Vờ Như Không Biết Anh Giả Nghèo

Chương 40: Tỏ tình




Thời tiết trên đảo rất đẹp, nước trong bể bơi không lạnh chút nào, Mạnh Tiểu Kiều bò ra khỏi bể, lấy khăn lông choàng quanh thân, vừa lau vừa nhìn phòng của Quý Hàn Bách bọn họ, rèm cửa sổ chưa đóng kín, hở ra một đoạn. Cậu len lén đi ra đó, chỉ thấy được chân của Phó Lâm gác lên đuôi giường, duỗi thẳng ra rồi lại cong lại.

"Mạnh Tiểu Kiều."

Đột nhiên sau lưng có người gọi cậu, doạ cậu giật nảy mình một cái. Cậu vội vàng quay đầu sang, chỉ thấy Chu Phóng rút một điếu thuốc ra nhìn cậu.

"Doạ chết tôi rồi, cậu đi bộ không dùng chân hả?"

"Không dùng chân thì tôi dùng cái gì?" Chu Phóng nói: "Hai ta nói chuyện một chút đi."

Mạnh Tiểu Kiều che kín người bằng khăn tắm: "Tôi và cậu chẳng có gì để nói cả."

Chu Phóng rít một hơi thuốc lá, nhìn vào phòng Quý Hàn Bách một cái, nói: "Người ta đã kéo rèm cửa sổ rồi mà cậu còn nhìn lén, đói khát như vậy sao?"


Mạnh Tiểu Kiều hung ác trợn mắt với hắn một cái: "Tôi đói khát như vậy đấy, muốn xem Quý Hàn Bách xxx."

Chu Phóng ngắt thuốc lá trong tay, nói: "Tôi đang cảm thấy có lỗi với cậu, giờ xem ra tôi nghĩ nhiều rồi."

"Đúng là cậu nghĩ nhiều rồi, mọi người đều là đàn ông, có ai chịu thiệt gì đâu. Cậu không biết nhóm chúng tôi lênh đênh khắp nơi hả, nói ra có khi là tôi được lợi đấy."

Chu Phóng liền nói: "Vậy cậu có muốn được lợi nhiều hơn một chút không?"

Cái đm, có ý gì vậy?

Mạnh Tiểu Kiều nhìn Chu Phóng, cảm thấy ánh mắt Chu Phóng nhìn cậu chẳng giống trước kia xíu nào nữa.

Đây là... ăn được một lần lại muốn ăn nữa(*) hả?

(*) Thực tủy tri vị (食髓知味): nghĩa đen ý nói hương vị của tủy xương rất ngon, ăn vào chính là mỹ vị, sau đó còn muốn ăn thêm lần nữa.


Sợ quá!

Cậu không lên tiếng, lách sang bên cạnh Chu Phóng đi ra ngoài.

Quý Thành Vĩ rất coi trọng Phó Lâm, trước bữa tối còn đặc biệt tới phòng bọn họ một chuyến.

Quý Hàn Bách bò dậy trên giường, hỏi: "Ai đấy?"

"Hàn Bách, là anh."

"Anh trai của anh." Quý Hàn Bách quay đầu nói với Phó Lâm, sau đó ra hiệu cho miệng của cậu.

Phó Lâm vội vàng xoa xoa miệng và cằm ướt nhẹp của mình, vẫn cần mặt mũi.

Quý Hàn Bách cầm tinh con chó rồi.

Quý Hàn Bách ở bên kia đã mở cửa, Quý Thành Vĩ cười nói: "Không quấy rầy hai đứa chứ?"

"Không, có chuyện gì vậy? Vào phòng nói đi."

Quý Hàn Bách vừa nói vừa bật đèn lên.

Đèn trong phòng vừa sáng lên, Quý Thành Vĩ mới nhận ra lúc nãy trong phòng tối lờ mờ, hắn đã sắp xếp cho Quý Hàn Bách phòng tốt nhất, phía giáp biển gần như đều là cửa sổ sát đất, ánh sáng lúc trời chưa tối vô cùng tốt.


Vậy mới ban ngày mà đã kéo rèm cửa sổ, chẳng lẽ...

Hắn nhìn vào bên trong, Phó Lâm có hơi lúng túng đi ra: "Chào anh."

"Phó Lâm đúng không, vừa nãy nhiều người quá, tôi không thể nói chuyện với cậu." Quý Thành Vĩ nói xong thì chìa tay ra, bắt tay với Phó Lâm.

Lúc bắt tay hắn vẫn luôn quan sát Phó Lâm: "Tôi rất hay nghe Hàn Bách nói về cậu, trăm nghe không bằng một thấy, em trai tôi thật sự quá may mắn đấy."

Người thật đẹp hơn trong ảnh một chút, mới nãy nhiều người, hắn liếc mắt thôi đã thấy Phó Lâm, lạnh lùng rất dễ khiến người khác chú ý.

Ngoại hình Quý Thành Vĩ và Quý Hàn Bách không giống nhau lắm, hắn còn lâu mới đẹp trai bằng Quý Hàn Bách, chắc là do làm lâu ở công ty cao cấp, trên người hắn có mùi vị của tổng tài bá đạo, có cảm giác thận trọng vượt qua tuổi tác. Nghe Quý Hàn Bách nói, người anh trai cùng cha khác mẹ này của hắn chỉ lớn hơn hắn mấy tháng, nhưng nhìn thì lại thấy tuổi tác của hai người có lẽ hơn kém nhau sáu tuổi liền.
Lúc Quý Hàn Bách ở quán sửa xe khá là cẩu thả, nhìn khá thành thục, nhưng lúc ăn mặc sạch sẽ một chút lại lộ ra dáng vẻ trẻ trung. Quý Thành Vĩ này, nhìn như đã ba mươi tuổi rồi, giữa chân mày còn có hai nếp nhăn rất rõ.

"Anh có gì cần em giúp thì cứ nói nhé." Quý Hàn Bách nói.

"Mời các em tới là để các em vui chơi mà, em không cần phải làm gì đâu, cứ việc chơi đi, chăm sóc Phó Lâm nhiều một chút, ở đây nhiều chỗ có thể chơi, em có thể đưa cậu ấy đi chơi khắp nơi."

Quý Thành Vĩ bề bộn công việc, điện thoại vẫn luôn vang lên không ngừng, sau khi nhận hai cuộc điện thoại thì Quý Hàn Bách nói: "Anh đi làm việc trước đi, anh em nhà mình mà, không cần quá để ý đâu."

Quý Thành Vĩ cười nói: "Vậy anh đi trước nhé. Phó Lâm, rất hân hạnh được quen biết cậu. Hi vọng mấy ngày cậu ở đây có thể chơi vui vẻ nhé."
Hai người lại bắt tay, Quý Hàn Bách tiễn hắn ra cửa.

Chờ Quý Thành Vĩ đi khỏi, Quý Hàn Bách khép cửa lại, quay đầu nhìn Phó Lâm nói: "Có phải hai người bọn anh không giống nhau không? Bọn Cương Tử đều nói, hai người bọn anh vừa nhìn là biết không phải là do một mẹ sinh ra."

Phó Lâm nói: "Anh của anh nhìn đứng đắn hơn anh."

"Cái này anh không chối được." Quý Hàn Bách cười nói: "Từ nhỏ anh ấy đã là ông cụ non, còn anh thì là thành phần bất hảo, có điều cũng may là em lại thích anh như thế này."

Phó Lâm nói: "Ai bảo thế, em thích người nghiêm chỉnh cơ."

Quý Hàn Bách bước về phía cậu một bước: "Thích người nghiêm chỉnh ư?"

Hắn nâng chiếc cằm xinh xắn của Phó Lâm lên, cố ý ra vẻ cà lơ phất phơ: "Vậy sao em lại thích anh như thế này?"

"Người ta bị anh lừa." Phó Lâm nói.

"Tiếc là thân thể em thành thật hơn miệng em nhiều, nếu không thì anh đã bị em lừa rồi, đồ lừa đảo." Quý Hàn Bách nói.
Người đàn ông này quá thích hợp để nói mấy lời ân ái, cũng biết nói mấy lời ân ái, ba chữ "Đồ lừa đảo" rất là men, mặt Phó Lâm cũng nóng lên.

Cũng may Quý Hàn Bách đã hôn đủ, hắn nói: "Anh thấy ánh nắng chiều bên ngoài rất đẹp đó, chúng ta ra ngoài một chút nhé?"

Phó Lâm gật đầu.

Cậu không thể lại ở cùng một chỗ với Quý Hàn Bách nữa, hai người ở riêng với nhau, cậu cảm thấy không khí bốc hoả, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể cháy.

Đàn ông trẻ tuổi yêu điên cuồng rồi thật không đả thương nổi.

Bên ngoài nắng chiều đã sớm lặn xuống hoàn toàn, ánh nắng chiều từ màu cam biến thành màu xanh tím, vì ngước mắt là ngắm được trời biển nối liền nhau, mặt biển phản lại ánh sáng mờ, càng đẹp đến mức không từ ngữ nào có thể diễn tả được. Phó Lâm nhìn xa xa thấy một bóng người, là Mạnh Tiểu Kiều, đứng ở bên bờ biển cát đảo.
"Tiểu Kiều!" Phó Lâm gọi.

Mạnh Tiểu Kiều quay đầu nhìn bọn họ, cậu đặt mông ngồi bên bờ cát, lười biếng ngồi vào hố cát của mình, vừa chôn vùi vừa nói: "Quý Hàn Bách, anh liệt dương à?"

Quý Hàn Bách liền hỏi: "Gì?"

"Nhanh như vậy đã xong chuyện rồi, anh xuất tinh sớm à?"

Quý Hàn Bách lại không nghe hiểu, Phó Lâm cũng nghe không hiểu.

"Không phải hai người kéo rèm cửa sổ rồi sao?" Mạnh Tiểu Kiều nghiêng đầu hỏi.

Vẻ mặt Phó Lâm bỗng trở nên lúng túng.

Quý Hàn Bách đã kịp phản ứng lại, nói: "Cậu quan tâm nhiều quá nhỉ?"

Mạnh Tiểu Kiều đắp cát lên hai chân của mình, nửa người trên cũng đã nằm trong hố cát, nói với Phó Lâm: "Cậu đến đúng lúc đó, nhanh chôn tôi xuống đi."

Phó Lâm ngồi xổm xuống nói: "Cậu làm gì thế?"

"Tôi muốn trốn ở trong cát để suy nghĩ về đời người." Mạnh Tiểu Kiều nói.
"Phó Lâm không rảnh, em ấy đi cùng tôi." Quý Hàn Bách nhìn ra xa một chút: "Chu Phóng, qua đây đi."

Cơ thể Mạnh Tiểu Kiều run lên, cậu quay đầu nhìn lại đã thấy Chu Phóng cùng với bọn Cương Tử mặc quần đi biển đi tới, đều là trai đẹp trẻ tuổi, mặc quần đi biển lộ ra chân thon dài trắng nõn, giống như người mẫu đi catwalk.

"Tiểu Kiều, cậu vẫn chơi cái này chưa đã hả?" Cương Tử cười nói.

Mạnh Tiểu Kiều không lên tiếng, tự nằm xuống hố cát. Thuỷ triều đã sớm tràn lên tới chân cậu, một vùng nước rào rào đi lên, lại chìm vào trong cát, đầu ngón chân cậu rụt lại, cát ở trên chân đã bị nước biển cuốn đi, lộ ra đầu ngón chân trắng nõn.

Quý Hàn Bách nói với Chu Phóng: "Cậu nhanh chôn Tiểu Kiều xuống đi."

"Không cần." Tiểu Kiều nói: "Em có thể tự chôn."

"Hai người vốn Tiêu không rời Mạnh(*) cơ mà, sao gần đây lại không chơi với nhau nữa? Cãi nhau hả?" Tôn Sướng hỏi Chu Phóng.
(*) 焦不离孟 (Tiêu không rời Mạnh): chỉ 2 vị tướng của Dương Diên Chiêu, là anh em kết nghĩa có quan hệ rất khắng khít, còn được dùng để nói về những người có cảm tình nồng hậu (nguồn: tangthuvien)

Chu Phóng ngồi xổm xuống bên người Mạnh Tiểu Kiều, bưng một vốc cát, rải lên người cậu.

Mạnh Tiểu Kiều nhấp môi, cũng không nói gì.

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng chỉ còn lại Chu Phóng và Mạnh Tiểu Kiều. Mạnh Tiểu Kiều nói: "Cậu không cần phải để ý đến tôi, đi chơi với mấy người kia đi."

Chu Phóng không nói gì, chỉ vỗ một cái lên cát, nước biển đã tràn đến chân cậu rồi, một đợt sóng đi lên đã có thể nhấn chìm cả cơ thể của Mạnh Tiểu Kiều.
"Sao cậu lại thích chơi cái này như vậy?"

"Vui mà." Mạnh Tiểu Kiều nói: "Hiện tại cát ấm áp, nước biển lạnh. Cậu đi đi, tôi muốn suy nghĩ về nhân sinh một mình."

Mỗi lần chơi cậu đều nói suy nghĩ về nhân sinh.

Chu Phóng nghe vậy thì cười nói: "Cậu nghĩ cái chym ấy."

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Đúng vậy, tôi nghĩ cái chym."

Chu Phóng nói: "Cậu có thể đứng đắn một chút không?"

Mạnh Tiểu Kiều không nói gì, xếp đống cát sau gáy, đầu cậu gối ở phía trên, trên mặt cũng dính cát, hình như đã gầy đi rồi.

Nước thuỷ triều dâng rất nhanh, sẽ sớm nhấn chìm đầu của cậu, Mạnh Tiểu Kiều chẳng chơi trò này được mấy phút nữa.

Chu Phóng ngồi ngay phía sau cậu, nhìn sóng biển vỗ ào ào lên.

"Cậu còn thích Quý Hàn Bách không?" Chu Phóng hỏi.

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Sinh vì anh ấy, chết vì anh ấy, vì anh ấy mà trà không uống, cơm không màng."
Chu Phóng: "... Tôi hỏi nghiêm túc đấy."

"Tôi không xứng với anh ấy nữa." Mạnh Tiểu Kiều nói: "Tôi đã bị cậu làm vấy bẩn rồi."

Chu Phóng: "... Rốt cuộc là cậu có thể nói chuyện tử tế không vậy?"

Mạnh Tiểu Kiều bật cười, dáng vẻ rất đắc ý: "Cho cậu tức chết."

Chu Phóng thấy cậu cười, liếm môi một cái, hắn cũng cười, một lát sau nói: "Ngày đó cậu uống nhiều nhưng tôi không say, tôi rất tỉnh táo."

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Tiểu Kiều: "Cậu hiểu ý tôi không?"

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Tôi hiểu mà."

"Cậu biết hả?" Chu Phóng hơi ngỡ ngàng.

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Chỉ trách tôi quá đẹp."

Chu Phóng: "..."

Rốt cuộc hắn không thể nói chuyện với Mạnh Tiểu Kiều như vậy nữa, nói thẳng: "Cậu cảm thấy tôi là người tuỳ tiện lên giường với người khác hay sao? Tại sao tôi lại lên giường với cậu, tôi lại không uống nhiều, tại sao, cậu không nghĩ được sao?"
"Cậu muốn trách tôi quyến rũ cậu hả?" Mạnh Tiểu Kiều tức giận: "Tôi uống nhiều rồi đó, tôi vốn phóng túng mà, uống nhiều rồi thì lại càng phóng túng hơn, cậu cũng biết mà. Tôi xin lỗi cậu là được rồi mà, là tôi quá lẳиɠ ɭơ, cậu là chính nhân quân tử, tôi cũng chưa từng trách cậu mà!"

"..." Chu Phóng bùng nổ: "... Đm, tôi thích cậu nên mới ngủ cùng cậu, cậu đang tán dóc cái cứt gì thế!"

Lần này đến lượt Mạnh Tiểu Kiều ngây dại: "..."

Cậu lập tức bò dậy, cát trên người cậu rơi lả tả đầy xuống đất: "Cậu nói cái gì?"

"Tôi nói tôi thích cậu." Chu Phóng nín một hơi, sắc mặt đỏ lòm: "Tôi thích cậu, lần này nghe rõ chưa? Không phải cậu quyến rũ tôi, là tôi chủ động ngủ với cậu. Người nên nói xin lỗi là tôi, tôi không nên lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn."
"Con bà nó." Mạnh Tiểu Kiều nói: "Cậu đừng có mà doạ tôi."

Doạ cậu đến mức nhanh chân chạy biến.

Cậu nổi hết da gà lên rồi.

Chu Phóng mà lại thích cậu!

Hai người bọn họ là anh em tốt từ hồi còn nhỏ cơ mà, cậu chưa từng có suy nghĩ vào vượt qua tình anh em với Chu Phóng hết!

Đột nhiên lại có một ngày anh em của mình lại có suy nghĩ về phương diện kia, thật là kinh khủng khϊếp mà!

Cậu chạy như bay, Cương Tử nhìn thấy, gọi từ đằng xa: "Tiểu Kiều, cậu xác chết vùng dậy rồi!"

Trên người Mạnh Tiểu Kiều vẫn còn bùn cát, quần cụt vẫn dính nước và bùn cát, vốn lỏng lẻo, chạy một lúc cũng sắp tụt xuống đến nơi, cậu đành lấy một tay túm quần chạy, chạy đến giữa đám người Quý Hàn Bách kia, trong lòng mới ổn định một chút, quay đầu lại nhìn Chu Phóng, hắn vẫn đứng ở đó.
"Cậu sao thế?" Phó Lâm hỏi.

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Rèn luyện thân thể một chút thôi."

"Sức lực của cậu thật là dồi dào nhỉ." Cương Tử nói: "Cậu giữ lại chút sức lực đi, mai còn đi chơi nữa đấy."

"Nghe nói Quý Thành Vĩ chuẩn bị một du thuyền mỹ nhân, còn mời mấy minh tinh tới chơi nữa."

"Ra biển chơi hả, vậy cũng kíƈɦ ŧɦíƈɦ."

Phó Lâm lau chút cát trên người Mạnh Tiểu Kiểu: "Cậu tắm qua đi."

"Cậu về cùng tôi đi." Mạnh Tiểu Kiều nói.

Phó Lâm gật đầu một cái, Quý Hàn Bách nói: "Em ấy mới đi ra, cậu lại lôi em ấy về, gần như vậy, còn đòi người về cùng hả?"

"Anh hẹp hòi vãi chym." Mạnh Tiểu Kiểu nói: "Em là một 0, còn có thể cưỡng ép tâm can bảo bối của anh hả?"

"Vờ lờ." Cương Tử nói: "Cuối cùng cậu cũng chịu thừa nhận mình là 0 rồi."

"Sao, Tiểu Kiều không thừa nhận mình là 0 hả?"
"Cậu ta vẫn luôn tự nhận mình là 1."

"Đm, cậu ta thích Hàn Bách cơ mà?"

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Mấy người không sợ Quý Hàn Bách đánh hả, Phó Lâm cũng không phải là loại da mặt dày như tôi, các cậu chú ý dùng từ một chút đi."

Tất cả mọi người đều cười ầm lên, Phó Lâm cười nói: "Đi thôi, tôi về cùng cậu."

Hai người bọn họ đi về phía khách sạn, Tôn Sướng nói với Quý Hàn Bách: "Phó Lâm cũng được đó nhỉ, biết đùa đó."

"Em ấy thật sự không thẹn thùng đâu," Quý Hàn Bách nói: "Còn lãnh đạm hơn bất cứ ai."

Trên người Phó Lâm có cảm giác dửng dưng không gò bó, hình như ít có người hay vật nào có thể khiến cho cậu gợn sóng. Nhưng cũng vì điều này, mỗi lần hắn trêu chọc Phó Lâm đỏ mặt, cái kiểu ngượng ngùng nhàn nhạt mất tự nhiên lại càng trở nên cuốn hút hơn, còn khiến cho người ta có cảm giác thành tựu.
Hắn có thể cảm nhận được Phó Lâm đang cực lực khắc chế, nhưng cuối cùng vẫn không thể đỡ nổi bản năng hấp dẫn riêng biệt.

Phó Lâm vừa đi cùng Mạnh Tiểu Kiều về khách sạn, vừa cười.

Mạnh Tiểu Kiều nghiêng đầu nhìn cậu: "Cậu cười cái gì?"

"Các cậu như vậy thật là tốt."

"Tôi cứ nghĩ kiểu người đứng đắn như cậu nghe bọn họ nói chuyện 0 rồi 1 sẽ lúng túng tức giận đó."

"Không biết." Phó Lâm nói rất dứt khoát: "Tôi biết bọn họ chỉ là trêu đùa giữa bạn bè với nhau thôi. Các cậu thân nhau mới có thể nói như vậy."

Mạnh Tiểu Kiều nói: "Vậy cũng được, vừa nãy những người kia có khoảng một nửa là bạn nối khố của tôi. Bọn tôi khác với cậu, bọn họ phần lớn đều là trai thẳng, lại thích chơi, cho nên mấy chuyện mà tất cả mọi người nói cũng rất rộng, có điều Quý Hàn Bách cũng hùa xấu theo, cậu không cần phải khó chịu."
Phó Lâm cười nói: "Tôi rất hâm mộ các cậu. Từ nhỏ đến lớn tôi chuyển nhà suốt, không có bạn nối khố tình cảm tốt giống như bọn cậu."

Cảm giác đám bạn ở cùng với nhau, cậu một câu tôi một câu, vừa tuỳ ý vừa náo nhiệt, thật là khiến cậu động tâm. Chỉ là không ai phản ứng lại với cậu, cậu đứng một mình yên tĩnh giữa bọn họ cũng sẽ được khói lửa nhân gian ấm áp sưởi ấm.

Vốn là bọn họ náo nhiệt, không liên quan đến cậu. Nếu như trước đó, một mình cậu ở trong một đám bạn xa lạ thì chỉ có cảm giác buồn tẻ.

Nhưng giờ thì không, vì ở đây có Quý Hàn Bách.

Đây đều là bạn của Quý Hàn Bách, người cậu tiếp xúc không phải là một đám người náo nhiệt, cậu còn có thể thông qua nhóm người này để tiếp xúc với cuộc sống của Quý Hàn Bách, cảm nhận tình bạn bè của hắn, chạm đến tình cảm của hắn, Quý Hàn Bách cho phép cậu kết nối với cuộc sống kiểu này, cậu cảm nhận được niềm vui của nhân gian.
Cậu thích Quý Hàn Bách, cũng vì vậy mà thích người Quý Hàn Bách yêu quý.

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Thật tốt