Tâm trạng vô cùng bất mãn..
Ngài tạm thời … nên … lánh mặt thì … hơn” – Dung Dung đứng trước hắn cũng sợ hãi mà lắp bắp.
Gray nhìn thấy tình hình không khả quan, cũng nhanh chóng đỡ lời “Tôi nghĩ nên gọi bác sĩ xem thử tình trạng thiếu phu nhân.
Dù sao sức khoẻ cô ấy cũng không được tốt cho lắm”..
Câu nói cuối cùng của Gray đã nhanh chóng cứu vãn tình hình hiện tại Bất kỳ ai vừa lên tiếng, hắn đều muốn rút đao ra chém vài nhát.
Nhưng nghe Gray nói, liền nhớ đến tình trạng của cô, đúng là không tốt lắm Hôm qua hắn lại ….
Tống Tư Duệ giãn chân mày, cơn giận như đại hồng thủy sắp nhấn chìm tất cả cũng vơi đi Hắn nhìn cô gái đang bọc kín cơ thể trên giường, run rẩy.
Xoay người bỏ đi.
Nhưng cơn giận đối với cô vẫn chưa tan hết.
Dám dùng thuốc an thần để tránh cùng hắn thân mật đã đành, sau khi bị trừng phạt còn dám tỏ thái độ chống đối Đợi sau khi cô khoẻ, hắn sẽ tiếp tục dạy dỗ.
Đám người trong phòng kể cả cô đang nằm trong chăn, thấy hắn ra ngoài trong lòng nhẹ hẳn đi.
Nữ hầu đứng ở góc xa, tay chân run lẫy bẫy nhìn vào khoảng không phía trước bằng đôi mắt đầm đìa nước, giọng nói nấc nghẹn ” Cứ … cứ tưởng … sẽ chết … rồi chứ …” Sau đó cô ấy trượt dài, ngồi xuống nền đất cứng Mọi người xung quanh cũng ngã khụy theo, gương mặt không còn chút máu.
Dung Dung nhìn sang Gray, thở phào nhẹ nhõm ” Cảm ơn anh”..
Gray lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, khẽ thì thầm ” Thiếu phu nhân … nhút nhát như vậy mà lại gan dạ hơn đám người chúng ta nhiều.
Tôi phục vụ thiếu gia đã lâu chưa hề có ý nghĩ chống đối, vậy mà cô ấy …”.
Anh lắc lắc đầu không muốn nghĩ đến cảnh tượng ban nãy nữa, sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Nói sang chủ đề khác.
” Nên gọi bác sĩ đến đi.
Còn phải báo cáo với phu nhân nữa”.
Dung Dung nghe theo.
Vài phút sau đã đưa Lục Xu, nữ bác sĩ trước đó đã chữa bệnh cho cô và là bạn thân của Châu Vỹ đến Bà ấy dáng vẻ không gấp gáp, bình tĩnh chẩn bệnh Sau một hồi, thu dọn đồ nghề rồi tìm đến chỗ của Tống Tư Duệ.
Lục Xu đẩy cặp mắt kính lên, nhìn hắn mỉm cười rồi nói “1 giọt xyanua chắc là đủ rồi”..
Tống Tư Duệ chậm rãi đưa ánh mắt lên nhìn người trước mắt, đanh thép cảnh cáo “Tuy cô là bạn của mẹ tôi, nhưng đừng có vượt quá thân phận.
Vào chủ đề chính đi”..
Bà nét mặt không thay đổi, cũng chẳng hề sợ hãi gì.
Phong ba bão táp bà đây phải hứng chịu còn nhiều hơn muối hắn dùng mỗi ngày.
Thằng nhóc con miệng còn hôi sữa mà cũng dám đe dọa bà ư?.
” Nếu Tống thiếu đây muốn giết người thì chỉ cần nói một câu.
Sai người làm hạ độc vào thức ăn là xong, cần gì hành hạ con gái người ta đến mức thừa sống thiếu chết như vậy?”.
Hắn không vui trừng mắt, bà cũng chẳng thèm để tâm mà nói thêm “Tôi từng nói phải có chứng có mực, cậu vì ghét tôi nên muốn chống đối hay vì không thích cuộc hôn nhân này mà dồn cô ấy vào đường chết mới cam?”.
Tống Tư Duệ đập bàn đứng dậy, lửa giận trong mắt bùng phát.
Nhưng không thể nói gì, chỉ có thể trân trận mà nhìn.
Lục Xu nói xong những gì cần nói, chẳng buồn ở lại.
Nhanh chóng đi ra ngoài Lúc này mới bực tức mà la lối.
” Đúng là hết nói nỗi.
Làm gì cũng phải nghĩ đến hậu quả chứ? Hành hạ cô gái yếu ớt đáng thương ra nông nỗi này mà vẫn còn hùng hổ cho được.
Hừ! Tôi mà để yên chuyện này thì lần sau có khi gặp cô ấy có lẽ chỉ còn là cái xác với đầy thương tích”..
Nói xong bà lấy điện thoại, gọi cho ai đó đang ở Hàn với tâm trạng vô cùng bất mãn..
“Bà xem, con trai bà …”.
Châu Vỹ đang ngắm hoàng hôn trên biển, nghe xong cuộc gọi tâm trạng cũng chẳng còn.
Lửa giận lấn át cả sắc màu đỏ rực của ánh mặt trời, kinh ngạc lớn giọng.
” Cái gì? Nó dám???”.
Cố Giai Lệ nằm trên giường cả ngày không hoạt động.
Tay chân bủn rủn, cả người không còn sức Cô không muốn ăn gì cả, nhưng có biết bao nhiêu người quan tâm đem thức ăn đến, quả thật khiến cho cô nội tâm sinh ra áy náy Gắng gượng ngồi dậy, đi xuống dưới nhà..