Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt

Chương 24: 24: Lại Bị Xách





Phó Trăn bước vào, thấy được chú hổ bông xấu xấu kia, anh nhíu mày lại.
Nguyên Ngải không nhìn thấy vẻ mặt của anh, bởi vì thầy Hùng đang chăm chú uống sữa, ánh mắt ngờ nghệch, không nghe thấy câu hỏi của cô, thế nên cô hỏi lại lần nữa.
Thầy Hùng còn chưa kịp mở miệng, cô Ngũ ở bên cạnh đã giơ tay: "Là tôi, tôi làm!"
"Sao đột nhiên cô lại đưa tôi cái này?"
Suy nghĩ của cô Ngũ rất đơn giản.
Cô Nguyên mua một chiếc gối hình hổ, mới đầu Ngũ Bố còn tưởng thầy Phó sẽ nổi giận, nhưng sau đó, cô phát hiện ra hình như thầy Phó cũng chẳng đế tâm lắm.

Thầy Phó là động vật sống đơn độc, không thèm để ý những chuyện này.
Thầy Hùng tặng cho cô Nguyên một cái gối gấu trúc tròn vo, cô Nguyên rất thích.
Thế nên cô Ngũ không cam lòng, cũng muốn tặng quà cho cô Nguyên, không muốn tụt lại sau thầy Hùng.
Nhưng mà phải tặng cái gì? Thầy Hùng có thể đưa gối gấu trúc, còn cô không thể đưa gối hình rắn.
Năm đó bị mắng một hồi ở trên mạng khiến cô Ngũ nảy sinh bóng ma tâm lý, tự biết thân biết phận.
Không thể tặng gối hình rắn, vậy tặng cái gì?
Cô Nguyên vẫn thích hổ nhất, nhưng từ sau khi được thầy Hùng tặng gối gấu trúc, cô Nguyên đã đem gối hổ mình mua về nhà.
Vậy thì --
Mình có thể làm một cái gối hình hổ tặng cô Nguyên.
Cứ như vậy, trên bàn làm việc của Nguyên Ngải có một gối hổ, một gối gấu trúc.
Cô Nguyên muốn ôm cái nào thì ôm, muốn sờ cái nào thì sờ, trái ôm phải ấp, thế còn gì bằng.
"Cô làm? Sao lại là hình hổ?" Cuối cùng thầy Hùng cũng uống sữa xong, lúc này mới ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi.
Rắn năm bước, không phải nên tặng hình rắn sao?
Cô Ngũ không thể nói bởi vì nguyên hình của mình sẽ làm cô Nguyên sợ, đành phải nói: "Tại cô Nguyên thích hổ nhất."

Cô Nguyên thích hổ, cũng thích gấu trúc, có cả hai thì đẹp cả đôi đường.
Thầy Hùng ngỡ ngàng, nhìn về phía Nguyên Ngải, ánh mắt không thể tin nổi: "Cô Nguyên, không phải cô thích gấu trúc nhất sao?"
Nguyên Ngải đang muốn trả lời, chợt cô cảm nhận được một ánh mắt khác hướng lại đây, cô quay sang nhìn.
Thầy Phó đứng bên cửa sổ, giương mắt nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng cũng tựa như rất hứng thú với đề tài này.
"Cô Nguyên đã nói rồi, cô ấy thích hổ nhất." Cô Ngũ bổ sung: "Đó là một loại tình cảm khác với gấu trúc."
Nhìn dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc của cô Ngũ, Nguyên Ngải chỉ thấy dở khóc dở cười, sao cô không nhớ mình từng nói như vậy?
Thầy Hùng kinh ngạc tới nỗi không nhịn được mở thêm một chai sữa nữa, cắm ống hút vào bắt đầu hút rột rột.
"Cô Nguyên, không ngờ cô thích hổ nhất."
"Tôi đều thích cả." Trước kia Nguyên Ngải thích gấu trúc, nhưng từ khi xem video hổ cô Ngũ gửi, đáng yêu chết đi được, thế nên bây giờ cô cũng rất thích hổ.
Nhưng...!Thích gấu trúc hay hổ cũng cùng một bản chất thôi mà.
Thầy Hùng hỏi: "Thích như nhau ư?"
Nguyên Ngải gật đầu.
Thầy Hùng đưa một chai sữa trên bàn qua cho cô Nguyên, âm thầm ám chỉ: "Nhưng chắc chắn vẫn phải có hơn kém đúng không?"
"Chẳng hạn như, gấu trúc là động vật được quốc gia bảo hộ, còn thường xuyên xuất ngoại kiếm tiền."
Nguyên Ngải bật cười, thầy Hùng thật đáng yêu, đáp án của đề tài này quan trọng tới mức phải đưa hối lộ cho cô sao?
Cô Ngũ vừa mới tặng gối ôm hình hổ, sao có thể để cô Nguyên nghiêng về phía gấu trúc được, cho nên lập tức bảo vệ tầm quan trọng của loài hổ: "Hổ tôi đưa cũng là động vật được quốc gia bảo hộ."
Động vật được quốc gia bảo hộ thì ghê gớm lắm à?
Chủ nhiệm Khổng lặng lẽ rời khỏi văn phòng, thật sự không nỡ xem nữa, chỉ có thể trở về phòng chủ nhiệm giáo dục của mình.

Một động vật có nguy cơ tuyệt chủng thì lên tiếng cái gì? Chỉ trách giá trị mình chưa đủ cao.
Nguyên Ngải chỉ có thể đáp: "Tôi thật sự thích cả hai." Rốt cuộc, đây cũng đâu phải là câu trắc nghiệm chọn một đáp án.
"Nếu một con hổ và một con gấu trúc cùng rơi xuống sông, cô sẽ cứu ai?"

Thôi được, nó biến thành câu trắc nghiệm thật rồi, chọn sai sẽ toi mạng.
Nguyên Ngải ngẫm nghĩ: "Chắc là cứu gấu trúc.

Gấu trúc không ăn thịt người, hổ thì có." Cô Nguyên phân tích một hồi, chọn ra câu trả lời tương đối phù hợp, chắc sẽ không đến nỗi nào.
Có tiếng "răng rắc".
Mọi người quay đầu sang.
Người ngồi bên cửa sổ, bút trong tay đã gãy làm đôi.
Nguyên Ngải nhìn qua, thầy Phó đang cúi đầu đọc sách, không biết cái gì đã khiến một sinh vật sống đơn độc giận đến như vậy.
Nhìn người nọ, cô thật sự rất muốn biết giờ phút này, vì đâu mà anh biểu lộ cơn giận rõ ràng như thế.
Nhưng cô cũng biết, hỉ nộ ái ố của Phó Trăn chỉ thuộc về riêng anh, không cùng ai chia sẻ.
Thầy Hùng rất vui vẻ, không chút che giấu tâm tình sung sướng, đưa thêm cho Nguyên Ngải một chai sữa nữa: "Cô uống đi, cái này ngon lắm."
Chai sữa trên bàn Nguyên Ngải lập tức có đôi có cặp.
Cô Nguyên chỉ lấy một chai: "Tôi uống một chai là được rồi."
Sữa thầy Hùng hay uống rất thơm, cô cũng tò mò xem hương vị thế nào, nhưng không tìm được nhãn hiệu của loại sữa này, trên thị trường không thấy bán.
Nguyên Ngải uống thử một hớp, sữa ngọt vừa miệng, rất ngon.
Thầy Hùng tới trường học làm giáo viên dạy môn sinh, trước kia một giáo viên phải đảm đương cả sáu lớp, từ khi có thầy Hùng tới, mỗi giáo viên sinh chỉ còn dạy ba lớp.
Lớp của Nguyên Ngải thuộc khối khoa học tự nhiên, thầy Hùng giảng dạy môn sinh cho lớp cô.

Nguyên Ngải nghĩ, dù sao thầy ấy cũng mới tới, lúc ăn trưa cô cũng nên dẫn thầy ấy theo cùng.
Ngoài cửa sổ, trời lại bắt đầu đổ mưa, cơn mưa tí tách dần trở nên nặng hạt.
Thầy Hùng ngồi bên cạnh nhìn ra ngoài trời, có chút không vui: "Mưa to quá, tôi không mang theo ô rồi."

"Tôi có mang ô, lát chúng ta cùng đi thôi." Tiết sau cả hai đều có ca dạy, tan tiết có thể cùng nhau tới căn-tin.
"Tôi không có tiết, để tôi đến căn-tin giữ chỗ trước cho mọi người.

Mọi người muốn ăn gì?" Cô Ngũ nói.
"Rắc" -- Cây bút thứ hai của người ngồi bên cửa sổ lại gãy.
Sau tiết học cuối cùng của buổi sáng, bên dưới sân trường, một chiếc ô to màu vàng dạo bước.
Phó Trăn không nhìn chiếc ô quen thuộc kia, anh đứng trên hành lang khu dạy học, cũng không tiến vào màn mưa, chỉ là, màu sắc rực rỡ vẫn lọt vào khóe mắt.
Hôm nay anh có mang ô, một chiếc ô màu đen.
Chủ nhiệm Khổng đi tới khu dạy học, nhìn thấy đốm vàng kia, không nhịn được mà nói --
"Tôi tra cứu rồi, gấu trúc đúng là động vật sống đơn độc, nhưng hầu hết đều không bài xích nhân loại.

Một số vì tiếp xúc với nhân loại từ nhỏ nên rất thích người."
Chủ nhiệm Khổng nhớ tới một chuyện quan trọng: "Thời gian này cô Nguyên vẫn luôn tìm hiệu trưởng, cậu không nói cho cô ấy sao?"
Phó Trăn nói: "Cho dù tôi là hiệu trưởng, cũng không thể thay đổi sự thật rằng cây không sống nổi trong trường."
"Cũng phải.

Nhưng cô Nguyên rất kiên trì.

Đã lăn lộn suốt hơn một tháng, cô ấy vẫn chưa có ý định từ bỏ.

Với tính cách như vậy, cho dù hạt giống không thể nảy mầm, cô ấy vẫn sẽ tiếp tục trồng."
Chủ nhiệm Khổng vốn chẳng có cảm xúc gì với giáo viên nhân loại, không giống như đám người cô Ngũ, ngay từ đầu chủ nhiệm Khổng chỉ xem Nguyên Ngải như một giáo viên nhân loại bình thường, sẵn sàng đuổi việc nếu xảy ra vấn đề gì.
Nhưng thời gian qua, xem cách giáo viên nhân loại nghiêm túc giảng dạy, đối đãi bình đẳng với học sinh dù là sói, lại nghiêm túc trồng cây, ít nhiều vẫn khiến chủ nhiệm Khổng thay đổi cái nhìn.
Thế nên giờ phút này, chủ nhiệm Khổng không nhịn được mà nói một hai câu dễ nghe giúp đối phương: "Không thể trách cô Nguyên quá cứng đầu được, cô ấy cũng chỉ hy vọng bọn nhỏ và các giáo viên khác có điều kiện tốt hơn thôi.


Cô ấy cũng đâu biết tình hình thực tế của trường chúng ta."
Chiếc ô to màu vàng biến mất trong cơn mưa nặng hạt.
Phó Trăn không diễn tả được cảm xúc tiếc nuối trong lòng mình lúc này, anh chưa từng trải qua cảm giác như thế bao giờ.
"Cô Nguyên, cô làm sao vậy? Lại dị ứng sao?" Chủ nhiệm Khổng nhìn thấy Nguyên Ngải vừa bước ra khỏi văn phòng.
Sắc mặt cô tái nhợt, trên trán rịn mồ hôi: "Không phải dị ứng, chắc tôi ăn phải cái gì nên đau bụng thôi."
Tay Nguyên Ngải ấn trên bụng, tay còn lại cầm cái cốc: "Chủ nhiệm, trong văn phòng của thầy có nước ấm không? Văn phòng chúng tôi hết nước rồi."
Lúc cô nói chuyện, bụng đau đến nỗi không thể thẳng lưng, chỉ có thể cúi đầu, bất chợt trong tầm mắt của cô xuất hiện một đôi giày da đen.
Nguyên Ngải ngẩng đầu lên, thấy được khuôn mặt của Phó Trăn.
Anh cầm lấy cốc trong tay cô, đi tới phòng học bên cạnh.
Người này ban nãy còn âm u mặt mày, giờ đây lại chủ động hỗ trợ rót nước, chủ nhiệm Khổng có hơi kinh ngạc.
"Cô Nguyên, tình huống có nghiêm trọng không? Có cần đi bệnh viện không?"
"Không cần đâu, không nghiêm trọng, uống chút nước ấm là được rồi." Nguyên Ngải cảm thấy đây không phải chuyện gì to tát.
Chủ nhiệm Khổng nói: "Tôi mới nhìn thấy ô của cô, còn tưởng rằng cô đi với thầy Hùng đến căn-tin rồi chứ."
"Đó là thầy Hùng với cô Ngũ." Thời điểm Nguyên Ngải đáp lời, Phó Trăn đã trở lại.
Đối phương đi tới bên cạnh cô, hình như do dự một chút, rồi vội vàng xách gáy áo cô lên, đem cô trở về văn phòng.
Thủ pháp xách người quen thuộc này.
Lần đầu tiên cô bị dị ứng lông sói, thầy Phó cũng xách cô như vậy tới bên vòi nước rửa mặt.
Lần thứ hai cô bị dị ứng lông mèo, thầy Phó ngại cô không nhìn rõ đường nên cũng xách gáy áo cô như vậy, tới chỗ vòi nước.
Đây là lần thứ ba.
Trong thế giới của thầy Phó có lẽ không tồn tại thứ gọi là kéo tay hay dìu người, đưa người khác đi chỉ có thể bằng cách xách gáy áo.
Sao thấy quen quen ấy nhỉ?
Nguyên Ngải suy nghĩ một hồi mới sực nhận ra, đây còn không phải là cách mèo lớn xách mèo nhỏ đi hay sao.
Nguyên Ngải không nhịn được mà bật cười.
Quả nhiên, tâm hồn của thầy Phó cũng chỉ là một bé mèo to xác..