Chưa ra trận đã chết
By: Hiên Nhạc
“Tránh xa bạn trai của tôi ra, đồ g*i b*o, đồ tình nhân, hồ ly tinh!!”
Tống Uyển Lam giận quá mất khôn vô tình thốt ra những lời khiếm nhã đối với Túc Nhạc Tịnh. Không để ý sắc đang chuyển đổi màu liên tục của Hàn Mặc, cô vẫn ôm chặt lấy cánh tay của Hàn Mặc khinh thường nhìn Túc Nhạc Tịnh đang cố đẩy chiếc xe đạp ra khỏi người mình.
Sự việc xảy ra quá nhanh làm tất cả không thể kịp phản ứng. Người đầu tiên kịp lấy lại nhận thức để hiểu mọi chuyện đang xảy ra là Thược Chi Minh, khuôn mặt luôn phong lưu hòa hảo ngày thường giờ đây giận đến đỏ mặt. Anh kích động đứng bật dậy định bụng đi đến bên Tống Uyển Lam ‘hỏi hang’ cô ta một trận, dù biết làm như vậy đối với phái đẹp là cực kỳ không phong độ. Cô ta là phụ nữ sao? Rõ ràng không phải, ít nhất trong mắt anh bây giờ như vậy.
Hành động của anh còn chưa kịp thực hiện đã nhận được ngay cái liếc mắt cảnh cáo từ Túc Nhạc Tịnh. Dù trong đầu khó hiểu nhưng anh vẫn ngoan ngoãn đình chỉ lại kế hoạch của mình. Đi lại chỗ cô muốn dựng chiếc xe giúp cô đứng dậy, nhưng anh lại chậm một nhịp so với ai đó.
Hàn Mặc sau một hồi ngớ người liền nhanh chóng đấy Tống Uyển Lam ra. Khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng, ba bước thành 2 đi tới chỗ Túc Nhạc Tịnh đỡ lên chiếc xe đạp, cánh tay mạnh mẽ đưa ra muốn ôm đỡ cô đứng dậy.
“Không sao!” Túc Nhạc Tịnh lạnh giọng từ chối cánh tay đang muốn ôm lấy cô đứng dậy kia. Đùa, chỉ bắt tay anh mà bạn gái của anh ta đã đẩy cô tới trầy tay, nếu anh ta ôm cô đứng dậy nói không chừng cô bạn gái đó chính là sẽ bứt hết tóc của cô đi. Cô đứng dậy, cau mày xem xét vết thương nơi khủy tay.
“Đó không…”
“Các người làm gì?!!!” Lời giải thích của Hàn Mặc còn chưa thành hết câu đã bị cắt đứt bởi một tiếng hét giận dữ như sư tử rống của Thược Chi Linh vang lên giữa bờ sông Hàn vắng lặng.
Nghe được giọng hét quen tai không kể, Thược Chi Minh biết khôn liền tránh xa ra khỏi Tống Vu Phi đứng bên cạnh. Kêu anh không có nghĩa khí cũng được, nói anh không phải bạn tốt cũng không sao. Tóm lại nếu có người chết kẻ bị thương tất cả đều không liên quan tới anh, anh chính là kẻ vô tội nhất. Cho nên, tha cho cái thân già của anh đi, anh chỉ muốn sống thêm vài năm nữa thôi mà. Anh mà chết thì ‘hậu cung 3 ngàn mỹ nữ’ của anh phải làm sao?
Tống Vu Phi xoay người lại nhìn kỷ người vừa hét xác nhận lại thêm một lần, trong lòng kêu thảm một tiếng to, theo bản năng một người anh liền kéo Tống Uyển Lam che chẳn phía sau. Trăm suy ngàn nghĩ đánh chết anh cũng không dám mơ gặp lại cô kiểu này, huống chi đây lại là sự thật. Nhìn xem, người con gái anh ngày nhớ đêm mong đang đi đến trước mặt anh, còn là với khuôn mặt sát khí ngập trời, lần này anh thì thật sự thảm. Là chết thảm đó.
Đạp xe đến cửa hàng thức ăn nhanh thì Thược Chi Linh mới phát hiện mình quen mang ví tiền. Cấp tốc đạp xe trỡ về cầu cứu bạn thân Túc Nhạc Tịnh. Đạp gần đến nơi thì đập vào mắt cô là cảnh tượng Túc Nhạc Tịnh bị xe đè nắm ở dưới đất, xung quanh có 3 4 người quay quanh. Dùng hết sức lực bình sinh đạp xe thật nhanh đến đó. Đến nơi cô quăng luôn xe đạp, trợn mắt tức giận nhìn vết thương đang chảy máu ở khủy tay của Túc Nhạc Tịnh. Lửa giận trong người cô càng tăng lên khi cô thấy người cô căm hận nhất đứng đây, càng buồn cười hơn là con ranh em họ của hắn cũng đến đây để góp vui, còn làm hành động gì thế kia? Sợ cô giết nó sao? Nhưng bây giờ quan trọng nhất không phải là ân oán tư thù mà là ai dám đẩy tiểu Kae của cô a!
Thược Chi Linh bắt đầu quan xác những người ở đây một lượt. Thước Chi Minh? Cho vàng anh ta cũng không dám, không cần cô ra tay chẳng lẽ Túc Nhạc Tịnh cũng không lọt da anh ta chắc? Không thể là anh ta! Hàn Mặc... Không đâu, anh ấy là soái ca mà. Nhưng nếu thật sự là anh ta làm thì cũng đáng đời nhỏ Nhạc Tịnh kia thôi. Trai đẹp luôn được ưu tiên nha. Liếc sang Tống Vu Phi, anh ta hã? 5 năm trước mặt bị tát đến sưng như đầu heo còn không chừa? Không thể. Vậy chỉ còn một đứa không biết trời cao đất rộng kia thôi, bản mặt vênh váo của nó kìa, thiệt muốn đánh cho không phải rứa tay. Lúc trước chính nó xúi Tống Vu Phi bỏ cô còn gì, đừng tưởng cô quên. Giờ hai chuyện thành một đánh cho một lần!! Nhưng anh nó to con như vậy, cô làm sao đánh nó đây? Cô chỉ cao hơn cằm anh ta một chút, lớn chuyện rồi a…
“L...Linh Nhi, mọi...mọi….mọi chuyện chẳng qua c….chỉ là hiểu lầm….Kh….Không phải cố ý đâu.” Tống Vu Phi lắp bắp ra sức giải thích, hòng mong hạ được đôi chút lửa giận của Thược Chi Linh.
“Kae, cậu thế nào?” Trực tiếp bác bỏ những lời của Tống Vu Phi, Thược Chi Linh nhìn về phía Túc Nhạc Tịnh hỏi.
“Không sao. Chẳng qua là sứt đầu mẻ trán, chấn thương sọ với lại gẫy vài ba cái xương sườn thôi. Không nghiêm trọng.” Túc Nhạc Tịnh tĩnh bơ nói. Cố ý phớt lờ đi gương mặt đang mếu mó muốn khóc của Tống Vu Phi.
Cô ta cố ý! Cô ta rõ ràng là cố ý a!
Thược Chi Minh đứng một bên ném cười đến nội thương, đấy, xem xem, Túc Nhạc Tịnh làm sao lại dễ bị ức hiếp như vậy. Nói không chừng nhóc con này đã nhìn thấy Thược Chi Linh từ xa nên mới cố ý không cho anh can thiệp a. Con nhóc đấy chính là cố tình chơi Tống Vu Phi đi. Dù cho anh và Tống Vu Phi là anh em thì sao? Nhìn tình cảnh hiện giờ trong lòng anh rất mát dạ. Thược Chi Linh với Túc Nhạc Tịnh đều là em gái được anh yêu thương a, anh còn chưa quát tụi nó một lần anh ta lại đi làm cho em gái anh khóc? Tưởng anh điên? Không hề!
Máu nóng đang lên, Thược Chi Linh dù biết rõ Túc Nhạc Tịnh chính là cố ý nhưng cô cũng chính là cố ý không nhìn ra a. Ngàn năm một lần, khó lắm mới có cơ hội báo thù không thể bỏ qua như vậy. Cổ nhân nói ‘Quân tử trã thù, 10 năm chưa muộn.” Nhưng cô là ‘Nữ Hán Tử’ mà đúng không? 5 năm là quá đủ! Trực tiếp xông tới trách vấn cho ra lẽ.
Mặc kệ bên này chuyện có ra sao, cũng không quan tâm Tống Vu Phi sẽ bị Thược Chi Linh đuổi giết thế nào. Hàn Mặc vẫn đỏ mắt dán chặt vào vết thương nơi khủy tay của Túc Nhạc Tịnh. Bị trầy da một mảng to, từ khủy tay kéo dài đến gần giữa cẳng tay, hơn 10cm. Hàn Mặc nhanh chóng lấy ra khăn tay của mình, băng lại vết thương của cô để tránh bị nhiểm trùng nhưng cô lại tránh né anh.
Cô tự lấy khăn tay của mình ra, đi đến bên cạnh chi diện Thược Chi Minh giúp đỡ cột lại giùm cô. Để lại đừng sau cô là cái khuôn mặt đen lại lạnh ngắt của vị bác sĩ điển trai. Con tim của anh bị đã kích trầm trọng. Vợ anh không quan tâm đến anh...Vợ anh giận sao? Giận chuyện gì? Vì Tống Uyển Lam nói cô ta là bạn gái của anh? Cô ghen hã? Nghĩ đến đây một niềm vui sướng liền hiện trên khuôn mặt anh nhưng nó lại nhanh chóng biến với bới ý nghĩ, “Nếu như cô hiểu lầm Tống Uyển Lam thật là bạn gái anh vậy thì chẳng phải anh chưa ra trận đã chết sao?” Không. Không. Không.
Bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, anh lập tức xoay người nhìn về phía cô và Tống Vu Phi. Đầu anh bóc khói, mặt mũi càng đen hơn, khí lạnh tỏa ra khắp trốn. Vợ anh ngoại tình a!!! Vợ anh sao lại cười với tên khĩ đầu bạc kia hã? Cái gì thế kia, còn đụng vào cánh tay vợ anh nữa! Vợ anh lại dám ngoại tình!
Anh hùng hổ đi đến, muốn nắm lấy cô kéo lại. Chợt anh đứng lại vài giây, dỏng tai lên nghe, hình như họ đang nói tới anh.
“Ừ, chính là bạn gái của A Mặc” Thược Chi Minh xấu xa làm sao lại không nhìn ra ý đồ của Hàn Mặc từ bữa cơm hôm đó ở nhà Vĩnh Khang đây.
Lúc nãy Túc Nhạc Tịnh hỏi anh Tống Uyển Lam là bạn gái của Hàn Mặc sao. Khi đó anh còn định phũ nhận giùm thằng bạn thân nhưng khi nhìn ra sau cô thấy được Hàn Mặc đang đen mặt cau mày đi đến thì nỗi lên ý xấu gây khó khăn, xoay sang Túc Nhạc Tịnh gật đầu khẳng định, chắc chắn nói.
“Sau này em phải tránh xa cậu ta ra, không cẩn thận liền bị bạn gái cậu ta làm thịt.” Tác phong làm việc của Thược Chi Minh rất có tâm, cố bồi thêm một câu giết chết đi Hàn đại ca từ trong trứng nước.
Hàn Mặc mở mồm giải thích thì, “Nhất định!” Câu nói đó của Túc Nhạc Tịnh liền thành công chặn lại Hàn Mặc, sẵn tiện còn giết anh thêm một mạng.
“Thược Chi Minh. Cậu muốn chết?” Chịu hết nỗi, anh xông lên bắt cái gáy của Thược Chi Minh bóp thật mạnh tay khiến cho Thược Chi Minh rên trời kêu đất.
“Tịnh Tịnh đừng nghe tên này nói bậy. Tống tiểu thư cùng anh không có quan hệ gì.” Hàn Mặc thay đổi khuôn mặt dịu dàng mỉm cười nói rõ cho Túc Nhạc Tịnh.
“Tiểu Tịnh em phải tin anh. Năm 15 tuổi cậu ta đã mất đi đời ‘dzai’. Em có thể hỏi A Thư, cậu ta nỗi t...tiếng ở thời cấp 3 là thay bồ như thay áo A...a….nhẹ nhẹ….Phụ nữ qua tay cậu ta còn nhiều hơn anh đó...Á...A Mặc, cái rắm nhà cậu không nhẹ tay chút được sao?”
“Nhẹ tay sao? Tên khĩ đầu bạc cậu còn không ngại chia rẽ tình yêu đôi lứa của tôi. Muốn tôi nhẹ tay, cậu hại cho vợ tôi không thèm nhìn mặt người chồng là tôi đây. Cậu còn muốn tôi nhẹ tay.” Hàn Mặc nghiến răng nhỏ giọng nói với Thược Chi Minh không để Túc Nhạc Tịnh nghe được.
“Rắm thúi, khi nào thì Tiểu Tịnh lại là vợ cậu hã. Cậu mau bỏ ra. Nếu tôi trẹo cổ hay gãy xương thì cậu cứ mơ đi rồi lấy được Tiệu Tịnh.” Thược Chi Minh lưu manh nghiến răng đáp trã Hàn Mặc. Cậu biết nghiến tôi không biết sao?
“Sớm muộn gì cũng phải, đây chính là kêu trước để tập làm quen cậu có hiểu hay không. Cậu muốn ngăn tôi sao? Muốn nghĩ cũng đều đừng nghĩ, lãng phí tế bào não thêm thôi.” Hàn Mặc mặt dày cảnh cáo Thược Chi Minh.
Túc Nhạc Tịnh mặc kệ hai tên to xác đang trẻ con đấu đá nhau. Chăm chú nhìn khủy tay của mình một lát liền nghe thấy tiếng la khuyên can của Tống Vu Phi.
“Linh Nhi, Lam Nhi đừng nắm đầu nhau. Nè….A...a...đau đau”
Tống Vu Phi đang cố kéo hai cô nàng đang nắm đầu nhau sống chết la hét liền bị bụp một phát vào mũi. Tiếng kêu la của Tống Vu Phi thu hút đầy đủ sự chú ý của 3 con người vô tâm bên này ngó sang.
Nhìn xem Thược Chi Linh cùng Tống Uyển Lam đang nắm đầu đánh nhau bên kia. Chưa chết! Lại nhìn xuống Tống Vu Phi đang ôm cái mũi chảy máu do bị cả 2 cô nàng kia đấm phát vào mặt nằm dưới đất. Cũng chưa chết! Xác định xong cả ba liền quay về công việc của mình, người nghiến răng cảnh cáo của ngươi, ta uống nước, xem vết thương của ta, mặc kệ trần đời này có đỏ máu. Không liên quan!
Thược Chi Linh cùng với Tổng Uyển Lam đánh nhau bên này không ai chịu thua ai. Trên mặt người nào cũng có vết thương nhỏ, nhưng mà xem ra vết thương trên mặt của Tống Uyển Lam nặng hơn, là do Thược Chi Linh dùng móng tay cào 2 đường, còn cô chỉ bị sưng một bên má. Hai người tay đánh chân đá miệng cũng không chịu thua luyên thuyên.
Trong một trận đấu tất nhiên có kẻ mạnh người yếu. Thược Chi Linh dù sao cũng cao thủ điền kinh của trường cấp hai, tay chân khỏe mạnh một cú đá thẳng vào bụng của Tống Uyển Lam té nhào xuống đất.
“A…..Thược Chi Linh con đ*ếm cô rõ ràng là cũng một loại với con nhỏ kia. Đều là lưu manh, đều mặt dày đi cướp bạn trai người khác. Hạng g*i bao, dám đánh bản tiểu thư. Lưu manh như vậy anh họ bỏ cô năm đó là đúng. Đồ đ*.” Tống Uyển Lam buông lời dơ bẩn trong khi đang ngồi trên mặt đất khóc bù lu bù loa chỉ thẳng tay hết vào Thược Chi Linh lại tới Túc Nhạc Tịnh.
Túc Nhạc Tịnh cô xưa nay dù cho ai đánh chó giết mèo hay nói gì cô cũng mặc kệ nhưng nếu đụng đến giới hạn của cô thì phật tổ cũng nỗi điên a. Túc Nhạc Tịnh cô cực kỳ không thích cái từ cuối cùng cô ta nói ra a, lại còn chỉ thẳng mặt cô mà nói. Não cô ta tàn thật rồi.
Vặn nắp lại chai nước, cầm theo nó đi đến bên người Tống Uyển Lam đang ngồi khóc. Mạnh bạo nắm đầu Tống Uyển Lam đẩy ngã cô ta xuống đất. Túc Nhạc Tịnh ngồi lên trên mình cô ta dùng sức tát thật mạnh vào hai má cô ta khiến cho khóe miệng chảy ra chút máu. Thược Chi Linh cũng không bỏ qua cơ hội chạy đến đá vài chục vào người Tống Uyển Lam. Mặc Tổng Uyển Lam la hét thế nào 2 người đánh vẫn cứ đánh, đánh cho cô thành đầu heo.
Ba người bên đàn ông bên này thấy sự tình không ổn, nếu đánh như vậy thì lớn chuyện mất. Cả ba chạy đến cố tách ba người kia ra.
Hàn Mặc cũng chẳng quan tâm xem Tống Uyển Lam có chết hay không, chỉ lo ôm lấy Túc Nhạc Tịnh từ đằng sau kéo cô ra. Để ý thấy 2 bàn tay của Túc Nhạc Tịnh vì tát cô ta mà hơi đỏ lên nên cảm thấy xót ruột, cuối đầu hỏi nhỏ cô, “Em đau không?” Anh sẽ ghi nhớ 2 mối thù này.
Túc Nhạc Tịnh trợn mắt xoay đầu trợn mắt nhìn Hàn Mặc như muốn nói, “Anh hai này, bạn gái của anh bị đánh anh đi hỏi tôi làm gì? Còn nữa, có phải hay không thị giác của anh bị đảo ngược? Sao lại ôm tôi? Bạn gái anh sẽ cạo đầu tôi đó!”
Túc Nhạc Tịnh thần trí do bị Hàn Mặc kích thích cho nên hơi mất nhận thức về những gì đang diễn ra. Cô ta nghĩ còn ai dám cạo đầu cô ta sao? Cô ta đã đánh con gái nhà người ta thành cái dạng ma gì rồi?
Mà quan trọng nhất cơn giận của Túc Nhạc Tịnh còn chưa hạ hết, tay còn cấm chai nước cô vừa uống, nhắm chính xác con mồi, chọi vào đầu Tống Uyển Lam đang hấp hối đến nơi liền bất tĩnh.
“Kae cậu quá ác rồi, lỡ cô ta bị ngu hay bại não thì lần sao chúng ta đánh ai chứ.” Thược Chi Linh bị anh trai mình cầm chặt tay lại không cho cô náo loạn nữa, đứng thỡ hỗn hển, bâng quơ nói với Túc Nhạc Tịnh.
“Có đâu mà bại!!”
Hàn Mặc phì cười, yêu chiều nhìn cô, vợ à em cũng quá độc miệng rồi. ‘Cô ta có não đâu mà bại?’ Thật quá độc miệng rồi. Nhưng em mềm thật đó, ôm thật thoải mái…Thơm nữa...
------------------------------------------------------------------------------
Ngoại truyện - Những câu hỏi? (Phần 2)
Hiên Nhạc - “Cô có lời muốn nói không?”
Nhạc Tịnh - “Anh ta bị mất nhận thức về thơi gian và không gian sao?” (-_-)
Hiên Nhạc - “...” “Có thể!” (¬_¬”)
Nhạc Tịnh - “Tôi hiểu rồi!”