruột của cha, lửa giận vốn ngủ yên bỗng chốc bùng cháy, cô siết chặt tay mình, quay đầu nhìn người mới cất tiếng nói những lời đó:"Cô vừa nói cái gì? Có gan thì nói lại lần nữa!"

Diệp Hâm Đình đối với chuyện khác thì sẽ lập tức trút giận ngay nhưng còn đối với chuyện này thì vô cùng nhạy cảm nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén cơn giận của mình lại, thở từng đợt khó khăn, nhìn cô gái đó gằn giọng cất lên từng chữ.

Cô gái giúp việc đó dường như đã khoét sâu vào trong tâm can của Diệp Hâm Đình những lời nói chế nhạo, cô khoanh tay nhìn Diệp Hâm Đình một lượt từ trên xuống nhếch mép, nở nụ cười lơ đễnh, mẻ móc:"Thế nào? Tôi nói không đúng sao? Hay là cô chột dạ rồi. Người như cô được cho ăn mặc tốt như vậy cũng nên biết cách cư xử một chút vả lại cô còn là diễn viên nữa, nếu cách cư xử này của cô mà để đám fan biết được thật không biết họ sẽ sốc thế nào? Khi biết được người mà họ luôn tôn kính là một kẻ rẻ mạt thế nào?"

Diệp Hâm Đình siết chặt tay, tiến tới lại gần cô gái giúp việc, trừng mắt hung hăng:"Tôi cho cô nói lại lần nữa!"

Đám người giúp việc còn lại, níu níu cánh tay của cô gái, tránh để cô đắc tội thêm với Diệp Hâm Đình:"Lịch Lịch, cô đừng nói nữa."

Tuy nhiên, Lịch Lịch không thèm để tâm tới câu nhắc nhở ấy, cô hất tay mọi người ra nhìn họ cất tiếng:"Việc gì phải sợ cô ta chứ?" Sau đó cô quay sang, hất mặt khiêu khích Diệp Hâm Đình:"Tôi nói cô không phải là con gái ruột của lão gia, so với chúng tôi cô chả khác gì cả, đợi khi vị tiểu thư thật sự quay trở về thì cô cũng là đồ bỏ đi mà thôi!"

"Chát!" Lịch Lịch vừa kết thúc câu nói thì đã bị Diệp Hâm Đình vung tay tát lên mặt một cái rõ mạnh.

"Ngay từ bây giờ cô cuốn gói rồi cút khỏi đây cho tôi!" Diệp Hâm Đình giận dữ, chỉ thẳng tay vào mặt Lịch Lịch, lớn tiếng quát.

Lịch Lịch ôm mặt định đánh trả lại nhưng nghĩ lại thân phận của mình quá thấp kém nên đành thôi.

"Không cần cô phải đuổi tôi cũng sẽ tự đi, sống với cô mười hai năm nay tôi cũng chịu đựng đủ rồi, hai năm qua tôi tưởng rằng qua nước ngoài học tập thì tính tình và cách ứng xử với người khác sẽ thay đổi tốt hơn nhưng không ngờ cái tính khinh người vẫn không bỏ. Đúng cho câu giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Tôi không làm nữa." Lịch Lịch hất tay mọi người rồi rời đi để lại ở đó là một bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.

Hốc mắt Diệp Hâm Đình đỏ ngầu, tâm lý vẫn chưa bình ổn lại, cô nhìn đám người hầu tiếp tục quát:"Các người ai muốn đi thì đi luôn đi!"

Bọn họ nghe thấy đều giật mình khiếp sợ, dù sao gia cảnh Lịch Lịch cũng không quá nghèo, cô ấy bị đuổi việc cũng không sao nhưng còn những người này nếu bị đuổi việc thì cũng không biết sẽ đi về đâu, bọn họ đều là cô nhi được Diệp Tấn thương tình cứu vớt về để làm việc. Sau câu nói của Diệp Hâm Đình, bọn họ rất hiểu tính cách của cô gái ngang ngược, khó tính này nên liền cúi chào rồi rời đi ngay.

Diệp Hâm Đình vẫn đứng bất động tại chỗ, chân tay đều run run không nhúc nhích nổi, những giọt nước mắt nóng hổi đột nhiên rơi xuống, cô suy nghĩ lại câu nói của Lịch Lịch vừa nãy, đột nhiên lại muốn khóc thật lớn.

"Tôi nói cô không phải là con gái ruột của lão gia, so với chúng tôi cô chả khác gì cả, đợi khi vị tiểu thư thật sự quay trở về thì cô cũng là đồ bỏ đi mà thôi!"

Diệp Hâm Đình thút thít lắc đầu:"Không phải, không phải như vậy. Mình mới là con gái của cha, không có con gái thật sự nào ở đây hết."

Đến một nơi khác, một cô gái lau dọn chiếc tủ vừa nói chuyện với người giúp việc bên cạnh:"Này, tôi thấy Lịch Lịch.nói cũng đâu có sai. Diệp Hâm Đình đó tính cách kiêu ngạo, luôn xem thường những người dưới cấp quyền của cô ta lại còn tiêu xài phung phí, tính nết cũng cả được tí nào."

Người giúp việc bên cạnh đồng tình nhưng cũng không quên nhắc nhở:"Nói nhỏ thôi, kẻo cô ta nghe được thì bị đuổi đấy! Nhưng mà, suy cho cùng thì cô ta chỉ được một cái tính."

"Ừm...điểm này cô nghĩ giống tôi!"