Vợ Ơi! Anh Đây Này! (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân II)

Chương 11: Hứa Hẹn




"Khoan đã!"

Tuyết Linh nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cố hết sức để kìm chế sức nóng trong người mình lại trước khi nó bùng phát ra ngoài, cô quay đầu nhìn Túc Uyên, sau đó cất bước ngồi lại chỗ cũ.

"Còn chuyện gì nữa cô nói nhanh lên!"

Nhìn thấy Tuyết Linh đã chịu lắng nghe, Túc Uyên hài lòng, cô từ từ ngồi xuống ghế, hạ giọng nói:"Chị đã trách nhầm anh Lạc Thần rồi!"

Trước thái độ của Túc Uyên, Tuyết Linh vô cùng ngỡ ngàng, đây là lần đầu tiên Túc Uyên nói chuyện với cô bằng giọng điệu nghiêm túc như vậy. Nhưng câu nói của cô ta cũng khiến cô không khỏi nghi hoặc:"Cô nói....tôi trách nhầm anh ấy, là trách nhầm chuyện gì?"

Túc Uyên nhếch môi cười nhạt:"Bảo chị không hợp với anh ấy quả không sai, ngay cả chuyện này mà chị cũng không biết. Cũng không tìm hiểu kỹ thì đã vội kết tội anh ấy, có phải chị đã quá vô tâm rồi không?..."

"Mời cô đi vào vấn đề chính!" Tuyết Linh lạnh lùng cắt câu nói tiếp theo của Túc Uyên.

"Được." Túc Uyên gật gật đầu:"Nguyên nhân dẫn tới mối quan hệ giữa chị và anh Lạc Thần như bây giờ là chỉ có mỗi cô Tô Vy Vy đó, anh Lạc Thần vốn không có lỗi gì. Lúc đó, anh ấy chỉ là một phó trưởng phòng, so với thân phận và địa của Tô Vy Vy thì còn kém rất xa. Nhưng Tô Vy Vy lại nhìn trúng anh ấy, cô ta đã cho điều tra không ít về anh Lạc Thần, cả chị và YT cũng không ngoại lệ. Thế lực của nhà cô ta rất lớn, không chỉ riêng gì giới thượng lưu mà còn có cả trong giới xã hội đen, anh Lạc Thần trước giờ luôn chính trực, sẽ không nhờ vào mối quan hệ của ai thăng tiến cho mình, cô ta dù có đuổi việc anh ấy thì anh ấy cũng không sợ. Tuy nhiên, anh ấy vì lo cho chị nên mới chấp nhận làm bạn trai của cô ta."

"Ý cô là Tô Vy Vy dùng tôi và YT để uy hiếp Lạc Thần."

"Không sai." Túc Uyên lắc đầu, nhíu nhíu mày nói tiếp:"Dù gì chị và anh ấy bây giờ cũng đã chia tay rồi, vậy thì sau này đừng bám theo anh ấy nữa, đừng cản tôi tới với anh ấy. Xin chị đấy!"

Tuyết Linh vốn không để tâm đến lời nói tiếp theo của Túc Uyên, cô lạnh nhạt đứng lên rồi cất bước rời khỏi cửa tiệm.

Nhìn thấy như vậy, Túc Uyên nhướng mày gọi:"Này, chị có nghe tôi nói gì không đấy? Này, này!" Túc Uyên bị phớt lờ, hậm hực giẫm chân vài cái rồi ngồi thừ ra.

"Mình có gì mà thua kém chị ta chứ? Xuất thân, danh tiếng, học lực, ngoại hình...Mọi thứ cô ta có, mình đều có đủ. Vậy tại sao Lạc Thần lại không thích mình chứ?" Túc Uyên ngồi ngẫm nghĩ trong một lúc, sau đó đột ngột mỉm cười vui vẻ:"Không phải bây mình đã có cơ hội rồi sao?"

Đang mơ tưởng vu vơ về hạnh phúc của bản thân và Lạc Thần, tiếng chuông điện thoại vừa lúc vang lên, phá vỡ khung cảnh trong mơ của Túc Uyên.

Cô nhíu này, cầm lấy điện thoại, cất tiếng trả lời:"Alo."

Con gái ngoan à, nhớ tập luyện cho tốt đấy, đừng chọc giận cô Tuyết nữa. Khó khăn lắm người ta mới chấp nhận con, con đừng gây sự..."

Chưa để cha mình nói xong, Túc Uyên liền lên tiếng cắt lời:"Con không học, không học nữa, muốn học thì cha tự đi học đi." Dứt lời, Túc Uyên tắt máy rồi hậm hực đi ra khỏi đó.

____________

Tuyết Linh từ quán cà phê trở về Câu lạc bộ như người mất hồn, cô suy nghĩ đi suy nghĩ lại câu nói vừa rồi của Túc Uyên. Trong lòng Tuyết Linh chợt nặng trĩu. Có trách thì trách cô hành động quá nông nỗi, không chịu nghe một lời giải thích gì từ phía Lạc Thần mà đã vội trách anh tội phản bội. Càng suy nghĩ thì càng thấy bản thân mình quá đáng, quá vô tâm.

Đi trên vạch kẻ đường, Tuyết Linh vì quá bận tâm suy nghĩ nên không để ý tới xung quanh. Chiếc xe ô tô từ đằng xa lao tới, nghe tiếng còi inh ỏi, Tuyết Linh chợt bừng tỉnh, ngoảnh mặt nhìn sang, nhưng lúc này xe có nhấnh phanh cũng không kịp. Trong lúc đứng yên một chỗ không kịp phản ứng gì, một lực lớn đã kéo giật người cô về phía sau, vì mất thăng bằng nên Tuyết Linh đã ngã thẳng vào lòng của người đó.

Tuyết Linh đứng vững lại, bất giác nhìn lên thì biết được người đã cứu mình là Trạch Tịnh Thần.

Anh nhíu mày, ôm hai bả cô, bộ dạng lo lắng, xoay đi xoay lại người cô, hỏi:"Cô có sao không?"

"Không sao. Tôi không sao..."

"Cô đang suy nghĩ cái gì vậy? Không thấy có xe đang đi tới sao?" Đột nhiên Trạch Tịnh Thần gắt lên, trách móc lớn tiếng với cô khiến cô sững người, vừa mới định thần lại xong thì đã bị anh hoảng thêm lần nữa.

Ánh mắt Tuyết Linh bỡ ngỡ nhìn anh, thừa nhận rằng cô đã gặp anh vài lần nhưng không thân thiết tới mức anh bày tỏ thái độ này với cô.

Nhìn thấy cô có vẻ hoảng sợ, Trạch Tịnh Thần chợt im lặng, thu câu nói tiếp theo lại, anh chớp chớp mắt, buông hai bả vai cô ra. Trạch Tịnh Thần cảm thấy mình bộc lộ cảm xúc quá thái quá nên liền thay đổi sắc mặt:"Xin lỗi!"

Nghe được câu nói từ đáy lòng anh, Tuyết Linh ngoài gật đầu thì không biết nói gì thêm.

Trạch Tịnh Thần chợt thở dài, khuôn mặt điển trai, tươi tắn bỗng chốc trở nên buồn bã:"Em gái tôi lúc trước cũng vì tai nạn giao thông mà qua đời nên hôm nay tôi mới có phản ứng như vậy với cô. Nếu làm cô sợ thì thật xin lỗi!"

Tuyết Linh biết tâm trạng của anh hiện giờ nên không nói nhiều, cô khẽ lắc đầu:"Không...không sao đâu."

"Tôi thấy cô thất thần như vậy, có phải thấy không khỏe ở đâu không?"

"Không sao. Tôi rất ổn. À, rất cảm ơn anh vì đã cứu tôi."

"Chỉ có cảm ơn thôi sao?" Khuôn mặt Trạch Tịnh Thần mấy chốc đã trở nên tươi tắn, anh cười cười cúi nhìn cô.

"Hả?" Tuyết Linh bối rối nhìn anh. Thấy vậy, Trạch Tịnh Thần phì cười:"Tôi chỉ đùa cô vậy thôi. Nhưng sau này cô nhớ phải chú ý hơn đấy."

"Vâng, cảm ơn anh!"

"Cô chỉ biết nói mỗi cảm ơn với xin lỗi thôi sao?"

"Tôi..." Tuyết Linh ngập ngừng, sau đó mới dứt khoát nói:"Trạch Tịnh Thần, hay là tôi mời anh một bữa cơm nha?"

Trạch Tịnh Thần mím môi suy nghĩ gì đó rồi mới trả lời:"Cũng được. Nhưng có điều hôm nay tôi bận rồi, vậy hẹn cô hôm khác."

"Được."

"Cô đang định đi đâu sao? Hay là để tôi đưa cô đi một đoạn."

Tuyết Linh không muốn làm phiền nên nhanh nhẹn lắc đầu từ chối:"Không cần đâu, tôi qua đường rồi đi một lát là tới ngay thôi. Anh có việc nên giải quyết trước đi."

"Vậy được, tôi đi trước." Trạch Tịnh Thần cười nhẹ, bước chân tới gần cô,đưa chóp mũi cao khẽ chạm vài tai cô:"Cô còn nợ tôi một bữa cơm đấy!" Nói xong, Trạch Tịnh Thần liền rời đi.

Tuyết Linh vẫn nhìn theo bóng lưng cao ráo của anh, tim cô chợt đập loạn nhịp như sắp nhảy ra ngoài. Sao anh ta lại có thái độ này với cô chứ? Có nghĩ cũng nghĩ không ra, anh ta là người dễ chịu vậy sao? Nhưng theo như được biết thì vị bác sĩ họ Trạch này có gia thế rất tốt, tài năng cũng đáng nể phục, anh ta cũng rất hòa đồng và ấm áp, không giống với những người có xuất thân, cùng trang lứa.

Tuyết Linh lắc lắc đầu không nghĩ ngợi gì nữa, sau đó lập tức chạy bộ trở về YT.

............

Tối đến....

Tại Câu lạc bộ Ceridwen - Câu lạc bộ nổi tiếng nằm ngay trung tâm thành phố T.

Quán bar Tư Uyển.

Ở một căn phòng VIP. Hình ảnh một người con trai với độ tuổi khá trẻ, anh ta ngồi vắt chân trên chiếc ghế sô pha màu đỏ sang trọng, tay phải kẹp một điếu thuốc Esse nhỏ, đưa lên miệng hít một hơi. Ngòi thuốc vẫn còn dài nhưng dường như anh ta không còn hứng thú hút nữa nên đã dùi tắt nó đi vào trong cái gạt tàn thuốc.

Ánh mắt người đàn ông điển trai chậm rãi liếc nhìn sang bên cạnh, người ngả ra sau, tay quẹt quẹt nhẹ chóp mũi, khóe môi mỏng chợt vẻ một nụ cười đầy bình thản.

"Nhìn mặt tôi khó nói chuyện đến vậy à? Hàn thiếu!" Giọng nói người đàn ông phóng khoáng, âm trầm, mang đầy vẻ đùa giỡn.

"Đừng có đùa nữa, tôi mệt lắm!" Hàn Dương Phong tay xoa xoa ấn đường, giọng uể oải cất lên. Vừa mới ký xong hợp đồng, phải để tâm trạng thư thản một lát.

Nghe Hàn Dương Phong nói, người đàn ông đó chợt phì cười, Hàn Dương Phong mà mệt thật thì nơi anh ngồi không phải ở đây đâu.

Người đàn ông nhướng mày, nham hiểm nhìn biểu hiện của Hàn Dương Phong:"Đang mệt hay là đang tương tư đến người con gái đó?"

"Này Trịnh Gia Luân, cậu không bắt bẻ tôi câu nào thì cậu sẽ chết à?" Hàn Dương Phong liếc xéo anh một cái. Hai người trước giờ đều như vậy, Trịnh Gia Luân luôn tìm cách để khiêu khích tính nhẫn nại của Hàn Dương Phong nhưng đều thất bại. Bởi vì việc Hàn Dương Phong thích chính là làm trái ngược với mong muốn của đối phương.

Trịnh Gia Luân nhỏ hơn Hàn Dương Phong một tuổi, lớn lên cùng nhau nên tính cách không khác nhau gì mấy. Xưng hô ngang hàng, không phân biệt ai lớn ai nhỏ.

Trịnh Gia Luân mỉm cười khi nghe Hàn Dương Phong nói như vậy, anh khẽ thở dài, cầm ly rượu trên bàn uống một ngụm:"Thôi được rồi, tôi không bận tâm đến chuyện của anh nữa."

"Ngày mai anh sẽ đến Hàn thị sao?"

"Ừm. Dạo gần đây, nhiều vấn đề ở Hàn thị nên chỉnh đốn lại một tí." Hàn Dương Phong lãnh đạm gật đầu. Anh chợt nhìn Trịnh Gia Luân mỉm cười mỉa mai:"Mà này! Cậu không ở nhà chăm sóc bảo bối mà có thời gian cùng tôi ở đây uống rượu sao?"

Nghe vậy, Trịnh Gia Luân nổi tính vừa dỗi vừa buồn:"Cô ấy đi du lịch bên Úc rồi, tận hai tuần nữa mới về."

"Tôi thấy cậu lạ lắm đấy. Mấy lần trước cô ấy đi đâu thì bên cạnh cũng đều có cậu, nói đúng hơn là bám dai như đỉa. Còn bây giờ, cô ấy đi tới hơn hai tuần mà cậu vẫn còn tâm trạng ở đây để đùa với tôi?"

"Đúng là tôi không yên tâm khi để cô ấy đi một mình. Nhưng cô ấy đi với hội chị em của cô ấy. Anh nói xem, toàn là con gái, tôi đâu thể mặt dày mà theo được."

Hàn Dương Phong nhếch mép:"Cậu còn có thể mặt dày hơn được nữa sao?"

"...." Trịnh Gia Luân bị mỉa mai, chặn họng không nối được lời nào. Quả là một sát thủ trên thương trường.

"Phải rồi, anh định giao Hàn Long Bang lại cho Phi Dạ luôn sao?"

"Tôi thấy cậu ta cũng có năng lực nên mới yên tâm mà giao cho cậu ta quản lý. Dù sao tôi cũng hết hứng thú với thế giới đó rồi..." Hàn Dương Phong chậm rãi nói, dù gì Phi Dạ cũng là sát thủ đứng nhất nhì tổ chức, năng lực lại rất xuất sắc, thông minh, cơ trí, nên khi giao Hàn Long Bang cho Phi Dạ tiếp quản, Hàn Dương Phong vốn không cần nghĩ nhiều.

Trịnh Gia Luân gật đầu hài lòng, sau đó vẻ mặt anh chợt nghệt đi, tặc lưỡi, hất cằm về phía Hàn Dương Phong:"Này, chuyện anh bị ám sát đã điều tra ra được kẻ đứng sau chưa? Bây giờ anh đột ngột rời khỏi Hàn Long Bang như vậy, có nguy hiểm lắm không?"

Hàn Dương Phong mỉm cười nhạt, nếu như anh sợ thì làm gì có chỗ đứng trên giang hồ, làm gì được tôn xứng là thủ lĩnh của bang xã hội đen lồng lộn, làm mưa làm gió, nếu gan anh không lớn thì làm sao sống tới ngày hôm nay!? Tuy nhiên, lời của Trịnh Gia Luân nói cũng có lý, lần này đối thủ của anh là Lya - người có thế lực hùng mạnh nhất, bí ẩn nhất giới Hắc Đạo. Nếu như khinh thường hắn thì không chắc sẽ bình yên.

"Chuyện này không liên quan tới cậu, tôi tự khắc ứng phó được." Hàn Dương Phong thở nhẹ, lạnh nhạt cất tiếng, anh biết Trịnh Gia Luân đang quan tâm anh nhưng Lya là người rất bí ẩn, nham hiểm, anh không thể để việc của mình ảnh hưởng đến người khác nên đã phủ nhận lại câu nói của Trịnh Gia Luân. Khônh để Trịnh Gia Luân nhúng tay vào việc này. Sau đó, Hàn Dương Phong nhanh chóng đứng lên, chưa kịp để Trịnh Gia Luân cất lời, anh đã nói:"Tôi còn có việc phải giải quyết, cậu ở đây chơi thoải mái đi!" Nói xong, anh liền đi ngay khỏi đó.

Trịnh Gia Luân thấy vậy liền nhíu mày lớn tiếng gọi:"Này, này, anh đang xem thường tôi sao, tôi có lòng tốt vậy mà không định cảm ơn một tiếng à?"

Hàn Dương Phong đi tới cửa nghe rồi nhếch mép cười chứ không quay lại.

Thấy vậy, Trịnh Gia Luân hạ giọng, khẽ cười, "xì" một tiếng:"Đúng là ngang ngược ngông cuồng!"