Vợ Ơi! Anh Đây Này! (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân II)

Chương 22: Cảm Thấy Khó Chịu




Sau khi trò chuyện với Hàn Dương Phong xong, anh ta rời đi, còn Hàn Dương Phong thì đi đến nơi khác, đảo mắt xung quanh nhưng lại không nhìn thấy người anh cần tìm ở đâu, Hàn Dương Phong khẽ nhíu mày:"Cô ấy lại chạy đi đâu nữa rồi?"

Bên phía quầy rượu, sau khi chào hỏi một số nhà đầu tư trẻ, Diệp Hâm Đình lại bày ra một vẻ mặt vô cùng khó chịu buồn chán:"Cũng chả có gì mới mẻ."

Giữa dòng người qua lại ở buổi tiệc, ánh mắt Diệp Hâm Đình bỗng dừng lại ở một người đàn ông, mà đối với bản thân cô, người đàn ông này đã khiến cô thầm thương trọn nhớ suốt bao nhiêu ngày qua. Mặc dù trước kia cô đã cho người điều tra rất nhiều thông tin về anh nhưng chỉ biết về chức vụ Tổng giám đốc của anh ở Hàn thị, còn thân phận và tính cách thật của anh vẫn là điều bí ẩn đối với Diệp Hâm Đình.

Cũng vì là điều bí ẩn như vậy, mới có thể khiến người như Diệp Hâm Đình hứng thú và quyết tiếp cận cho bằng được.

Diệp Hâm Đình nở nụ cười nho nhã, bước tới gần anh lịch sự cất tiếng:"Hàn tổng, rất hân hạnh được làm quen với anh."

Hàn Dương Phong vẫn đang bận tâm tới việc tìm kiếm Tuyết Linh, đột ngột có một người phụ nữ tiến đến tiếp chuyện như vậy, khiến anh vừa ngạc nhiên cũng cảm thấy khá phiền phức. Vì vừa nãy đã đuổi được một người rồi, giờ thì lại thêm một người nữa.

"Cô là..."

"Anh không nhớ tôi sao?" Khuôn mặt Diệp Hâm Đình trở nên ngây thơ, hồn nhiên nhìn Hàn Dương Phong đáp. Mà cũng phải thôi, Hàn Dương Phong gặp cô chỉ duy nhất một lần, và chỉ tình cờ giúp đỡ cô thôi, thì lấy đâu ra cảm tình để mà ghi nhớ.

Hàn Dương Phong nghe cô ta nói vậy thì nghiêng đầu, nheo mắt nhìn kỹ diện mạo của cô ta. Mặc dù cô là nữ minh tinh nổi tiếng nhưng anh nào quan tâm đến mấy tin tức đó nên vấn đề này bỏ qua, còn lần gặp nhau ở sân bay thì Hàn Dương Phong lại nhớ nhưng lại tỏ vẻ ngơ ngác, không quen, không biết, không nhớ.

"Xin lỗi thật, trí nhớ của tôi kém nên mong vị tiểu thư này bỏ qua." Hàn Dương Phong cười nhẹ, mặc dù đang tiếp chuyện với Diệp Hâm Đình nhưng Hàn Dương Phong vẫn nuôi mong muốn được tìm ra Tuyết Linh càng sớm càng tốt.

Nhìn biểu hiện của Hàn Dương Phong, nụ cười của Diệp Hâm Đình có chút gượng gạo. Diệp Hâm Đình suy nghĩ trong giây lát, tuy trong lòng có chút không vui nhưng vẫn bỏ qua.

Diệp Hâm Đình nhìn Hàn Dương Phong cười khiêm tốn:"Không nhớ cũng không sao. Dù sao chúng ta chỉ mới gặp nhau có một lần, nhưng hôm nay gạo lại chắc là do duyên phận, chào anh. Tôi là Diệp Hâm Đình, ngưỡng mộ tài năng của anh đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, quả giống như trong lời đồn."

Nghe cô ta nói như vậy, Hàn Dương Phong chợt mỉm cười:"Thì ra là Diệp tiểu thư. Cô là con gái của chú Diệp, Diệp Tấn?"

"Anh quen cha tôi sao?" Diệp Hâm Đình ngỡ ngàng nói.

"Kể ra thì cũng rất thân thiết, lúc trước cha tôi và chú Diệp là bạn thân."

"Thật vậy sao?" Diệp Hâm Đình tròn mắt để tỏ thái độ bất ngờ. Nếu mối quan hệ giữa hai người lớn tốt như vậy thì chẳng phải xác suất giữa cô và Hàn Dương Phong tiến triển với nhau càng cao hay sao.

...

Tuyết Linh cùng Trạch Tịnh Thần trở lại đại sảnh, đúng lúc ấy ánh đèn pha lê sang trọng trong phòng bị ai đó tắt đi, đổi lại là ánh đèn led đủ màu được bật lên, ôm trọn lấy cả sảnh. Một giọng nói rất hay của một người đàn ông phát ra từ sân khấu của buổi tiệc, thu hút sự chú ý của cô và toàn bộ những khách mời.

"Xin kính chào các vị quan khách, rất cảm ơn mọi người đã bỏ thời gian ra để đến chung vui với tôi trong buổi tiệc ngày hôm nay. Thật rất khó để nói, tôi đã giữ cảm xúc này trong lòng từ rất lâu rồi, và tôi nghĩ chắc mình sẽ không thể nào giữ kín được nữa. Vì vậy tôi cố tình chuẩn bị tiệc rượu ngày hôm nay để lấy can đảm nói ra toàn bộ nỗi lòng của mình." Trịnh Gia Luân hai tay giữ chặt lấy chiếc micro, ánh mắt nhìn xuống một người con gái.

Ôn Đồng rời ánh mắt khỏi những người bạn của mình, tập trung sự chú ý tới anh. Ánh mắt long lanh tựa như sao trời, như đang động viên Trịnh Gia Luân lấy can đảm hơn để nói tiếp.

"Tôi nghĩ, bất cứ người nào đạt được thành công thì cần ít nhất một động lực nào đó. Đúng vậy, tôi đã thành công nhờ cô ấy, tôi thừa nhận trước đây tôi rất thờ ơ, lạnh nhạt và cảm thấy nhàm chán với cuộc sống, nhưng từ khi cô ấy xuất hiện, tôi cảm thấy mình đã thay đổi hoàn toàn, cô ấy đã xua tan đi sự u ám trong lòng của tôi, động viên tôi từng giờ. Kể từ ấy, tôi bắt đầu thay đổi, không còn giống kẻ vô hồn như trước đây, và cũng kể từ giây phút ấy, tôi xem cô ấy quan trọng như cả cuộc sống của mình. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa nói được một lời tuyên bố thật sự với cô ấy. Cho nên hôm nay, tôi muốn nói rõ với cô ấy..." Tay Trịnh Gia Luân rời khỏi chiếc micro, anh cầm lấy bó hoa từ tay người phục vụ anh đã căn dặn chuẩn bị từ trước, rồi từng bước đi về phía của Ôn Đồng.

Anh đứng trước mặt cô, ôn nhu mỉm cười rồi quỳ một gối xuống, khiến mọi người ở đó không khỏi che miệng bất ngờ, xôn xao và ngưỡng mộ.

Trịnh Gia Luân đưa bó hoa trên tay cho Ôn Đồng. Vì quá bất ngờ, nên nhất thời Ôn Đồng không nói được lời nào, hai tay che miệng, cảm động đến suýt khóc.

Trịnh Gia Luân lấy ra trong túi một cái hộp, trong cái hộp đó là một chiếc nhẫn rất có giá trị, nó như nói lên tình cảm của anh dành cho cô:"Đồng Đồng, thời gian qua anh đã không chăm sóc được cho em, để em phải chịu khổ. Nhưng từ nay khác rồi, anh sẽ bảo vệ em, chăm sóc cho em thật tốt, vì vậy Ôn Đồng..." Anh gọi cả họ tên cô:"Gả cho anh nhé?"

Giọt nước mắt Ôn Đồng lăn dài trên má, cô gật đầu, rồi nắm lấy tay anh đứng lên:"Em đồng ý."

Trịnh Gia Luân nở nụ cười hài lòng, anh nắm lấy tay cô, chậm rãi đeo nhẫn lên cho cô.

Mọi người ở đó đề đồng loạt vỗ tay nhiệt liệt thay cho lời chúc phúc. Những phóng viên được mời tới, cũng náo nức thi nhau ghi lại những khoảnh khắc hạnh phúc đáng được nhớ.

Hàn Dương Phong đưa ly rượu lên miệng uống một ít, nhìn thấy người bạn của mình có quyết định như vậy anh cũng không có ý kiến gì và cũng cảm thấy vui thay.

Tuyết Linh đứng cạnh Trạch Tịnh Thần, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

"Họ hạnh phúc thật đấy!"

Trạch Tịnh Thần chỉ cười không nói, anh vẫn chăm chú nhìn vào Hàn Dương Phong, nụ cười dần trở nên bí ẩn.

Phía bên góc, một cô gái có mái tóc được uốn cong thành từng lọn, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, trái ngược với mọi người, cô gái ấy nhìn khung cảnh tỏ tình trước mắt chỉ cảm thấy phẫn nộ và vô cùng căm ghét, cô siết chặt tay lại, rồi một mạch quay người đi.

....

Khung cảnh hiện giờ rất thích hợp cho một buổi khiêu vũ. Ánh đèn led xanh đỏ đủ màu hòa quyện với mọi người tạo nên một bức tranh hoàn mỹ. Tiếng đàn vĩ cầm mộng mơ tấu hợp cùng tiếng đàn dịu nhẹ của dương cầm mang âm hướng lãng mạn được hai nam nữ nghệ sĩ chuyên nghiệp cùng nhau song tấu trên backdrop. Nguồn âm êm nhẹ, ngầm báo hiệu cho mọi người biết nên phải làm gì.

Đồng loạt những người ở đó liền hiểu, nam bắt tay nữ, gọi nhau bằng những cử chỉ vô thanh, nhẹ nhàng uyển chuyển những động tác trên nền nhạc lãng mạn, dịu êm.

Trước mặt Diệp Hâm Đình là những người phụ nữ đang mỉm cười yêu đời tay trong tay cùng người chồng, người yêu của mình bước từng bước. Cô cũng muốn như vậy. Diệp Hâm Đình quay sang nhìn Hàn Dương Phong, không đợi anh nói gì, mà trực tiếp mở lời:"Hàn tổng, không biết rằng tôi đây có vinh hạnh được nhảy cùng anh một bài không?"

Bản năng giao tiếp lịch sự không cho phép anh từ chối, anh đành miễn cưỡng cười lành rồi gật đầu, nắm lấy tay Diệp Hâm Đình và bắt đầu đi chuyển.

...

"Tuyết tiểu thư, cô có muốn nhảy cùng tôi không?" Trạch Tịnh Thần nhìn mọi người đông vui như vậy, anh cũng muốn tạo hơi hướng cho mình và cả Tuyết Linh. Trạch Tịnh Thần quay sang nhà nhìn cô, anh hơi khom người, đưa bàn tay thon dài trắng trẻo về phía cô, lời nói cất lên nhẹ nhàng, ánh mắt cũng rất nặng tình.

Tuyết Linh khẽ nhìn người đàn ông kia, anh ta đang nhảy cùng với người con gái khác, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy khó chịu, bức xúc như thế. Nhưng Trạch Tịnh Thần đột nhiên lên tiếng mời gọi như vậy khiến cô chợt thoát đi những suy nghĩ không vui kia, cô mỉm cười, khẽ gật đầu:"Đương nhiên là được rồi!"

Ở phía Hàn Dương Phong, anh chỉ nhảy với Diệp Hâm Đình chỉ vài bước, ánh mắt anh bất giác đưa sang nhìn về hướng của Tuyết Linh, cô vừa nãy chạy đi đâu đã đành, bây lại nhìn thấy cô đang nói nói cười cười cùng người đàn ông khác, anh lại cảm thấy bực bội.

Khi Tuyết Linh chậm rãi đưa tay lên lòng bàn tay của người đàn ông kia, Hàn Dương Phong tức tối ra mặt, anh liền bỏ tay ra khỏi người Diệp Hâm Đình, gật đầu tỏ ý xin lỗi:"Xin lỗi, tôi còn có việc."

Nói rồi, anh một mạch rời đi để lại khuôn mặt ngơ ngác của Diệp Hâm Đình, cô liền ngoảnh mặt sang nhìn xem Hàn Dương Phong định đi đâu, thì thấy anh đang đi tới gần một cặp đôi đang chuẩn bị cất bước nhảy.

Hàn Dương Phong giật lấy tay của Tuyết Linh từ tay của Trạch Tịnh Thần, không nói không rằng một mạch kéo cô đi, cả ba người, cô, Trạch Tịnh Thần và Diệp Hâm Đình đều kinh ngạc, bàng hoàng và sửng sốt.

Trạch Tịnh Thần bỏ hai tay vào túi, liếm nhẹ môi cười lạnh nhạt:"Tính cách giống y hệt anh cậu ta."

Diệp Hâm Đình sững sờ khi nhìn thấy hành động của Hàn Dương Phong kéo cô gái ấy đi ngang qua trước mặt mình, cứ ngỡ rằng, cô và anh sẽ có chút tiến triển hơn nhưng không ngờ, nửa chừng lại bị phá hỏng thế này. Ánh mắt nghi hoặc của Diệp Hâm Đình khẽ liếc nhìn người con gái đi cùng Hàn Dương Phong, khoé môi khẽ mấp máy:"Cô gái đó là gì với anh ấy vậy?"

...

"Này, này... Khoan đã! Anh kéo tôi đi đâu vậy? Đi chậm thôi!"

Bước ra khỏi sảnh tiệc, Hàn Dương Phong bất giác khựng chân dừng lại, Tuyết Linh vì đang giữ thế chạy mà đâm đầu thẳng vào người anh. Tuyết Linh kêu đau một cái, ôm đầu rồi nhíu mày:"Anh kéo tôi đi vậy?"

"Tuyết Linh này! Ai mời cô nhảy thì cô cũng đều đồng ý sao?"

Nhận ra vẻ khó chịu của Hàn Dương Phong, Tuyết Linh khó hiểu hỏi lại:"Hàn tổng, anh làm sao vậy?"

"Tôi hỏi cô, cô quen hắn sao? Tại sao lại nhảy với hắn ta?"

"Chẳng phải anh cũng nhảy với cô gái đó sao?"

"Tôi... tôi." Hàn Dương Phong trước giờ trên thương trường, tranh luận đều không thua một ai, lời ngôn luận phát ra đều khiến đối phương phải câm lặng, nhưng trong trường hợp này, anh không biết tìm lời nào để nói. Hàn Dương Phong chớp chớp mắt vài cái rồi nói tiếp:"Đó chẳng phải tại cô sao?"

"Tôi? Tại tôi? Sao lại tại tôi?" Tuyết Linh ngơ ngác, mấp máy môi nói.

"Cô không chạy đi thì tôi đâu phải nhảy với cô ta. Chẳng phải cô đã giả vờ làm bạn gái của tôi tối hôm nay rồi sao?"

"Tôi..." Tuyết Linh ấp úng, nhìn anh với vẻ bàng hoàng. Lý do này sao kỳ vậy? Nếu Hàn Dương Phong không muốn nhảy thì anh có thể từ chối bằng nhiều lý do, khi ấy ai dám làm gì anh chứ? Tuyết Linh khó hiểu nhìn anh chằm chằm, định nói gì đấy nhưng liền bị anh cắt lời:"Cô mà còn lươn lẹo nữa là tôi trừ lương cô đấy!" Nói rồi anh phũ phàng quay người đi.

"Cái tên chết tiệt, nếu anh không phải là sếp của tôi thì tôi đã đánh chết anh từ lâu rồi!" Hàn Dương Phong đi chưa xa, vẫn còn ở gần cô nên cô không dám mắng to, cô chỉ tay về phía anh rồi vung tay lên định đánh anh. Đột ngột anh quay đầu lại, Tuyết Linh không biết giấu tay ở hướng nào nên làm bộ quơ quơ để đánh lạc hướng suy nghĩ của anh:"Ở đây muỗi nhiều thật đấy!"

"Cô còn đứng đó làm gì?"

"Vâng, tôi tới ngay đây!"