Vợ Nuôi

Chương 73: 73: Là Âm Mưu 1





"Cảm ơn anh.

Hôm nay, em rất vui."
Chiêu Thần vừa nói vừa giúp Vương Tư Ngôn tháo caravat ra, nụ cười ngọt ngào đặt vào mắt của anh, si mê đắm đuối.

Cô rất thích nhìn đôi mắt này, nó không phải sáng long lanh, mà là vô cùng tĩnh lặng, như một mặt hồ trong trẻo không bị sóng gợn dù chỉ một chút.

Vậy mà cô vẫn còn nhớ, đôi mắt này đã từng tìm kiếm cô khắp nơi trên đoạn đường đầy xe ấy, đã từng vì cô mà khóc đến ướt đẫm hàng mi.

Chạm tay lên khoé môi của anh, cô chưa bao giờ cảm thấy trái tim mình rung lên dữ dội như vậy.

Hai gò má cô bất giác nóng lên, cô cụp mắt, ngại ngùng.

"Hình như em đang yêu, còn yêu rất mãnh liệt."
Vương Tư Ngôn khẽ cười, biết cô đang ngại còn cố tình đưa tay giữ lấy chiếc cằm nhỏ xinh của cô rồi nâng lên.

Anh cố nhìn vào đôi mắt ấy, nghiêng đầu hỏi.

"Thật sao? Yêu đến mãnh liệt cơ đấy!"
"Đáng ghét.

Không được trêu người ta."
Chiêu Thần xấu hổ vùi mặt vào lòng anh, còn anh thì dang tay ra ôm cô vào như một thói quen.

Hai người đứng ở bên cạnh cửa sổ, bên ngoài là những ánh đèn đêm lung linh rực rỡ, những ngôi nhà tí hon.


Cảm giác này vừa có một chút nồng nàn lại hòa lẫn một chút bình yên mà cả hai vẫn luôn mong muốn.

Vương Tư Ngôn bảo cô ngồi bên cửa sổ đợi, anh sẽ làm một ít thức ăn nhẹ rồi mang rượu vang vào phòng.

Cô vui vẻ gật đầu.

Ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh đêm, rồi đưa mắt nhìn tấm ảnh của cô và anh nằm ở trên bàn.

Cầm nó trên tay, cô đã từng trân trọng từng giây từng phút khi ở bên cạnh người đàn ông này, một bước không rời.

Nhiều lúc cô tự hỏi, có phải trước khi gặp anh thì những chuyện xảy ra với cô chỉ là một cơn ác mộng? Vì kể từ giây phút Vương Tư Ngôn xuất hiện, cuộc đời cô đã hoàn toàn thay đổi, cũng sẽ không có ai yêu cô nhiều đến như vậy.

Anh mở cửa đi vào, một tay chuẩn bị bữa tối lãng mạn bên ánh nến và rượu vang, còn có cả lọ hoa hồng.

"Tay nghề của anh, không bao giờ làm em thất vọng."
Chiêu Thần thưởng thức món ăn do Vương Tư Ngôn làm, hương vị vẫn luôn khiến cô hài lòng như vậy.

Hai người cùng nhau cạn ly, dưới ánh nến vàng nụ cười mà họ trao nhau thật ngọt ngào say đắm.

Sáng hôm sau.

Lại một ngày bận rộn với những dự án mới tại viện nghiên cứu của Chiêu Thần.

Từ sau buổi tiệc gặp gỡ tại nhà hàng, rất nhiều các giáo sư có tên tuổi muốn được hợp tác cùng cô, họ còn muốn gửi gắm người thân của họ đến để được cô chỉ dạy, nhưng cô đã từ chối.

Cô không dám nhận mình hơn ai cả, chỉ xem đây là một công việc để thoả với đam mê của mình.

Lúc chưa hiểu chuyện, cô chỉ mong mình trở thành nhà nghiên cứu để tìm ra thuốc giải Nhục Chi Độc.

Còn bây giờ, cô đã thật sự xem nó là một sở thích, một đam mê mà chính bản thân cô muốn hết mình vì nó.

Cô ở trong phòng làm việc xem lại các tài liệu mà mình đã ghi chép được từ lúc nhìn thấy Hàn Thảo, về hình dáng cho đến màu sắc.

Tuy rằng cô không biết được, tương lai có còn cách nào khác để nó xuất hiện ngoài cách cô đã làm hay không.

Nhưng cô mong rằng, người hái được nó thật sự sẽ là người có trái tim lương thiện, thành tâm muốn dùng nó cho việc mà mình muốn làm.

Chiêu Thần khẽ mỉm cười, đưa hai tay lên vuốt lại mái tóc màu trắng bạc rồi buộc lên gọn gàng.

Nhìn lại đồng hồ trên bàn đã là 2 giờ chiều, cô mới nhớ mình đã hứa với Vương Tư Ngôn sẽ về nhà sớm với anh.

Thu xếp lại đồ đạc trong viện nghiên cứu cùng với bàn làm việc rồi cô cầm túi xách ra ngoài.

Vì là cuối tuần, nên đoạn đường ở đây hôm nay xe cộ qua lại khá đông đúc.


Chiêu Thần đứng ở trước cổng bên lề đường, nhìn ngó xung quanh, mãi mới nhìn ra được Vương Tư Ngôn đang ở bên kia đường.

Cô định sang đường thì điện thoại trong tay mình rung lên, là tin nhắn của anh.

"Ở đó đi.

Anh đến đưa em sang đường."
Chiêu Thần nhìn những dòng chữ ấy rồi nhìn anh ở bên kia mỉm cười.

Bỗng nhiên có một bóng đen lướt nhanh qua, giật lấy túi xách cô đang cầm cùng với chiếc điện thoại rồi kéo mạnh tay cô ra giữa đường.

"Á..."
Cô dùng sức giữ lại, nhưng tên cướp này bạo đến mức giật mạnh lấy dây túi xách của cô, hòng kéo cô ra giữa đoạn đường lớn.

Vương Tư Ngôn nhìn thấy cảnh này, tay buông cả điện thoại mà chạy đến thì cùng lúc đó có chiếc xe lao như bay về phía của Chiêu Thần.

Chiếc xe này rõ ràng nhằm vào cô, nên khi tên cướp kia vừa đẩy cô đến rồi bỏ chạy thì nó liền tăng tốc.

"Chạy đi."
Trong khoảnh khắc sinh tử ngàn cân treo sợi tóc ấy, đầu óc Chiêu Thần trống rỗng, hai chân bủn rủn không thể xê dịch.

Cô nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Vương Tư Ngôn, rồi cả người cô bị đẩy ra khỏi đường lớn ngã nhào trên đất.

Tiếng phanh xe chói tai khiến cô choàng tỉnh ra khỏi cơn đau do khuỷu tay chà xát dưới mặt đường.

Cô quay phắt sang nhìn, cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra trước mặt, đầu cô đau châm chít như các dây thần kinh bị kéo căng, còn trái tim thì bất chợt trống rỗng.

Vương Tư Ngôn bị chiếc xe ấy tông thẳng vào, cả người anh bị hất văng ra xa chừng vài mét rồi ngã mạnh xuống trước mặt cô.

Đầu anh đập xuống mặt đường, chỉ nhìn thôi cũng đủ hiểu nó đau đến mức độ nào.

Chiêu Thần như chết đứng, cô không còn sức để gượng dậy nữa mà bò trên mặt đất.


"Không."
Cô gào khóc, tiếng khóc ấy vang dội trên đoạn đường bắt đầu bị ùn tắc vì vụ tai nạn.

"Đừng.

Tư Ngôn..."
Chiêu Thần nước mắt giàn giụa bò đến chỗ người đàn ông đang nằm trên đất.

Chiếc xe hơi gây ra tai nạn vẫn còn đó nhưng người lái thì đã không thấy ở đâu.

Đoạn đường đông đúc xe khi nãy bị cảnh tượng này mà làm cho yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng gào khóc nghẹt thở của Chiêu Thần.

Người xung quanh bắt đầu rối lên, bọn họ thay nhau đi tìm cứu viện rồi gọi xe cấp cứu.

Cô nghe bên tai rất nhiều tiếng nói chuyện, bọn họ bảo cô đang bị thương, hãy nên sơ cứu trước.

Nhưng lúc này, cô còn có thể nghĩ được đến chuyện đó sao?
Lúc ở phía xa không thể nhìn rõ được cô đã đau đến độ nào, vậy mà khi lại gần, cô chỉ thấy cơ thể Vương Tư Ngôn đầy máu.

Anh nằm trên đất hôn mê bất tỉnh, vùng dưới đầu là một vũng máu loang ra, tay chân trầy xước.

Đầu của Chiêu Thần như bị sét váng trúng, đau đến tê dại, mãi một lúc sau khi nghe thấy âm thanh của còi xe cấp cứu, cô cũng không thể chịu đựng được mà ngã vật trên đường.

....