Vợ Ơi Anh Biết Lỗi Rồi

Chương 8




Tôi là thầy giáo !

Thanh Mai sắp thi tốt nghiệp rồi mà tình hình học tập của cô ấy có vẻ rất tệ. Tôi biết Thanh Mai học ko giỏi và việc theo kịp chương trình cùng các bạn ở lớp học thêm là rất khó nói gì ở trên lớp. Mà theo như Thanh Mai thì việc đi học thêm của cô ấy chỉ là lấy lệ, vì bà Thanh bắt chứ đứa con gái nào có hiểu đc gì mà muốn đi học. Với cô ấy việc đó chỉ có một ý nghĩa duy nhất là tra tấn cô ấy thôi. Tôi ko thể để cho việc này cứ tiếp tục như thế đc. Vì bây giờ, Thanh Mai là tất cả với tôi, tôi yêu và tôi lo cho cô ấy! Cô ấy có thể ko thi đại học nhưng cô ấy phải tốt nghiệp THPT.

- Anh sẽ tìm cho em một gia sư riêng? Đc ko? – Tôi vừa dứt lời làm Thanh Mai đang ăn kem bỗng ho sặc sụa. Cô ấy bị sặc. – Em có sao ko?

- Ko!… – Cô ấy nhăn nhó – Sao lại thuê gia sư riêng cho em?

- Vì em đi học thêm cũng như ko. Mà em sắp thi tốt nghiệp rồi.

- Em ko học đâu! Em ghét học! Ngày trc mẹ cũng thuê gia sư riêng cho em rồi! Ko hiệu quả mới cho đi học thêm để cùng bạn cùng bè. – Trời! Tôi phải làm thế nào đây.

- Vậy anh sẽ là gia sư cho em!

- Hả???????

Tôi ko hiểu sao tôi lại quyết định như vậy. Nói thật đó là điều chỉ mới thoáng qua trong đầu tôi. Thôi thì đành đâm lao phải theo lao vậy, vì Thanh Mai cô ấy đã gật đầu đồng ý ngay! Chắc tại thầy giáo là tôi. Ờ thì là tình yêu của cô ấy mà. Vậy thì càng có thêm thời gian chúng tôi ở bên nhau. Chắc cô ấy nghĩ thế. Gìơ tôi mới nhận ra sáng kiến của mình cũng ko tồi. Nhưng… thôi chết, tôi biết dạy cô ấy vào lúc nào đc và dạy ở đâu chứ? Tôi thì phải đi làm cả sáng lẫn chiều, tối thì rảnh đấy nhưng biết dạy cô ấy ở đâu? Ở nhà một trong hai đứa thì rất tốt nhưng đó là điều ko thể. Còn vì sao chắc mọi người biết rồi đấy! Chúng tôi đành gác việc này chờ xem xét tìm cách giải quyết.

Tôi vừa mới đi làm về đã thấy mẹ tôi mặt mày rạng rỡ.

- Con đi làm về rồi à?

- Có chuyện gì mà mẹ vui thế?

- Hôm tới mẹ sẽ cùng bà Thanh đi Sài Gòn chơi một tháng. – Tôi ngạc nhiên ko hiểu chuyện gì! – Bữa trc bà Vân – người bạn rất thân của mẹ và bà Thanh, lên đây chơi tình cờ thế nào mẹ và bà Thanh gặp lại đc bà ấy, mừng vui lắm. Hôm nay nhận đc điện của bà ấy, bà ấy về nhà rồi, quyết định thế nào cứ khăng khăng mời bọn mẹ xuống chơi ở một tháng!

Tôi ko biết là nên vui hay nên buồn đây? Mẹ tôi đi ai lo cơm nước, quần áo và mọi thứ cho tôi? Từ trc tới giờ tôi chỉ biết đi làm kiếm tiền chứ nào có mó tay vào những công việc ở nhà chứ? Một tháng? Tôi biết sống ra sao? Đang buồn lo, chợt tôi nhớ tới Thanh Mai. Ôi đúng rồi, trời phục hộ chúng tôi. Đây là điều may mắn chứ nào có buồn phiền gì?

Thế là ngay sau khi tiễn mẹ tôi và bà Thanh ra sân bay trở về, tôi và Thanh Mai quyết định mở tiệc ăn mừng. Mừng gì ư? Mừng những ngày tiếp theo đây chúng tôi sẽ đc ở bên nhau nhiều hơn. Thế là giờ tôi sắp là một ông thầy giáo hạnh phúc nhất vì có đc một cô học trò bé bỏng, đáng yêu, cô học trò mà thầy giáo yêu nhiều, nhiều lắm!

-----

Ôi cô bé của tôi!

Tôi đi làm từ sáng cho đến chiều. Trong khi đó, Thanh Mai sáng thì tới lớp, chiều thì cúp học thêm. Thời gian đó cô ấy đến nhà tôi, ko xem phim thì cũng ngủ, ko ngủ thì vào phòng tôi nghịch ngợm, trang trí lung tung và đảm bảo sẽ mở nhạc, leo lên giường tôi và nhảy ầm ầm. Cô ấy bảo là thích cái giường tôi lắm, êm mà lại ko bị lún mỗi khi cô ấy nhảy nhót và giải trí. Tôi nghĩ chả mấy mà tôi phải thay giường mới!

- Anh về rồi à? – Cô ấy hễ cứ nghe thấy tiếng xe tôi từ ngoài cổng là y như rằng dù ở bất kì đâu cũng sẽ phi như bay ra đón tôi ở phòng khách và câu đầu tiên luôn là “anh về rồi à”, đính kèm là một nụ cười tươi rói khiến bao mệt mỏi của công việc trong tôi như tan biến hết.

- Ừ – Rồi ngay sau cái gật đầu là thể nào tôi cùng choàng tay ôm lấy cô ấy. Tôi nhớ cô ấy lắm chứ. Tại cô ấy thoả thuận: khi tôi làm việc thì ko đc nhắn tin tán gẫu với cô ấy, phải chăm chỉ làm việc để kiếm thật nhiều tiền sau này còn đủ tiền rước cô ấy về mà nuôi. Thế nhưng cô ấy cũng ghê gớm lắm, ôm thì cho tôi ôm thôi chứ hễ tôi mà lân la thơm lên má hay là lên cổ là y như rằng cô ấy kéo tay tôi ra ngay và khoanh tay trc ngực, cái môi bặm lại, đôi mắt nhìn tôi nghiêm nghị: “Cấm đó!” Những lần như thế tôi giống như đứa trẻ biết lỗi phải đứng khoanh tay trc mẹ! Ừ, mà tôi thấy cô ấy có nhiều điểm giống mẹ tôi lắm! Ôi tình yêu của tôi, yêu thế ko biết!

Nhưng ngay sau khi tôi trở lên phòng là y như rằng cô ấy sách cặp chuồn về lúc nào ko biết. Và thể nào cũng để trên bàn một mẫu giấy nhắn: “Anh yêu, chịu khó trải lại ga giường giùm em ná; hôm nay nhỡ tay em làm vỡ mất một cái cốc rồi!” Hay “Anh ơi em xin lỗi, cái điều khiển ti vi em chót làm rơi thế là ko điều khiển đc nữa! Anh đừng giận em ná! Yêu nhiều lắm! Chụt chụt!”. “Em ko bít gì đâu, cái loa đang chạy tự dưng tịt” và sự thật là cái dàn loa bị hỏng do mở volum quá lớn!

Và buổi tối là lúc chúng tôi trở thành thầy và trò thực sự. Cô ấy đúng là rất kém, nhất là môn toán. Cũng may toán là lĩnh vực cực đỉnh của tôi. Cô ấy những lúc bình thường thì đáng yêu lắm, nhưng lúc học thì tệ ko gì bằng. Trong khi tôi thao thao bất tuyệt giảng bài thì cô ấy hết nghịch tóc lại vẽ nhăng vẽ cuội, hết ngủ gà ngủ gật lại say sưa ngắm tôi.

“Cốc”

- Á! Sao anh đánh em? – Cô ấy xoa chán phụng phịu.

- Em có chịu học hành tử tế ko vậy? Học thế này sao mà hiểu đc gì!

- Em ứ thèm học nữa! Anh đánh em đau thế! Em ứ thèm học nữa! – Cô ấy giận dỗi giơ tay chỉ vào cái vết đỏ hơi sưng ở chán!

- Thôi anh xin lỗi mà! Anh thương! Nhưng em phải chịu khó học chứ!

- Ứ chịu!

- Thôi mà! Thương nè thương nè! – Những lần như thế tôi phải giở chiêu “mật ngọt chết ruồi”. Tôi phải kéo đầu cô ấy lại và thơm nhẹ lên chỗ đau đó và thì thầm bên tai: “Yêu lắm cơ! Nhưng phải học chứ! Có thế mới yêu hơn chứ! Học đi, tí anh cho đi ăn kem”.

Hiệu quả tức thì đó. Mỗi khi tôi giở chiêu đó là y như rằng cô ấy lại ngoan ngoãn ngồi học bài, lắng nghe mọi lời tôi giảng dù tôi giảng 10 thì cô ấy chỉ hiểu 1,2. Nhưng thôi còn hơn là ko biết tí gì!

Tối thứ 7 là lúc tôi và cô ấy tự cho phép nhau có một ko gian riêng cho tình yêu. Cô ấy ko bao giờ chịu đi ô tô mà toàn bắt chúng tôi phải đi bộ. Cô ấy rất thích nằm bàn tay tôi và kéo chạy trên con đường đầy gió và ánh đèn cao áp chiếu xuống. Hay một tay nắm lấy bàn tay tôi một tay vịn vào cánh tay chắc khoẻ của tôi và tực đầu vào rồi dạo bước đi bên tôi. Những lúc như thế tôi luôn thấy lòng ấm áp và tràn đầy hạnh phúc.

- Anh ơi! Mình đến “Khoảng lặng” đi! – Tôi khẽ gật đầu siết chặt bờ vai cô ấy hơn. – Nhưng em mỏi chân rồi! Anh cõng em nhé!

Và thế là trên con đường đầy gió và ánh đèn cao áp, có một anh chàng cao lớn cõng một cô bé với mái tóc buộc bổng khẽ bay trong gió. Cô bé với nụ cười trên môi và đôi mắt vẫn luôn sáng ngời. Cô bé có trái tim đang đập cùng một nhịp đập với chàng trai.

-----

Yêu cũng thật khổ!

Chúng tôi đến quán “Khoảng Lặng” khi đồng hồ đã điểm 9h, có nghĩa là chúng tôi chỉ còn khoảng 30 phút ở bên nhau nữa thôi. Quán giờ này đã hết khách, chúng tôi là vị khách tiếp theo và cũng là duy nhất. Cà phê “Khoảng Lặng” giờ đối với chúng tôi, nó là “Gạch nối tình yêu” và cũng là minh chứng cho tình yêu của chúng tôi. Thanh Mai vẫn với cái thói quen chống tay lên cằm nhìn ra cửa kính, ngoài kia thiên nhiên trc ánh sáng đèn ko còn căng đầy sức sống nữa, nhưng lại mang một vẻ huyền bí đến lạ kì.

- Anh ơi! Sau này nếu mình cưới nhau mình sẽ tổ chức đám cưới ở bãi cỏ này nhé!

- Ừ! Nhưng chỉ sợ lúc đấy ko còn bãi cỏ này nữa thì sao!

-Trừ khi “Khoảng Lặng” ko còn nữa! – Chúng tôi giật mình bởi tiếng bà chủ quán. Khẽ đặt đồ uống của chúng tôi xuống bàn, bà ấy mỉm cười nhìn chúng tôi. – Tôi biết hai cô cậu! Và biết cả mối tình của hai người! – Bà ấy lại mỉm cười. – Đừng cho tôi là bà già nhiều chuyện! Nhưng chuyện tình của hai người cũng nhiều éo le lắm đấy! Để giữ đc hạnh phúc phải biết đến chữ “nhẫn” và lòng vị tha. Chúc hai cô cậu ngon miệng, những vị khách quen đáng mến của tôi! – Bà ấy lại nở nụ cười đầy hiền từ những cũng vô cùng bí hiểm, huyền bí y như những gì bà ấy vừa nói với chúng tôi. – À, nếu khi nào hai người lấy nhau, nhất định tôi sẽ dành bãi đất này cho hai người tổ chức đám cưới! Coi như là quà mừng! – Bà ấy đã đi vào trong bỏ lại chúng tôi với một mớ những suy nghĩ khó hiểu và lộn xộn.

Đã đc gần 3 tuần kể từ lúc tôi là thầy giáo của Thanh Mai. Kể ra thì cũng thấy mình có năng khiếu làm thầy, Thanh Mai trc những gì tôi truyền đạt và kèm cặp, cô ấy tiến bộ trông thấy. Những bài tập lý, hoá, đặc biệt là toán cô ấy đã có thể tự mình giải hết trong sách giáo khoa, còn sách bài tập và nâng cao vẫn phải nhờ đến ông thầy đẹp trai là tôi. Hôm nay là thứ 7, đáng lẽ ra là chúng tôi định đi chơi đó, nhưng vì trời mưa, thời gian cũng chẳng còn bao lâu nên chúng tôi quyết định ở nhà học. Gìơ đây thay vì cứ phải thao thao bất tuyệt giảng bài và chữa bài trong khi cô ấy cứ ngây người ngắm tôi thì đổi lại, cô ấy cứ mải miết với đống bài tập, còn tôi thì lại đc thể ngắm thật kĩ, thật lâu cô ấy. Nhìn đôi mắt đăm chiêu vào đống bài tập, cái chán khẽ nhăn lên và đôi lông mày nhíu lại mỗi khi vướng ở đâu đó trong bài tập rồi thể nào cũng dãn ra ngay, cùng với ánh mắt sáng long lanh và nụ cười mỉm một mình. Cái môi căng mọng, nhìn ngắm mà tôi chỉ muốn cắn vào thôi nhưng lúc này tôi mà làm thế thì chắc chắn tôi sẽ bị ăn nguyên một cú đấm hay bất kì một vật thể lạ nào trên bàn.

Đồng hồ đã chỉ 9rưỡi, mà ngoài kia trời vẫn mưa tầm tã.

- Anh ơi tối nay em ngủ ở đây nhá!

- Hả?

- Mưa thế này em ko về đâu! Với lại mai là chủ nhật mà!

- Anh đưa em về mà!

- Nhỡ chị Trúc nhìn thấy thì sao?

- Vậy anh gọi taxi cho em!

- Ứ! Đằng nào mẹ cũng ko có ở nhà, mỗi chị Trúc thôi, mưa to thế này em gọi điện về nói ngủ nhà bạn!

- ….

- Em muốn ngủ ở đây! Em muốn ngủ trên giường của anh!

- Hả? Nhưng… em… anh…

- Sao anh cứ ấp úng mãi thế? Anh ko thích em ngủ lại à?

- Ko phải! Nhưng…. Anh sợ…

- Sợ gì chứ! Em còn ko sợ thì anh sợ gì! Thôi quyết định vậy ná! Đi ngủ thôi! – Nói rồi cô ấy cất chồng vở trong khi ruột tôi đang nóng như lửa đốt! Tôi ko biết phải xử sự sao đây! Mọi chuyện sẽ trở lên rất tệ hại. Ôi ko đc! Tôi ko đc phép làm như vậy, ko đc phép xúc phạm đến cô ấy! Cô ấy vẫn còn quá ngây thơ và chưa hiểu hết đc việc mình làm!

- Thanh Mai! Anh nghĩ chúng ta chưa thể ngủ với nhau đc! Dù chúng ta rất yêu nhau! Em hiểu ko? – Tôi nói trong khi đó Thanh Mai cứ tròn xoe mắt nhìn tôi, rồi bất thình lình cô ấy cầm quyển vở trên tay đang đưa dở vào cặp khẽ đập lên đầu tôi:

- Này! Anh đang nói vớ vẩn gì vậy? Cái gì mà ngủ với nhau hả? Ai bảo là em ngủ với anh?

- Ơ…vậy sao em bảo là muốn ngủ trên giường anh!

- Vâng!… Nhưng ko có ngủ cùng anh!

- Vậy anh ngủ đâu?

- Hì! Ngoài phòng khách và trên ghế sôfa!

- Hả?

Thế đấy, bây giờ thì tôi phải nhường cái giường yêu quý của mình cho “em yêu”, ra ngủ ở ghế và ko đc quyền kêu ca. Gìơ tôi mới biết thêm một điều: “Khi yêu cũng thật khổ! Người yêu đã quyết định cấm đc quyền thay đổi!”.