Vợ Ơi! Anh Đây Này! (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân II)

Chương 32: Cục Diện Hồng Kong




Sáng sớm, Hàn Dương Phong đã có mặt ở Hồng Kong. Đứng từ xa quan sát The CTC Hotel bị phá hủy tan nát kể từ tầng trung tâm trở lên, dàn ý tế cùng với đội cứu hộ đang gấp gáp dọn dẹp bãi chiến trường, Hàn Dương Phong bất giác cắn môi bất mãn một hồi.

"Đã bắt được kẻ tình nghi chưa?" Hàn Dương Phong ngoảnh đầu lại hỏi người đàn ông đứng cạnh.

"Hắn ta hiện tại đang ở đồn cảnh sát. Nhưng có điều hắn không chịu khai ra bất cứ thông tin gì?" Phi Dạ mặt mày co thắt lại, nhìn bãi chiến trường kia cũng tiếc không kém.

"Phía Giản Minh Triết sao rồi?"

"Cậu ta nghĩ ngờ chuyện này không chỉ có một mình Lya mà còn có bọn khủng bố bên Anh nhúng tay vào. Hiện giờ, cậu ta đang ở bên Anh để giải quyết."

"Lya chắc đang ngầm theo dõi, cử người bảo đảm tuyệt đối an toàn cho cậu ta, còn nữa, theo dõi tình hình ở đây cho cẩn mật, có biến động gì lập tức rút lui, để lại cho cảnh sát điều tra. Mục đích của Lya lần này là muốn chúng ta động thủ trước, vì thế nên phải tiến triển từng bước một, tránh đánh rắn động cỏ."

"Tôi hiểu rồi!"

Hàn Dương Phong khẽ gật đầu hài lòng, ánh mắt liếc nhìn The CTC Hotel một lần nữa.

Khách sạn này là do người cha nuôi cũng như kẻ thù của anh gây dựng, nên khi nó bị phá hủy anh không chút luyến tiếc, chỉ là điều anh quan tâm là cục diện ở Hồng Kong bị thay đổi, số người chết vì trận đánh bom khủng bố này tương đối nhiều. Lại còn dính dáng đến cảnh sát, là một điều Hàn Dương Phong vô cùng chán ghét.

Sau khi Hàn Dương Phong bước lên xe rồi lái đi, Phi Dạ gật đầu với đám người vệ sĩ phía sau để đi theo và bảo vệ anh. Còn mình thì cầm lấy máy điện thoại, ra lệnh cho đám người làm theo lời căn dặn của Hàn Dương Phong khi nãy.

Cả bản thân anh cũng cảm thấy khó hiểu, một người buôn bán vũ khí tại sao lại hợp tác với điệp viên ngầm như Giản Minh Triết cơ chứ? Hàn thiếu không sợ rằng Giản Minh Triết sẽ trở mặt hay sao?

Đa số các câu hỏi đều liên quan đến hướng tiêu cực, ảnh hưởng không nhẹ tới Hàn Dương Phong, nhưng Hàn Dương Phong đã quyết định như vậy đương nhiên sẽ có tính toán riêng của mình. Phi Dạ đỡ lo hơn nhiều.

Vấn đề cấp thiết bây giờ không phải nghĩ về Giản Minh Triết, mà là nghĩ cách làm sao phải bắt được bọn khủng bố, trả lại trật tự cho Hồng Kong.

Phi Dạ ngồi lên xe, nối bánh theo xe của Hàn Dương Phong để trở về SGS.

Tổ chức SGS là tổ chức đứng thứ hai trong Hàn Long Bang, thế lực hùng hổ, trợ thủ thông minh, nhanh nhẹn, trước giờ làm việc chưa từng khiến Hàn Dương Phong thất vọng.

Bước vào bên trong căn phòng tổng thống, mọi người có tiếng nói ở tổ chức đều đã có mặt đầy đủ.

Hàn Dương Phong tiến tới ngồi ở vị trí chủ đạo, những con người khác đều hiểu nghĩa mà nhanh nhẹn đứng dậy cúi chào.

Đáng lẽ, mọi việc này anh đều giao quyền cho Phi Dạ toàn phần giải quyết, nhưng do một số vấn đề Phi Dạ chưa lắm thông thạo nên buộc anh phải đích thân giải quyết. Vả lại, vấn đề này có liên quan tới anh và Tư Cảnh Nam anh trai anh nên anh không thể làm ngơ được.

Hàn Dương Phong thở một mạch, vừa điều hòa cảm xúc vừa thấy uy thế để nói.

"Vấn đề ở đây thì ai cũng đã thấy. Vụ đánh bom khủng bố ở khách sạn CTC dù chỉ mới xảy ra nhưng đang là vấn đề nóng bỏng đang nổi lên, trở thành một đề bài gây lên sự bàn tán xôn xao của dư luận. Hiện tại thì vẫn chưa tìm ra bọn khủng bố, cả Hồng Kong đều đang bị đe dọa. Vì vậy, bây giờ tạm hoãn các chuyến hàng giao đi, thương lượng cẩn mật với đối tác, ngăn cản mọi tuyến đường hàng đưa đến để tránh phải chạm mặt với cảnh sát... Bọn khủng bố đánh bom ắt có chủ đồ. Nội trong ngày nay chắc chưa rời khỏi Hồng Kong, tối nay tôi sẽ lần theo tin tức mà kiểm tra một vòng tại thành phố."

Hàn Dương Phong đều giọng cất tiếng nói, rõ ràng, rành mạch. Chuyện về khủng bố đánh bom, Hàn Dương Phong và Giản Minh Triết chỉ là tạm thời nghi ngờ Lya, nhưng vẫn chưa chắc chắn một trăm phần trăm là hắn, nên Hàn Dương Phong đã tự nảy ra chứng kiến cho bản thân.

Những người ở đó đều nghiêm túc, ngồi yên ắng như pho tượng, lắng nghe Hàn Dương Phong không sót một chữ. Một người trong số họ sau khi nghe Hàn Dương Phong trình bày xong thì vô cùng tán thành, duy chỉ có ý cuối hắn ta có hơi không đồng tình, hắn liền lên ý kiến:"Hàn thiếu, nếu thực sự như ngài nói, bọn khủng bố đánh bom là có mưu đồ, như vậy xác suất chúng nhắm vào SGS và Hàn Long Bang đều rất cao, Hàn thiếu một mình đi như vậy rất nguy hiểm."

Ý kiến của từng người đều được phát ngôn, toàn bộ đều dành đi vì để bảo vệ an toàn tuyệt đối cho Hàn thiếu, nhưng họ đều bị anh từ chối.

"Việc này mọi người cứ yên tâm giao cho tôi, nhớ phải phối hợp với cảnh sát." Hàn Dương Phong cố tình nhắc nhở, im lặng một lúc rồi nói tiếp:"Còn sổ sách của SGS thì giao cho Phi Dạ giải quyết, rồi đem đến cho tôi kiểm duyệt. Còn giờ thì cuộc họp mặt kết thúc."

Chờ khi mọi người đã rời khỏi, Phi Dạ mới chạy đến chỗ anh, nhíu mày tỏ ý phản thành:"Hàn thiếu, sổ sách có thể giải quyết sau, tôi đi cùng anh."

"Không được, mọi chuyện giải quyết càng nhanh thì càng tốt. Cậu ở yên trong này, lo vấn đề nội bộ cho đàng hoàng vào, không cần lo cho tôi."

"Hàn thiếu..." Phi Dạ lên tiếng gọi, nhưng dường như Hàn Dương Phong không nghe và đã rời khỏi, Phi Dạ đành hết cách, anh thở dài một hơi lộ rõ sự lo lắng, Hàn Dương Phong trước giờ đều luôn như vậy... cố chấp, lãnh đạm, lạnh lùng. Một khi đã ra quyết định thì trời có sập cũng không thay đổi.

Thành phố T, Trung Quốc.

Tập đoàn Hàn thị.

Tuyết Linh đến Hàn thị rất đúng giờ nhưng đợi mãi tới trưa vẫn không thấy Hàn Dương Phong tới. Tuyết Linh thầm nghi hoặc, tra lại lịch trình thì biết ngày hôm nay anh không có cuộc họp hay cuộc hẹn nào.

Việc Hàn Dương Phong qua Hồng Kong là đột ngột, Tuyết Linh đợi cho đến hết trưa thì mới nhận được tin anh đi công tác ở Hồng Kong, chắc khoảng hai tuần là sẽ về, mọi việc lớn nhỏ cần anh giải quyết ở Hàn thị đều giao cho Tuyết Linh và Giản Bân làm chủ.

Tuyết Linh giải quyết nốt công việc rồi mới nghỉ ngơi, nhưng vừa nhìn vào bản báo cáo mới là liền có chuyện phải làm, hãng xe Slud Adixin sắp ra mắt công chúng mà vẫn chưa có người mẫu đại diện. Việc này cũng khá quan trọng nên cô không thể tự quyết định một mình được mà phải có ý kiến từ Giản Bân và quyết định từ Hàn Dương Phong thì mới được công nhận.

Đọc lại bản báo cáo, Hàn Dương Phong chuyển đơn vị sang thiết kế mô hình ô tô rồi tới lắp ráp, kỹ thuật tinh xảo thì không nói, nhưng ý tưởng nghĩ ra một hình thật sự rất công phu.

Để chế tạo thành công được chiếc Slud Adixin này, Hàn Dương Phong đã bỏ công sức ra mấy năm mới hoàn thành, xe chỉ sản xuất duy chỉ có hai chiếc, mã lực lẫn độ bền chắc đều ở bậc cao nhất, không hề thua kém gì xe đua Pagani, Ferrari hay các hãng xe sang ở Đức.

Tuyết Linh đứng dậy mang bản báo cáo sang văn phòng rồi đưa cho Giản Bân.

Anh ta có xem qua rồi, người mẫu đại diện cho Hàn thị anh ta cũng đã chọn được.

Tuyết Linh thắc mắc mới cất tiếng:"Người mẫu đại diện cho Hàn thị là ai vậy?"

Giản Bân thong thả trả lời:"Là Diệp Hâm Đình, cô gái này là diễn viên người mẫu nổi tiếng nhất hiện này, với lại cô ta rất ít khi dính drama, được yêu thích rất nhiều nên Hàn thị mới cố gắng mời cô ta."

Khoé môi Tuyết Linh giật giật, mày chợt nhíu lại, rõ ràng là biểu hiện không vui vẻ, cô hỏi tiếp:"Hàn tổng đã duyệt chưa?"

"Hàn tổng đang bận công việc bên Hồng Kong, nên không tiện, ngài ấy bảo anh Phi Dạ nói với tôi là sao cũng được, miễn là bảo đảm được giá trị của Hàn thị." Giản Bân nhướng mày hỏi:"Trợ lý Tuyết, cô thấy Diệp Hâm Đình thế nào?"

Tuyết Linh bất giác cảm thấy khó thở, cái tên Diệp Hâm Đình này có vẻ đối khắc với cô, hệ khi nghe thấy tên là cô lại mệt mỏi, suy nhược. Tuyết Linh nhìn Giản Bân cười trừ:"Sao cũng được, miễn đem lại hiệu quả cho Hàn thị là tốt rồi."

Trả lời xong thì Tuyết Linh rời khỏi công ty, đến một quán cà phê gần đó rồi bắt đầu suy ngẫm.

Sao hôm nay cô thấy trống vắng quá vậy, chốc chốc lại cảm thấy buồn, Tuyết Linh cầm lấy cốc cà phê lên uống một ít rồi tiếp tục nghịch điện thoại. Thỉnh thoảng lại vào tin nhắn chat, sau đó thì nhìn vào hàng chữ "Phong thần kinh", đôi tay không tự chủ mà kích vào.

Ngoài dòng tin nhắn nhắc nhở từ hai hôm trước thì bây giờ là trống rỗng, Tuyết Linh thở dài, rồi nhấn nút nguồn tắt máy, ánh mắt nhìn ra ngoài đường phố, trong lòng chợt trống rỗng.

Tuyết Linh, rốt cuộc cô đang chờ đợi điều gì?