“Đ.
đừng … mà” – Cổ Giai Lệ cố nuốt ngụm nước bọt khô khốc, chân nhỏ kháng nghị vùng vẫy như gãi ngứa.
Tống Tư Duệ thở hồng hộc vào cái gáy nhỏ, đưa lưỡi ra liếm láp.
Xem đôi gò bồng kia như bột và chính mình là nghệ nhân, hăng say nhào nặn Cô càng muốn trốn, hắn càng siết chặt.
Lúc nãy tắm xong bước ra ngoài thì chẳng thấy cô đâu.
Hắn còn đang suy ngẫm, chân thì ngắn mà tốc độ chạy cũng thật nhanh.
Vốn chỉ định vào đây xem thử, ai ngờ lại phát hiện cô đang nằm trên giường Cái cổ bóng loáng ẩn hiện trước mắt khiến hắn lại lên rồi.
Tiếp theo cũng chẳng cần nói, màn nóng bỏng trước mắt đủ chứng minh cơn thèm khát của hắn lớn cỡ nào.
Khuôn ngực vạm vỡ áp chặt vào tấm lưng trơn bóng.
Ngón tay ở trên đỉnh đồi kẹp lấy vật đỏ hồng vẫn về nó đến căng cứng.
Cố Giai Lệ lạnh sống lưng, thở dốc ” Đừng … bỏ … bỏ ra … cứu tôi … cứu ….
Người đàn ông không mấy vui vẻ vì câu nói của cô.
Nếu làm nũng thông thường thì chỉ cần ‘dừng lại, bỏ ra, không muốn … là được.
Hắn có phải là ác ma đầu, cũng chẳng lấy mạng cô.
Chỉ là làm việc mà vợ chồng nên làm, có cần phải làm quá đến mức kêu cứu không?.
Cảm nhận được cô gái không muốn mình động chạm, lòng tự ái của ai kia trỗi dậy Rướm nửa thân trên rồi bắt lấy đôi môi nhỏ đang bất lực phản kháng ngậm lấy.
“Ừ.n…” – Cố Giai Lệ lờ đờ ánh mắt, bầu ngực bị bóp đến phát đau, muốn đẩy hắn ra nhưng không có sức Dù có thì cũng chẳng mạnh bằng kẻ đang ôm lấy mình.
Hắn smục sạo khắp khoang miệng, tìm kiếm lưỡi cô dây dưa Bàn tay ở trên di chuyển xuống vùng cấm địa.
Ngón tay giữa đặt lên cánh hoa yếu ớt nhẹ nhàng xoa nắn.
Nay chỉ còn lại sự lo lắng khôn nguôi.
” Không …ưm…” – Cố Giai Lệ kháng cự, hắn liền không buông tha bá đạo m.út lấy đôi môi ngọt ngào và thoang thoảng hương hoa.
Phía trên lẫn phía dưới đều bị trêu chọc, bức cho cô phát điện.
Nhưng không phải vì sung sướng mà là do Cổ Giai Lệ đang cực kỳ hoảng sợ.
Nhưng cô không có sức đề kháng cự, hắn lại quá mạnh bạo đi.
Dù muốn chạy cũng chẳng thể.
Tay Cô nhỏ nhắn và run run đặt lên bàn tay to màu lúa mạch với các khối cơ bắp mà người đàn ông khá tự hào đang không ngừng làm loạn giữa 2 chân mình Đôi chân cô cũng run không kém, cố nén cảm giác ê ẩm kẹp chặt lại.
Nhưng làm sao có thể làm cho hắn dừng hẳn động tác biến thái kia?.
Tống Tư Duệ luồng tay còn lại qua nách cô giữ chặt đôi vai gầy gò rồi ngậm lấy vành tai có chút sưng.
“A…” – cô không chạy được, nằm đó khóc lóc.
Cũng đã cố hết sức nhưng hắn vẫn không buông tha.
Van xin, chống cự đều thử.
Hắn vẫn luôn làm theo ý mình.
Đúng rồi, cô là cái gì mà có thể khiến hắn nghe theo? Trong lòng Cố Giai Lệ xuất hiện cảm giác chua chát, tầng nước trong đôi mắt gần như tuyệt vọng kia lại hiện lên rơi lã chã.
Đến khi cô muốn buông bỏ, thì phía sau lưng có cảm giác rất khó chịu khiến sống lưng cô lạnh như nước mùa đông.
Hơi thở của hắn càng lúc càng nóng, cô có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt cùng nhịp tim đập to như cái trống.
Giọng hắn gầm gừ bên tai như con hổ đói.
Cô khóc nấc, lại bắt đầu phản kháng “Ư … không mà … đừng … hu …”.
Tống Tư Duệ cắn răng, bàn tay đang làm loạn dưới vùng cấm địa chẳng biết từ lúc nào đã nắm lấy phần phân thân của bản thân N.am căn nóng rực không ngừng chọc chọc trên cặp mông cong.
Ai cũng đều nói, nam nhân đều sẽ mềm lòng trước tiếng khóc của nữ nhân.
Nhưng tại sao thấy cô khóc đến đứt ruột đứt gan, hắn vẫn không thể dừng lại mà còn cảm thấy phấn khích?.
Arg, Tống Tư Duệ à.
Mày đúng là điên thật rồi.
Tống thiếu gia sau khi tự mắng chính mình, liền bắt đầu xâm nhập..