Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo

Chương 42: Mặt khác




Quý Hàn Bách nắm được tay Phó Lâm, ấn ngón tay cậu.

Cậu nằm xuống bên cạnh Quý Hàn Bách, một cái tay vẫn bị hắn nắm như trước, đè lên lồng ngực hắn.

Trong lòng Phó Lâm có chút bất an.

Bất an bởi vì cậu nói dối Quý Hàn Bách.

Trong cuộc sống cần phải nói dối, lời nói dối thông minh, có thiện chí còn có lợi cho việc duy trì cảm tình, nhưng cậu có một lời nói dối, cậu cảm thấy rất vụng về, hơn nữa nếu bị bóc mẽ ra thì chẳng có lợi chút nào hết.

Đó chính là cậu đã nói với Quý Hàn Bách mình là sinh viên đại học.

Nếu như không phải Quý Hàn Bách giới thiệu trên bàn ăn thì cậu cũng quên lời nói dối này của mình.

Ban đầu thật ra chỉ tuỳ tiện bịa ra một chuyện, sở dĩ cậu tạo ra thân phận này là muốn Quý Hàn Bách không phòng bị với mình... Mọi người trong xã hội đều châm chước với sinh viên. Thân phận sinh viên này có nghĩa là trẻ tuổi, không thạo sự đời, cậu được chăm sóc, đáng được bao bọc. Ban đầu cậu cũng chưa có tham vọng một đời một kiếp cùng Quý Hàn Bách, cho nên cảm thấy thân phận sinh viên này cũng sẽ mang lại rất nhiều tiện lợi cho cậu, muốn giấu giếm cũng dễ giấu giếm, Quý Hàn Bách chắc không đến nỗi đến trường học tra hồ sơ của cậu đâu nhỉ? Cậu chỉ cần đúng giờ đến đại học là được rồi.


Nhưng với tình huống biến thành như vậy, muốn yêu nhau lâu dài, lời nói dối như vậy coi như cực kì lừa gạt, bất cứ lúc nào cũng nguy hiểm, tổn thương có thể lớn có thể nhỏ. Nếu Quý Hàn Bách phát hiện, không bằng chủ động nói với hắn.

Nhưng phải làm sao để nói với Quý Hàn Bách đây?

"Em đã lừa anh, thật ra em không phải là sinh viên, em vừa tốt nghiệp cấp ba đã đi làm rồi."

"Vậy tại sao em lại nói dối anh?"

Tại sao, còn có thể tại sao nữa, cậu làm vì tiền.

Nhưng cậu không thể nói như vậy, cậu phải tìm một lý do sĩ diện hơn, ví dụ như vì muốn tìm công việc tốt, vì...

Cách kết thúc một lời nói dối là lại tạo ra một lời nói dối khác.

Phó Lâm phát hiện ra mình và Quý Hàn Bách gặp nhau thương nhau thì nhất định phải bắt đầu bằng lời nói dối, giống như là bong bóng, chọc là vỡ.


Giọng nói nhiệt tình của Phó Lâm dần dần nguội lạnh.

Chính xác là cậu quá tham lam.

Cậu không đơn thuần như Quý Hàn Bách, cậu không thể không cần tất cả mọi thứ, chỉ cần tình yêu của Quý Hàn Bách được.

Cái cậu cần hơn, mãi mãi là tiền.

Bất luận là quá khứ, hiện tại hay tương lai, cậu cũng không xứng với Quý Hàn Bách.

Quý Hàn Bách nói: "Em có phát hiện ra anh rất biết uống rượu không?"

Phó Lâm "vâng", nhìn đèn treo đỉnh đầu. Đèn treo kia rất hoa lệ, có điều chưa bật lên, chỉ có ánh sáng của đèn bàn phía dưới. Xung quanh đèn treo kia giống như dán một tầng vàng kim, lờ mờ có thể thấy bóng dáng của cậu và Quý Hàn Bách.

"Anh uống hai cân rượu trắng cũng không có vấn đề gì." Quý Hàn Bách khoác lác.

Phó Lâm nghe vậy thì quả nhiên quay đầu lại, giật thót nói: "Nhiều như vậy hả?"


Quý Hàn Bách nói: "Có điều không thể uống liên tục, tửu lượng giống nhau, cách uống cũng không giống nhau, anh có bí quyết."

Phó Lâm nói: "Uống rượu giỏi thì uống ít thôi, uống nhiều có hại cho sức khoẻ. Trước kia lúc ở quán bar, em thường xuyên thấy có người uống say, nghe nói có người uống say có khi chỉ còn xác mà nhặt, còn có kiểu say rượu làm loạn nữa."

"Về cơ bản thì anh chưa từng say bao giờ." Quý Hàn Bách nói: "Có điều anh bị người ta hạ thuốc."

"Hả?" Phó Lâm lại càng giật mình.

Quý Hàn Bách nói: "Suýt thì dính bẫy của mấy cô đó."

"Anh đi đâu mà gặp phải loại người như vậy?" Phó Lâm nói: "Kiểu có tiền lại đẹp trai như anh, bình thường giao tiếp cũng phải chú ý, em đã thấy có ông chủ bị gài bẫy, còn có cả con cơ."

Quý Hàn Bách nghe vậy thì lật người tới hỏi: "Anh đẹp trai hả?"
Phó Lâm cười, nói: "Anh còn không đẹp trai hả?"

"Chưa đẹp trai bằng em."

"Cái này thì chuẩn." Phó Lâm cười nói.

Quý Hàn Bách lại nhích gần một chút, vươn tay ra, sờ lên mặt cậu một cái.

Đột nhiên điện thoại di động vang lên, cậu lấy điện thoại ra xem, là Phó Oánh gọi.

Phó Lâm ngồi dậy, nhận cuộc điện thoại.

"Ngủ chưa?" Phó Oánh hỏi.

"Cháu chưa ạ, có chuyện gì không dì?"

"Cháu đang ở... bên cạnh Quý Hàn Bách hả?"

Phó Lâm "vâng", đi xuống khỏi giường, kéo cửa đi về phía hồ bơi. Bên ngoài sát bên biển, buổi tối gió rất to, thổi vào điện thoại ù ù. Phó Oánh hỏi: "Cháu và Quý Hàn Bách... vẫn chưa có gì chứ?"

Phó Lâm nói: "Bọn cháu vừa mới ăn cơm xong về phòng, anh ấy uống hơi nhiều, đang nằm rồi ạ."

"Đàn ông rượu vào là dễ cọ ra lửa lắm." Phó Oánh nói: "Dì gọi cho cháu, là muốn nói đến chuyện này."
Phó Oánh nói xong cũng im lặng một lúc, Phó Lâm nói: "Dì nói đi. Cháu đang ở bên ngoài, bên cạnh không có ai."

"Phó Lâm, cháu có muốn nghĩ lại không?"

"Dạ?"

Phó Oánh nói: "Tối qua dì đã có một đêm không ngủ... Dù nghĩ rất lâu, dự định nói với cháu một chút. Nếu như cháu thật lòng thích Quý Hàn Bách, chúng ra hãy bỏ đi. Hoặc là cháu đợi một thời gian, thêm chút tình cảm với nó, hoặc là chúng ta bỏ đi."

"Tối hôm qua dì vẫn còn khích lệ cháu nhanh bắt anh ấy lại mà, sao giờ lại thay đổi?"

"Dì cảm thấy..." Bản thân Phó Oánh dường như có chút do dự, "Dì cảm thấy quan trọng nhất... vẫn phải tìm được cái mà mình thích... Dì cũng không biết mình đang làm gì nữa." Phó Oánh cười lúng túng.

Phó Lâm cười, đón gió biển, nhìn biển cả lờ mờ phía xa xa, nói: "Dì quên rồi, không phải chúng ta đã nói, ở bên cạnh Quý Hàn Bách, người được lời là cháu mà?"
Phó Oánh cười ở đầu dây bên kia, cũng không nói gì.

"Cháu không phải trẻ con, cũng không phải phụ nữ, bản thân cháu cũng chẳng có gánh nặng gì, dì thì lại càng không có áp lực. Cháu làm như vậy, cũng vì muốn bản thân mình sống tốt, dì đừng nghĩ nhiều như vậy."

Phó Oánh "ừ", nói: "Bảo vệ bản thân mình là được."

Phó Lâm gật đầu một cái, nói: "Dì đi ngủ sớm đi, cháu cúp máy đây."

"Cháu thích Quý Hàn Bách không?" Đột nhiên Phó Oánh hỏi.

Phó Lâm sửng sốt, cầm điện thoại im lặng một lúc, sau đó "vâng" một tiếng.

Phó Oánh cười bên đầu dây bên kia, nói: "Thằng bé rất tốt. Nếu như cả hai đứa thích nhau thì là tốt nhất. Cháu cũng chỉ là muốn tìm yêu người giàu thôi, bây giờ nói yêu thương kết hôn, ai mà không nhìn điều kiện kinh tế chứ, cháu không sai, chỉ là chúng ta không cao thượng như vậy."
Phó Oánh đang trấn an cậu.

Hai người bọn họ cũng rất biết điều, cùng trấn an đối phương, nhưng không thật sự đi qua chỗ trũng kia của bản thân, là điển hình của việc tự lừa dối mình.

Muốn tìm một người giàu không sai, nhưng tại sao vẫn chột dạ, bởi vì Quý Hàn Bách quá đơn thuần, bản thân còn thành thật, cũng không phải là dáng vẻ mà cậu yêu thích.

"Dì yên tâm đi." Cậu nói với Phó Oánh: "Cháu biết cháu muốn gì mà, chắc chắn cháu sẽ không quên suy nghĩ ban đầu của cháu."

Cúp điện thoại xong, Phó Lâm không vội trở về. Cậu quay đầu nhìn Quý Hàn Bách hình như đã ngủ.

Cậu cởϊ qυầи áo, nhảy xuống hồ bơi. Sau khi bơi một vòng, cậu nằm ngửa trên mặt nước, lẳng lặng nhìn bầu trời sao trên đầu.

"Đêm rồi sao cậu còn chạy đi bơi, Quý Hàn Bách ngủ rồi hả?"

Mạnh Tiểu Kiều không biết đã đi ra từ lúc nào. Cậu ngồi xuống cạnh hồ bơi, thả chân xuống nước: "Má, lạnh quá vậy."
Phó Lâm vẫn nằm trên nước, nói: "Sao cậu vẫn chưa ngủ?"

"Nghe có tiếng động nên tôi ra xem." Mạnh Tiểu Kiều nói.

Mạnh Tiểu Kiều châm một điếu thuốc rồi hút. Cậu cầm bao thuốc hỏi: "Cậu thì sao?"

Phó Lâm bò ra khỏi nước, ướt nhẹp ngồi xuống cạnh Mạnh Tiểu Kiều. Sơ mi trên người cậu ướt đẫm, dán vào ngực, tóc cũng ướt, vẫn đang nhỏ nước. Mạnh Tiểu Kiều đưa cho cậu một điếu thuốc, châm giúp cậu, nói: "Tôi tưởng cậu là học sinh ngoan, không hút thuốc lá."

Phó Lâm rít một hơi, ngửa đầu nhả khói ra, cảm thấy rất lạnh, gió biển thổi còn lạnh hơn, môi của cậu cũng hơi tím lại, cậu hít hai hơi thuốc, cuối cùng lục phủ ngũ tạng cũng ấm áp hẳn: "Cậu không biết rồi, cấp 3 tôi đã biết hút thuốc, thật ra từ nhỏ tôi đã là một đứa trẻ hư, chỉ là có khuôn mặt của đứa trẻ ngoan, có thể lừa người."
Tính khí kém, học tập kém, còn nhỏ tuổi đã chạy đi kiếm tiền, mãi mãi không biết mình muốn cái gì, tâm tư còn phức tạp hơn người trưởng thành.

Mạnh Tiểu Kiều nhìn tư thế hút thuốc của cậu, thấy quả nhiên là lão làng.

Cậu cũng biết mà, dancer trong quán bar, có thể thanh thuần đến đâu được!

Có điều nếu như lúc trước, cậu nhất định sẽ rêu rao cho Quý Hàn Bách biết: "Anh nhìn đi, anh nhìn kia, em đã nói cậu ta không đơn thuần rồi mà!"

Nhưng gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cậu đã hoàn toàn không còn loại tâm tư đó với Quý Hàn Bách nữa. Cho nên nhìn thấy Phó Lâm như vậy, cậu cũng sẽ không đứng trên lập trường của tình địch, mà cảm thấy Phó Lâm như vậy là đang gần gũi cậu.

Cậu nói rồi mà, chỉ hận cậu và Phó Lâm gặp nhau quá muộn, trò chuyện rất là hợp luôn!
"Quý Hàn Bách biết cậu có thể hút thuốc không?"

Phó Lâm run điếu thuốc lá trong tay, nhả ra một hơi thuốc lá. Cậu lắc đầu một cái, gương mặt trong bóng đêm trở nên tinh xảo nhưng lại lạnh lùng: "Anh ấy không biết gì hết."

"Vậy cậu cẩn thận một chút, tốt nhất là đừng để anh ấy nhìn thấy, chắc anh ấy không thích cậu hút thuốc đâu."

"Cậu nói xem nếu như anh ấy biết tôi không tốt như anh ấy tưởng, anh ấy có hối hận vì đã thích tôi không?"

Mạnh Tiểu Kiều nhìn Phó Lâm một cái, nói: "Nếu như chỉ là hút thuốc thôi thì cũng không đến nỗi. Bản thân anh ấy cũng hút mà."

Hai tay Phó Lâm chống thân thể, miệng ngậm thuốc lá ngẩng đầu lên, thuốc lá lúc sáng lúc tối trong bóng đêm, gương mặt cậu cũng vì ánh sáng nhạt ở đây mà lúc ẩn lúc hiện.

Cậu không nói gì nữa.

Người này rất đề phòng, cậu và Mạnh Tiểu Kiều cũng chưa đến độ tâm giao. Cậu vẫn đề phòng Mạnh Tiểu Kiều.
Mạnh Tiểu Kiều cũng chẳng để ý lời này của Phó Lâm. Giờ trong lòng cậu đang rất phiền muộn, chỉ có Chu Phóng thôi.

Đến khi đêm khuya vắng người về sau, nghĩ đến cậu một mình tĩnh lặng, bỗng có chút hối hận, cảm thấy mình không nên chạy mất lúc Chu Phóng tỏ tình, mặc dù cậu cũng không biết nếu không chạy thì có thể nói gì.

"Haiz, cậu xem 'Sắc giới' của Trương Ái Linh chưa?" Mạnh Tiểu Kiều nói: "Ở đó hay không nói một lời, thuyết phục trái tim của một người phụ nữ, là chỗ ở phía dưới đó."

"Là trong 'Sắc giới' sao?" Phó Lâm hỏi: "Hình như cô ấy có nói như vậy, Goethe cũng đã nói như vậy."

"Cậu cảm thấy lời này hợp lý không? Có được không, cậu không thích một người, nhưng vì ngủ với anh ta mà có thể thích anh ta? Hoặc là làm bạn thân với nhau, vì ngủ với nhau mà cảm giác giữa hai người biến chất?"
"Bạn thân?" Phó Lâm nói: "Dù có phải là bạn hay không, sau khi ngủ với bất kì người nào, chắc chắn sẽ không giống với trước khi ngủ nhỉ? Chắc chắn là biến chất rồi."

"Đúng vậy..." Mạnh Tiểu Kiều ngơ ngác nói: "Cái đm."

Phó Lâm nghĩ, ngủ cùng hay không ngủ cùng, chắc chắn là rất khác biệt.

Hiện tại cậu ở đây chột dạ, xấu hổ như thế, vì cảm thấy mình có lỗi với Quý Hàn Bách hả?

Cậu nên để cho Quý Hàn Bách ngủ một chút, mới không suy nghĩ lung tung nhiều như vậy!

Đúng, nói không chừng sau khi ngủ, mình lại có lý chẳng sợ hơn. Loại chột dạ sợ hãi này, quả thực không phù hợp với người tâm cơ như cậu!

Ngủ ngủ ngủ!