Chiêu Thần không hiểu chuyện gì, chỉ thấy anh chạy lảo đảo đến bên xe rồi ngồi vào, cô cũng đi cùng anh.
Chiếc xe phóng nhanh trên đường đến nghĩa trang, nơi mộ của mẹ Vương Tư Ngôn đang ở đó.
Tại nghĩa trang có một đám người, bên cạnh còn có một chiếc xe hơi đen đang nổ máy sáng đèn rọi vào bên trong các ngôi mộ.
Lão Vương đứng ở đó, giương mắt nhìn đàn em đang dùng xẻng đào bới mộ của người từng chung sống với mình mười mấy năm trời.
Cả đời ông ta cố chấp, đến lúc người yêu mình nhất nhắm mắt xuôi tay cũng không muốn nhìn mặt.
Đến bây giờ, Vương Tư Ngôn có thật sự là con của ông ta hay không, đối với ông ta cũng không còn quan trọng.
Thù hận che mờ lí trí, ông ta từ lâu đã chẳng còn tình người nữa rồi.
Suy cho cùng, ông ta yêu mẹ của anh, nhưng cũng hận bà đến tận xương tủy.
Chỉ vì những gì ông ta nhìn thấy trước mắt, không cần người giải thích, không cần một lời minh bạch.
Vương Tư Ngôn trong mắt lão Vương, chính là kết quả của sự thù hận, khiến ông ta ngày đêm chướng mắt.
Đứng nhìn ngôi mộ bị quật lên, lão Vương giương cao mắt, trán nổi gân xanh, không rõ là đang đau đớn hay đang vừa lòng hả dạ.
Chiếc xe Maserati phanh gấp ở gần đó, Vương Tư Ngôn lao khỏi xe rồi chạy đến, trước mắt anh chỉ thấy khói bụi mịt mù cùng âm thanh của xẻng và đất đá va chạm vào nhau.
Chiêu Thần chạy theo sau anh, bước đến giữ lấy cánh tay anh hỏi.
"Có chuyện gì vậy? Ở đây..."
Sau làn khói mờ cùng với đèn xe, anh thấy mộ của mẹ mình đang bị người của lão Vương đào lên, còn ông ta thì đang đứng giương mắt ra đó.
Chiêu Thần sững sờ, thoáng chốc bị cảnh tượng này làm cho tứ chi tê dại.
Cô chỉ vừa định đến ghé thăm mộ của mẹ anh, ấy vậy mà vẫn chưa kịp nhìn thấy thì đã xảy ra chuyện này.
Vương Tư Ngôn như người điên mà lao đến, đẩy lão Vương ngã người ra sau vài bước.
"Ông điên rồi sao? Ông đang làm gì vậy hả?"
Anh nhanh chóng bị người của ông ta giữ lại, còn bị đánh một cái vào mặt rồi ngã ra đất.
Cảnh tượng ở nghĩa trang nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
Chiêu Thần chạy đến, nhưng cô lập tức bị hai tên đàn em của ông ta kéo ra.
"Bỏ ra.
Bỏ tôi ra."
Cô bị giữ chặt trong vòng tay của chúng, đứng trơ mắt nhìn Vương Tư Ngôn bị đánh đến thê thảm, nhưng anh vẫn cương quyết lê thân đến bên mộ của mẹ mình.
Mặt anh bị bầm tím, khoé môi rướm máu, cả người đau nhức, từng chút từng chút lê đến bên mộ của mẹ.
Ngôi mộ này bây giờ đã bị đào lên, đến ngay cả người đã chết ông ta cũng quyết không buông tha.
"Đừng đánh nữa.
Đừng đánh nữa mà."
"Tại sao ông lại làm vậy chứ? Tại sao? Bà ấy cũng từng là vợ của ông mà? Tại sao lại làm như vậy với họ chứ?"
Chiêu Thần gào khóc, dưới màn đêm tĩnh lặng tiếng khóc của cô càng thêm đau đớn và thê lương.
Vương Tư Ngôn bị túm tóc, còn bị đấm vào mặt vào cái, nhưng anh vẫn cố gắng đẩy bọn chúng ra.
Anh không quan tâm đến đau đớn trên người, vì tim anh bây giờ, có lẽ đã chết rồi.
Mẹ của anh, người mà anh trân trọng và yêu quý nhất, đến khi chết đi rồi mà tro cốt cũng chẳng còn nguyên vẹn.
Anh bò đến, tay bấu vào nắm đất cát hoà lẫn với tro cốt của mẹ mình, hai mắt nóng bừng lên, rồi nước mắt cứ vậy mà trào ra.
Lão Vương như vậy mà lại cười khẩy một cái, vẻ mặt của ông ta lạnh lùng đến mức khiến người ta ghê sợ.
"Tao đã nói thế nào? Chống lại tao, thì chỉ có kết cục như vậy."
Vương Tư Ngôn bấu chặt nắm đất trong tay, gượng người đứng dậy rồi ném thẳng vào mặt ông ta.
Gió thổi tung lên, bụi bay mịt mù.
Anh trừng mắt, hốc mắt đỏ lên khiến anh chỉ thấy được sự cay nồng, chua xót.
"Lương tâm của ông rốt cuộc bị chó tha đi nơi nào? Uổng công bà ấy yêu ông nhiều như vậy, hi sinh vì ông nhiều như vậy."
Ông ta chỉ trơ mắt nhìn anh không nói gì, đứng nhìn anh bị đàn em cầm cây đánh mạnh vào sau gáy một cái.
Cú đánh bất ngờ lại quá đau, khiến Vương Tư Ngôn nhất thời không chịu nổi mà ngã ngay xuống đất, đầu óc tê dại.
"Không.
Đừng mà."
Lão Vương ra hiệu, để người của ông ta thả Chiêu Thần ra, cô lập tức chạy đến chỗ của anh, nhưng anh lúc này đã bị đánh đến mức không tài nào ngồi dậy được.
Ông ta vừa rời đi, Vương Tư Ngôn cũng không thể gồng mình nổi nữa, nằm trong vòng tay của Chiêu Thần nhìn mộ của mẹ mình bị đào lên, tro cốt tan thành mây khói.
Lúc được đưa vào bệnh viện, sau gáy của anh do bị đánh bằng cây nên chảy rất nhiều máu, sắc mặt tái nhợt, trán đẫm mồ hôi nhưng vẫn không ngừng gọi mẹ.
Đêm nay, có lẽ là đêm kinh hoàng ám ảnh anh suốt cả cuộc đời này.
Chiêu Thần ngồi ở bên ngoài, hai tay cô vừa run vừa lạnh, vẫn chưa quên được cảnh tượng khi nãy.
Tư Đàm ngồi cạnh cô, im lặng không nói lời nào mà chỉ lắng nghe tiếng cô khóc nức nở.
Mãi một lúc sau, cô mới bình tĩnh hơn một chút mà lên tiếng.
"Ông ta đã cho người, đào tro cốt của bà ấy lên, còn cho người đánh anh ấy, đánh rất nhiều."
"Lần đầu tiên...!Tôi..."
Nói đến đây, Chiêu Thần không nhịn được mà lại rơi nước mắt, nghẹn ngào.
"Tôi nhìn thấy anh ấy khóc.
Rất...!đau lòng."
Tư Đàm đỏ mắt, đập mạnh tay xuống cái ghế bên cạnh.
"Ông ta đúng là cầm thú mà."
Cho đến khi cả người không còn sức, anh vẫn bò đến cố quơ quào lấy nắm tro cốt đã hoà lẫn cùng đất cát ấy, muốn tìm kiếm một chút hi vọng nhỏ nhoi, một chút xót thương cho mẹ mình.
Lúc nhỏ anh khóc vì mẹ mất, bây giờ anh lại rơi lệ, khi thấy tro cốt của bà không còn nguyên vẹn.
Như vậy, khác gì chết đi thêm lần nữa..